Chương 39: Kế hoạch

Chương 39 Kế hoạch

Rồi chợt nhớ tới Tiểu Chiêu, Vô Kỵ liền gọi nàng tới rồi nhờ Bất Hối gỡ sợi dây xích ra. Nhưng Bất Hối không thể tìm ra được chìa khóa vì nó đã bị mất cắp trong lúc bọn Cái Bang lục lọi phòng nàng. Chàng bèn thử vận nôị lực bứt đứt sợi dây, nhưng nó dai cứng vô cùng, không sao kéo đứt được, đó là vì nó được đặc chế bởi một thứ kim loại đặc biệt của xứ Tây Vực, dao kiếm chém cũng không xảy. Chàng liền an ủi Tiểu Chiêu, đợi lúc thuận tiện, chàng sẽ hỏi mượn Ỷ Thiên kiếm của phái Nga Mi để chém đứt sợi xích. Tiểu Chiêu mỉm cười, tạ ơn, rồi nói; “Nô tỳ đã đeo sợi dây này đã lâu, quen rồi, đi qua lại nghe loảng xoảng cũng vui tai!”.

Bất Hối thấy Tiểu Chiêu tự dưng trở thành một tuyệt sắc giai nhân như vậy thì lạnh lùng nhìn nàng mà nói:

– Ta đoán có sai đâu. Quả nhiên ngươi giả bộ hình tướng, lẻn vào nhấp nhổm trong nhà ta chắc là có mưu toan gì đây.

Tiểu Chiêu chỉ cúi mặt xuống, không trả lời. Vô Kỵ thấy Bất Hối dè bỉu Tiểu Chiêu như vậy thì lấy làm tội nghiệp. Chàng quay qua nói với Dương Tiêu:

– Ta muốn Tiểu Chiêu ở lại đây cho ta có người giúp đỡ. Dương tả sứ nghĩ sao?

Dương Tiêu nghe chàng hỏi thì y nhíu mày lại mà nói:

– Thưa giáo chủ, dĩ nhiên giáo chủ cũng đang cần có người hầu hạ. Nhưng Tiểu Chiêu trẻ người, tay chân không được lanh lẹ, thuộc hạ chỉ sợ giáo chủ không vừa ý…

Vô Kỵ biết hai cha con Dương Tiêu, vì một lí do nào đó mà chàng không hiểu, vẫn còn nghi kỵ, e dè Tiểu Chiêu lắm. Chàng đang phân vân, ngẫm nghĩ thì Dương Tiêu biết ngay ý tưởng của Vô Kỵ. Ông không dám trái ý chàng nên vội nói liền:

– Tuy nhiên Tiểu Chiêu lại chăm chỉ, dễ bảo. Tốt lắm, ngày mai Tiểu Chiêu qua đây mà hầu hạ giáo chủ đi.

Tiểu Chiêu nghe nói cả mừng, lòng vui sướng vô kể, quì xuống lạy tạ Vô Kỵ và Dương Tiêu…

Minh giáo sau một thời gian sóng gió, bây giờ mới yên ổn. Vô Kỵ, Dương Tiêu các người ngồi bàn lại, thấy tình hình Minh giáo lúc trước điêu đứng cũng vì một tay Thành Khôn mà ra. Ai nấy đều căm tức. Nay Thành Khôn đã gia nhập Thiếu Lâm với tăng hiệu là Viên Chân. Vô Kỵ các người bèn nhất định lên chùa Thiếu lâm mà hỏi tội tên ác tặc này. Khi Dương Tiêu ngỏ ý muốn làm lễ nhậm chức giáo chủ của chàng thì Vô Kỵ bèn nói là nên hoãn lại, đợi khi thanh toán xong vụ Viên Chân rồi hãy lựa ngày lành tháng tốt mà làm lễ cũng không muộn. Còn một việc nữa là chàng muốn đi tới Băng Hỏa đảo để đón Tạ Tốn về. Ai nấy đều đồng ý.

