Chương 28: Lời thề của Tiểu Chiêu

Chương 28 Lời thề của Tiểu Chiêu

Vô Kỵ nhìn vào cặp mắt ngây thơ, sợ hãi của Tiểu Chiêu mà nói:

– Tiểu Chiêu, ta không thể luyện tiếp Ðại Nã Di tâm pháp nữa. Với những chuyện đã xảy ra, ta không muốn cô lại phải trải qua những chuyện ô nhục như vậy đâu.

Tiểu Chiêu đáp lời Vô Kỵ, hai con mắt long lanh:

– Thưa công tử, công tử nói đúng. Nô tỳ cũng không thể…

Rồi nàng mím môi lại mà ngập ngừng nói tiếp:

– Thôi …chúng ta đành …phải chịu chết trong …căn hầm này vậy.

Vô Kỵ gật đầu, đồng ý:

– Chúng ta cứ chờ đợi, sẽ có người đi tìm. Hi vọng Bất Hối cùng Dương Tiêu các người thoát khỏi sự ám hại của Thành Khôn mà tới cứu chúng ta.

Thế rồi hai người ngồi xuống mà ngóng trông, chờ đợi. Cả hai đều không nói năng với nhau một lời. Lâu lâu, Vô Kỵ đưa mắt nhìn qua Tiểu Chiêu thì thấy nàng lúc nào cũng cúi gầm mặt xuống ra chiều nghĩ ngợi. Không khí im lìm, ngột ngạt, khác hẳn lúc vừa rồi, Tiểu Chiêu cười nói, vui vẻ ca hát cho chàng nghe. Nhưng rồi hai người chờ tới nửa ngày mà vẫn chẳng thấy ma nào tới.

Vô Kỵ bồn chồn, lo lắng cho số phận của Bất Hối và các người trong Minh giáo. Không biết Thành Khôn đã có mưu thần chước quỉ gì đây? Bất Hối, Dương Tiêu, Nhất Tiếu sống chết ra sao? Còn Linh Nhi nữa, nàng đang trôi dạt nơi nào? Sao lâu quá không thấy ai… Vô Kỵ bèn thở dài một tiếng.

Nghe tiếng thở dài của chàng, lúc đó Tiểu Chiêu mới ngửng đầu lên, nhìn Vô Kỵ mà nói:

– Thưa công tử, chúng ta không thể chờ lâu hơn nữa. Xin công tử cứ luyện cho xong Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp đi.

Vô Kỵ dương to con mắt ra:

– Tiểu Chiêu, cô không thấy hậu quả của sự tập luyện môn võ công này hay sao? Ta không thể để nó diễn lại một lần nữa.

Tiểu Chiêu đưa cặp mắt buồn rượi lên:

– Thưa công tử, ở trong đây cũng chết. Thôi thì xin công tử hãy luyện tâm pháp để thoát khỏi ra ngoài đi. Tính mạng của Tiểu Chiêu này có quan trọng gì đâu?

Vô Kỵ nhíu mắt lại:

– Tiểu Chiêu, cô nói gì ta không hiểu. Tại sao cô lại nói như vậy?

Tiểu Chiêu mím môi lại, nói với môt giọng rắn chắc:

– Có bao nhiêu người ở ngoài đang chờ đợi sự cứu giúp của công tử. Với bản lãnh quán triệt của công tử, rồi mọi việc cũng sẽ can qua hết. Vả lại, Thành Khôn ác độc, chỉ có công tử mới có thể trừ diệt hắn được. Tiểu Chiêu có chết đi thì cũng là gia ơn cho mọi người mà thôi.

– Ý của cô là…

Bỗng nhiên Tiểu Chiêu đứng lên, bước tới nhặt lên con dao mà Dương giáo chủ phu nhân đã dùng để tự tử rồi nhìn Vô Kỵ mà nói bằng một giọng thản nhiên:

– Nô tỳ sẽ bắt chước Dương phu nhân mà quyên sinh. Như vậy công tử mới bình thân mà luyện thành Ðại Nã Di tâm pháp!