Hôm sau Vô Kỵ liền dẫn dắt quần hào Minh giáo gồm có Dương Tiêu, Thiên Chính, Nhất Tiếu, và các người trong Ngũ Hành Kì để lên Thiếu Lâm vấn tội. Mọi người còn lại, trong đó có Bất Hối và Tiểu Chiêu, đưa tiễn chàng ba dặm đường. Bất Hối cầm tay Dương Tiêu ngần ngừ, không muốn rời. Nàng cất tiếng hỏi Vô Kỵ:

– Thưa giáo chủ, chùa Thiếu Lâm nổi tiếng mấy trăm năm nay, chắc phải là đẹp lắm. Vậy mà ta chưa tới đó bao giờ.

Vô Kỵ mỉm cười, biết nàng muốn đi theo mình, liền trả lời:

– Hồi nhỏ ta có lên đó rồi. Ngôi chùa đó quả thật là to lớn, hùng vĩ. Nếu ngươi muốn đi cho biết thì ngươi tháp tùng theo chúng ta cũng được, không sao.

Bất Hối cả mừng, quì xuống tạ ơn.

Vô Kỵ liền quay sang Tiểu Chiêu mà nói:

– Tiểu Chiêu, cô nên quay về là hơn. Chuyến đi này lành dữ không biết ra sao. Cô ở lại Quang Minh đỉnh là tốt nhất.

Tiểu Chiêu nghe nói thế thì rầu rĩ, định mở miệng van xin chàng, nhưng vì trước mặt mọi người, nàng mang phận ta tớ, không dám cãi lời giáo chủ nên chỉ cúi mặt nghe lời, nước mắt tuôn rơi lã chã. Sau đó, nàng thở dài đứng nhìn bóng của Vô Kỵ , theo dõi cho đến lúc người chàng nhỏ dần, mất hút đi sau những cồn cát chập chùng, lòng buồn rười rượi, tâm tình trống vắng, hai con mắt xanh mơ tràn đầy ngấn lệ…

Tối hôm đó, ngay giữa sa mạc, quần hùng Minh giáo kéo vải căng lều tạm nghỉ. Ðến nửa đêm, Vô Kỵ chợt giật mình tỉnh giấc. Giữa đêm khuya im lạnh, có tiếng lích kích loang xoang vang lên. Tiếng kêu còn xa lắm, nhưng Vô Kỵ có thần công hãn hữu, đã nghe nó vọng tới rồi. Chàng ngẫm nghĩ một tí rồi lẳng lặng mặc quần áo mà đi luôn về hướng tây.

Ði được một chốc, Vô Kỵ đã thấy từ xa, dưới ánh trăng vắng lặng, có một dáng người lủi thủi một mình, mặt nhìn xuống đất mà đi giữa bãi cát bao la, lang thang trong bóng tối lạnh căm của vùng sa mạc. Thấy cảnh người độc hành cô đơn cúi đầu âm thầm lặng lẽ đi trong đêm lạnh thanh vắng như vậy, lòng Vô Kỵ se lại, chàng vội chạy bay tới. Người nọ nghe tiếng chân, thì ngửng mặt lên. Khi thấy Vô Kỵ hiện ra dưới bóng trăng thì người đó liền nhẩy xổ vào lòng chàng mà oà lên khóc nức nở. Vô Kỵ ôm lấy tấm thân mảnh mai, mềm dịu mà nói khẽ:

– Tiểu Chiêu… Tiểu Chiêu… Sao ngươi lại phải khổ như vậy…

Tiểu Chiêu nước mắt chan hòa, khóc lên trong tiếng nấc:

– Thưa giáo chủ… Giáo chủ ở đâu thì nô tỳ ở đó… Nô tỳ… không thể xa giáo chủ được…

Vô Kỵ biết Tiểu Chiêu cha mẫu thân đã mất, lại gặp cảnh nghi kị của Dương Tiêu, bây giờ chỉ còn có mình là người thân. Có lẽ trên đời này, chàng là người duy nhất mà Tiểu Chiêu có thể yên vui gần gũi mà thôi. Chàng cúi xuống hôn lên cặp mắt nhạt nhòa nước mắt mà thều thào:

– Ðược rồi… Nín đi nào… Cô đi với ta… Ta hứa là ta sẽ không rời xa cô đâu… Ðừng khóc nữa…

Rồi chàng đặt môi mình lên trên tóc nàng mà nói:

– Từ nay về sau, cô đừng hành động bừa bãi nữa nhé… Cô đi một mình lỡ gặp ác tặc hay mãnh thú… Cô nhỏ bé yếu đuối như vậy làm sao chống cự cho nổi…

Tiểu Chiêu ngước đôi mắt ngây thơ, mơ mộng, vẫn còn long lanh nước mắt nhìn ngay vào mặt của Vô Kỵ. Nàng liền nở một nụ cười, trên má hiện lên hai núm đồng tiền. Không biết là vì nàng vui sướng vì đang nằm trong lòng Vô Kỵ hay là vì câu nói của chàng, cho là nàng nhỏ bé yếu đuối, không tự vệ được trước nghịch cảnh? Vô Kỵ làm sao mà biết được với mức độ võ công chân thực của Tiểu Chiêu, dẫu cho có năm con mãng thú hay mười tên ác tạc thì cũng chẳng có thể tới gần được người nàng, đừng nói chi tới đụng chạm vào người nàng.

Thấy Tiểu Chiêu đưa mắt ngó mình một cách say mê như vậy, Vô Kỵ liền nhìn kĩ vào đôi mắt xanh lơ, thu hút của nàng mà lòng cảm thấy hồi họp. Sâu thẳm trong đáy mắt của Tiểu Chiêu, chàng thấy nhấp nhoáng những vì sao, phản ảnh bầu trời bao la, lấp lánh trên sa mạc. Những vì sao trong đáy mắt đó, long lanh nhẩy múa, vui mừng sung sướng, y hệt như lòng dạ người nào đó đã có diễm phúc trời cho mà mang được đôi mắt mộng mơ tuyệt vời đến như vậy…

*

  • *

Vương Bảo Bảo hăm hở cầm con c-c to lớn, sừng cứng của mình mà đặt lên lỗ l-n ướt đẫm của Phi Phượng. Nàng nín thở, chờ đợi. Bảo Bảo mím môi, đẩy mạnh tới một phát. Phi Phượng nấc lên một cái, cong người lên đón nhận. Con c-c đã đi sâu vào lỗ l-n một cách ngon ru rồi. Sau đó là một cuộc giao hoan liên tu bất tận, tán mẩn mê đời. Bảo Bảo nằm trên dộng con c-c xuống liên tiếp. Phi Phượng nằm dưới dạng chân ra hẩy mông lên không ngừng. Chàng thì sung sướng đê mê vì con c-c của mình bị bóp xiết bởi một cái âm đạo bé nhỏ. Nàng thì run rẩy mất hồn vì l-n của mình bị nong rộng, căng ra bởi một cái dương vật to bản. Cả hai đều rên rỉ:

– Chết ta… hừ, hừ… ngươi Bảo… chết… hừ hừ…

– Trời ơi… ah, ah… ta Phượng… trời… a, a…

Sau một chập dập dồn với nhau, Phi Phương ôm chặt lấy bờ vai nở rộng của Bảo Bảo mà thì thào:

– Ngươi Bảo… làm tới đi… cái mà ta thích đó…

Bảo Bảo nghe vậy liền nhấc tấm thân nhỏ bé của nàng mà đứng lên, cẩn thận không cho c-c mình tuột ra khỏi l-n nàng. Chàng đứng thẳng lên, choàng tay qua ôm cứng lấy cái lưng ong. Còn Phi Phượng thì vòng hai cánh tay nuột nà mà bấu vào cổ chàng, quặp hai chân qua hông Bảo Bảo, đu trên người chàng. Hai người lại tiếp tục đ- nhau, trong tư thế đứng.