Vô Kỵ nghe Tiểu Chiêu nói như sấm nổ ngang tai, bàng hoàng kinh hãi:

– Tiểu Chiêu! Tại sao cô lại nói chuyện bậy bạ như vậy? Cô …

Tiểu Chiêu bèn ngắt lời chàng:

– Thưa công tử, chỉ có như vậy mới vẹn toàn mọi việc mà thôi.

Nói xong nàng đưa đôi mắt xanh thẳm, buồn thảm lên mà nhìn tới Vô Kỵ rồi không ngần ngừ một chút nào hết, dơ cao con dao lên mà đâm luôn vào ngực mình!

Hốt hoảng, không ngờ Tiểu Chiêu chưa nói dứt lời mà đã đưa dao vô mình tự sát như vậy, Vô Kỵ vội vàng phóng người tới mà đẩy con dao ra khỏi tay nàng. Mũi dao vừa chạm vào ngực Tiểu Chiêu thì đã bị đánh văng ra rơi xuống đất một tiếng “keng”. Sự việc xảy ra thật nhanh chóng, nhưng may mà Vô Kỵ lúc đó đang đứng gần Tiểu Chiêu và hơn nữa chàng vừa luyện xong tới tầng thứ sáu của Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp rồi nên thân pháp của chàng mau lẹ vô cùng.

Tuy vậy, mặc dầu mũi da chưa cắm được vào ngực của Tiểu Chiêu nhưng nó cũng đã rạch một vết dài trên bắp tay của Vô Kỵ, làm máu rươm rướm rỉ ra không ngừng. Khi thấy Vô Kỵ đẩy văng con dao đi không cho mình tự tử, Tiểu Chiêu liền oà khóc lớn lên, ôm chầm lấy chàng mà nức nở khóc ròng. Vô Kỵ ôm nàng, dúi đầu nàng vào ngực mình mà xiết chặt, thấy thương cảm Tiểu Chiêu quá sức. Chàng vừa hôn lấy hôn để lên tóc nàng, vừa nói khẽ:

– Tiểu Chiêu! Tiểu Chiêu … Tại sao cô lại làm cái công việc ngông cuồng như vậy?

Rồi chàng đẩy đầu nàng ra, đưa tay nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt tràn đầy nước mắt của nàng mà lắc đầu nhè nhẹ:

– Sao cô không nghĩ gì đến cuộc đời mà lại coi thường tình mạng của mình như thế?

Tiểu Chiêu đưa cặp mắt mờ lệ nhìn Vô Kỵ mà nấc lên từng chặp:

– Thưa công tử… nô tỳ đã tuyên thệ… với mẹ nô tỳ là… nô tỳ không bao giờ làm mất đời con gái của mình được… Ðại Nã Di tâm pháp ác hại như vậy… mà công tử cần phải thoát khỏi nơi này…chỉ còn một cách duy nhất là nô tỳ phải hi sinh thân mình… như vậy công tử mới toàn thành được đại cuộc…và nô tỳ cũng không thất hứa với mẹ nô tỳ…

Vô Kỵ nghe Tiểu Chiêu nói như thế thì chàng lại ôm chặt đầu nàng vào ngực mình rồi nói nhỏ nhẹ:

– Tiểu Chiêu, nếu ta vì luyện Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp mà đến nỗi cô phải tự tuyệt đến thân mình thì không đời nào ta làm được cái việc đó đâu.

Ðể cho chàng ôm một lúc rồi Tiểu Chiêu từ từ đẩy Vô Kỵ ra mà nói:

– Nô tỳ đã quyết định rồi. Công tử có cản nô tỳ cũng không được đâu. Nô tỳ chỉ xin công tử hứa với nô tỳ là, sau khi nô tỳ chết, bằng đủ mọi cách, công tử sẽ phải thoát khỏi nơi này.

Nghe Tiểu Chiêu nói với một giọng như đinh đóng cột như vậy, ra vẻ như không có cái gì trên thế gian này mà có thể lay chuyển lòng nàng được, Vô Kỵ nhăn mặt, lòng nặng như chì, đưa hai tay ra ôm lấy hai má nàng rồi hôn như mưa lên trên mặt nàng. Nước mắt chan hòa trên mặt nàng thấm vào môi chàng, mặn chát:

– Không… Tiểu Chiêu… không được đâu…cô không… ta không thể…

Tiểu Chiêu để mặc cho Vô Kỵ hôn hít liên miên trên mặt mình, nước mắt của nàng liên tục trào ra, ướt đẫm tràn trề.