Bảo Bảo vừa nắc c-c tới, vừa kéo mông nàng lại, cho c-c đâm sâu. Phi Phượng vừa nhún nhẩy trên người chàng, vừa xiết chặt hai chân ỡ hai bên hông chàng lại, cho l-n thêm đầy ắp. Hai người đứng làm tình một cach hung hãn, tiếng da thịt chạm vào nhau bành bạch vang lên khắp phòng. Cứ như vậy, cảnh đ- đứng diễn ra tới gần nửa tiếng đồng hồ. Thế mới biết là Bảo Bảo quả là một hung thần, mạnh khỏe phi thường. Chàng vừa dập nắc dữ tợn vừa đeo lấy cả người hùng hục của Phi Phượng mà vẫn không ra vẻ mệt mỏi mà chậm đi tốc độ đ- đéo. Trái lại, Phi Phượng thì nhẩy xốc đã lắm, mồ hôi tiết ra nhễ nhại khắp người. Nàng ham mê xác dục, cái miệng chúm chím môi hồng xuýt xoa, nói toạc ra lòng mình:

– Trời ơi, ngươi Bảo… Bây giờ ngươi có biết là tại sao ta cứ phải tìm tới ngươi không? …Chỉ có ngươi mới có thể làm cho ta hoàn toàn thỏa mãn như vậy…

Nói xong, nàng liền ôm kéo đầu Bảo Bảo tới mà gắn chặt môi mình lên môi chàng, vừa nút lưỡi, vừa đu xiết trên người chàng mà đ- chàng, tưởng như không còn biết trời trăng mây nước gì nữa…

Một lát sau, Bảo Bảo bồng Phi Phượng đi tới giữa phòng, dựa lưng nàng vào cột nhà rồi giữ lấy hai bắp đùi trắng phau của nàng, dạng ra mà đứng thẳng người vận sức dộng c-c vào l-n nàng. Sức dộng của con c-c mạnh đến nỗi Phi Phượng phải kêu lên:

– Hự… Hự… Ôi chao… Hự… Hự… Chết ta, ngươi Bảo… Hự… Hự… Trời ơi…

Rồi như để con c-c của Bảo Bảo đâm sâu thêm vào l-n mình, Phi Phượng từ từ dơ hai chân lên cao, cao nữa cho tới lúc nó nằm luôn trên hai vai của Bảo Bảo. Người của nàng bây giờ cong lại như hình chữ V, bị ép chặt giựa cái cột nhà và tướng người đô con của chàng. Bảo Bảo đưa hai tay lên cao, nắm lấy hai cổ chân của nàng trên vai mình mà dập cu thật mạnh vào l-n nàng. Mỗi cú nắc vũ bão là một tiếng kêu sung sướng:

– Ta Phượng… Ta Phượng… Ta Phượng…

Phi Phượng níu chặt lấy cổ chàng, thở không ra hơi. Nửa tiếng sau, nàng xuất khí, đạt tới tột đỉnh.

Bảo Bảo thấy nàng hổn hển ôm cổ mình, thân người rã rượi ra thì nói nhỏ bên tai nàng:

– Ngươi ra rồi hả … Bây giờ đến phiên ta …

Nói xong chàng đứng dạng chân ra mà đ- mạnh vào l-n nàng, tưởng chừng như xuyên thủng người ngọc. Chàng ép sát người Phi Phượng vào cột nhà mà đâm, khiến người nàng bị kẹp lại, dập lại làm hai, hai chân của nàng vắt cao lên vai chàng mà cũng chạm luôn tới vai nàng luôn nữa. Bảo Bảo ôm chặt lấy lưng nàng, đứng thẳng lưng mà hẩy mông lên dập c-c vào l-n nàng, mỗi cái nắc hung bạo là hai chân nàng bung lên cao, đầu gối của nàng đập mạnh vào vai nàng.

Chỉ một tí sau là chàng phóng tinh, xịt khí tràn đầy trong người Phi Phượng. Sau cuộc làm tình vũ bão, mê tơi, Bảo Bảo nhẹ nhàng bồng Phi Phương đặt xuống giường. Hai người ôm nhau mà thở dốc…

Nằm im quấn quít với nhau một lát, Bảo Bảo hôn lên cái cổ trắng ngần mà nói:

–Phượng à, hôm nay ta đã thu hồi hết các môn phái rồi đó. Kế hoạch của ta đã thành tựu hoàn toàn. Các bang hội, mà Cái Bang là đứng đầu, do ngươi phụ giúp, cũng đã nằm trong tay ta. Bây giờ…

Phi Phượng chợt lấy tay lên bịt lấy miệng Bảo Bảo:

–Bảo, ta không muốn nghe nữa. Việc ngươi giúp ta, ta đã thấy e ngại, không phải với lòng mình rồi…

Bảo Bảo nói giọng có vẻ bực tức:

– Ta Phượng, ta yêu ngươi nên ngươi muốn cái gì ta cũng chìu ngươi hết. Ta muốn ngươi làm vợ ta. Thế mà ngươi nào có nhận gì đâu. Còn nếu mà ngươi có yêu ta thì những việc ta giúp ngươi, đáng lẽ ngươi phải vui sướng chứ. Vì cớ lẽ gì mà ngươi lại hoang mang, chạnh lòng như vậy?

Phi Phượng đưa bàn tay trắng bóc mà vuốt lên má Bảo Bảo:

– Ta là Hán, ngươi là Mông, gần gũi với nhau đã là không nên. Tình nghĩa vợ chồng coi như là chuyện không tưởng. Còn chuyện Cái Bang, bây giờ ta mới thấy đó không những là trái đạo giang hồ mà còn là buôn dân bán nước. Ngươi đừng nhắc tới nữa.

Bảo Bảo ngồi lên nhăn đôi mày võ tướng:

– Những việc ta làm là thuận dân, giúp nước. Sao ta lại nói vậy? Nhưng thôi được, chúng ta không nói tới nữa. Việc bình định giang hồ, ngươi sẽ nhờ người khác làm cho xong. Ngươi sẽ xin phụ thân cho ngươi cầm binh dẹp loạn trở lại. Ngươi sẽ trở lại Trung Châu mà tìm kiếm ta ra cho bằng được.

Phi Phượng đứng lên, sửa lại nếp áo, nhìn Bảo Bảo với con mắt xa xôi:

– Ngươi vẫn không chịu hiểu lòng ta. Ngươi có biết tại sao ta cứ phải thỉnh thoảng đến tìm ngươi một cách lén lút, không dám cho ai biết hay không?

Bảo Bảo nhìn thẳng vào khuôn mặt trắng toát đến mê hồn đó mà mím môi nói lớn:

– Ngươi không biết! Ta chỉ thấy là ta bị ta coi như là một thằng đĩ đực, có một con cu to lớn và một sức làm tình dẻo dai. Ðúng thế, dưới mắt ta, ngươi chỉ là một tên dâm thần. Ta chỉ đến với ngươi khi ta muốn được thỏa mãn tình dục mà thôi…

Phi Phượng dương đôi mày lá liễu lên mà nhìn Bảo Bảo một cách vừa ngạc nhiên, vừa tức giận. Khuôn mặt trắng tinh của nàng bây giờ lại tái xanh đi. Ðôi môi hồng hé mở như muốn nói đôi lời biện bạch nhưng lời nói không thể thoát ra khỏi miệng. Câu nói của chàng phải chăng có phần nào sự thật? Nàng bỗng đưa tay trắnh nuột ra mà tát Bảo Bảo một cái thật mạnh nghe đến “bốp” một tiếng. Trên má chàng liền hiện lên năm ngón tay đỏ tím, sưng vù.

Bảo Bảo cố nhịn đau, đứng lên mà ôm lấy nàng:

– Phượng… Ta Phượng…

Nhưng Phi Phượng đã đẩy người chàng ra. Không thấy chân của nàng di động gì hết mà người nàng đã băng băng lướt ra khỏi phòng. Khi tới ngoài sân, hai chân của nàng không nhún nhẩy gì hết mà người nàng đã bắn lên cao như một cái pháo thăng thiên. Bảo Bảo vội vàng chạy ra nhìn lên thì chỉ thấy người Phi Phượng đang bay lơ lửng trên không, đằng vân giá võ, phóng đi vun vút nơi xa, trong một phút chốc đã mất dạng.

Tài khinh công của Phi Phượng quả là hiếm có trên đời. Có lẽ nổi tiếng như Vi Nhất Tiếu cũng không sao sánh bằng.