Một lát sau, Tiểu Chiêu cúi xuống, cầm tay Vô Kỵ lên, lấy tay áo mà lau nhè nhẹ lên vết thương trên cánh tay của chàng, chậm vết máu mà săn sóc cho chàng, vừa thổn thức:

– Thưa công tử, công tử nên bảo trọng thân thể. Nô tỳ…

Vô Kỵ cầm chặt lấy tay của Tiểu Chiêu mà nói lớn:

– Tiểu Chiêu, ta không bao giờ cho cô cầm dao đâm vào mình đâu.

Tiểu Chiêu gượng cưòi, giọng buồn rười rượi:

– Công tử có cản nô tỳ cầm dao tự sát còn được, nhưng làm sao mà ngăn nô tỳ đập đầu hay cắn lưỡi cho được. Nô tỳ đã quyết định rồi. Xin công tử đừng cản nô tỳ nữa.

Vô Kỵ lòng đau như cắt, cứ cầm chặt lấy tay nàng, nhất định không buông ra. Chàng định mở miệng tiếp tục khuyên can Tiểu Chiêu thì tự dưng nàng giật tay ra mà quay mặt đi. Biết ngay là Tiểu Chiêu quay người đi để tự quyên sinh, Vô Kỵ vội vàng ôm chầm lấy người nàng mà la lớn:

– Tiểu Chiêu! Tiểu Chiêu ơi! Hãy nghe ta nói…Ðừng vọng động…Tiểu Chiêu…

Khi thấy Tiểu Chiêu quay đầu lại thì Vô Kỵ nói nhanh, dập dồn làm như sợ là nàng sẽ ngã ra chết bất cứ lúc nào:

– Tiểu Chiêu… nghe ta nói đây này… mình hoàn toàn chưa biết hậu quả của tầng thứ bảy như thế nào. Tại sao cô lại hủy mình trước đi như vậy… Thôi được, ta nghe lời cô mà tập cho xong Ðại Nã Di tâm pháp. Nhưng cô cũng phải nghe lời ta một chuyện.

Tiểu Chiêu lau nước mắt, cười nửa miệng, chua chát:

– Thưa công tử, chắc công tử muốn Tiểu Chiêu này sống để phản bội lời thề?

Vô Kỵ hôn lên con mắt sũng nước của nàng mà nói:

– Không đâu Tiểu Chiêu ơi, ta không bao giờ muốn cô bị tai họa để rồi thất hứa với mẹ cô đâu. Ta chỉ muốn cô đứng ra đằng xa kia trong lúc ta luyện tâm pháp. Nếu ta có hành động hàm hồ nào đó thì lúc đó cô tự sát cũng được. Còn nếu ta cố gắng không làm hại cô thì cô không được tự tiện xuống tay. Ðược không?

Nghĩ tới những hành động dâm đãng của Vô Kỵ vừa rồi, Tiểu Chiêu ngần ngừ, biết là chàng sẽ không thể tự kềm chế mình được. Vô Kỵ thấy nàng do dự thì chàng cầm lấy tay nàng lắc đầu mà nói:

– Tiểu Chiêu, đây là ước nguyện cuối cùng của ta. Nếu cô không chịu thì ta cũng không thèm tập luyện tâm pháp nữa đâu. Hai chúng ta cứ chờ đợi rồi sẽ cùng chết ở đây!

Hai người nhìn nhau một hồi lâu. Vô Kỵ biết là chàng không thể ngăn cản Tiểu Chiêu để nàng khỏi tự sát được nữa. Chàng chỉ muốn đưa cho Tiểu Chiêu một cơ may để sống sót. Còn Tiểu Chiêu thì đã quyết chí, coi như mình đã chết rồi, nên nàng chỉ muốn Vô Kỵ luyện cho xong Ðại Nã Di tâm pháp để ra khỏi nơi này mà thôi. Nàng liền lấy ngón tay mà vuốt ve nhè nhẹ lên vết thương của chàng rồi nói:

– Nô tỳ xin nghe lời công tử. Chỉ mong công tử thoát khỏi nơi đây là nô tỳ mãn nguyện rồi.

Nói xong nàng bước tới nhặt con dao và tấm da dê lên rồi đưa cho Vô Kỵ tấm da mà giữ lại con dao. Vô Kỵ nhận lấy tấm da, nhìn vào nó với vẻ bần thần, buồn nản. Tiểu Chiêu thấy nét chữ đã mờ thì nàng liền cầm con dao mà đâm vào ngón tay mình cho bắn máu ra. Nhìn thấy giọt máu đỏ thắm nổi bật trên ngón tay thuôn dẻ, trắng bóc của nàng, Vô Kỵ cảm thấy đau đớn, lòng đau như cắt. Con dao kia cắt vào tay nàng, bật máu, có khác gì nó đâm vào tim chàng, chặt đứt động mạch tim mà trào huyết ra đâu?

Tiểu Chiêu chà giọt máu lên tấm da rồi nói khẽ cho Vô Kỵ nghe:

– Thưa công tử, xin công tử bắt đầu luyện tập đi.

Vô Kỵ nhìn Tiểu Chiêu không chớp mắt. Rồi như không cưỡng lại đươc, chàng choàng tay ra mà ôm trọn lấy thân hình nhỏ bé của nàng, xiết chặt lại mà ngậm ngùi, chua cay. Chàng nói thầm bên tai nàng, như rên lên:

– Tiểu Chiêu! Tiểu Chiêu ơi…

Vô Kỵ đau xót thầm nghĩ: “Phải chăng đây là lần cuối cùng mình được ôm tấm thân ấm cúng, run rẩy của nàng hay sao?” Rồi chàng lại nhăn mặt thầm nghĩ là lần sau, trong vòng tay chàng, có thể là nàng chỉ còn là một Tiểu Chiêu với thân hình lạnh lẽo, bất động, không còn trên dương thế nữa. Ôi, sao mà lâm li, bi đát!

Thấy Vô Kỵ cứ ôm mình mãi, không chịu buông thả, Tiểu Chiêu nhẹ nhàng đẩy chàng ra, rồi vừa gạt nước mắt vừa lùi ra xa, kéo theo sợi dây xích khóa hai chân nàng, phát lên tiếng loảng xoảng, nghe thật thảm não. Vô Kỵ nhìn theo nàng với cặp mắt thê lương, dặn dò lần cuối:

– Tiểu Chiêu ơi, cô nhớ là cô không được ra tay tự sát nếu ta không động chạm gì đến cô nhé! Ta sẽ cố gắng tự kềm chế, không hại cô đâu.

Tiểu Chiêu nhìn chàng não nuột, mím chặt môi lại, gật đầu, một tay nắm chặt con dao, một tay ôm lấy ngực, thổn thức, tiếp tục từ từ lui ra xa, nước mắt tuôn trào, hai hàng lệ rơi xuống lã chã, không ngừng.

Vô Kỵ ngồi xuống, nhìn xuống tấm da thì thấy vết máu của Tiểu Chiêu động lại, lòe loẹt trên tấm da thì chàng xúc động vô cùng. Máu me là chết chóc, chết chóc là chia lìa. Chàng liếc nhanh về phía nàng đang đứng rồi thở dài lên một tiếng, nhắm mắt lại mà tập trung tâm thần. Sau đó Vô Kỵ chậm rãi đọc từng chữ, nhẫm từng hàng, đối chiếu từng câu, theo đó mà vận khí. Vì chàng quá cẩn thận nên phải mất gần cả buổi Vô Kỵ mới luyện xong tới dòng chữ cuối cùng của tầng thứ bảy của môn Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp.

Thật ra Vô Kỵ kỹ lưỡng như vậy là vì trong đầu, chàng thầm mong là biết đâu mình luyện tập châm rãi, chắc chắn thì may ra Ðại Nã Di tâm pháp sẽ không phát tác, biến mình thành một tên dâm thần mà gia hại tới Tiểu Chiêu chăng? Trong suốt thời gian đó, Tiểu Chiêu đứng ở xa, lòng dạ lúc nào cũng hồi họp, mắt nàng không rời khỏi khuôn mặt của Vô Kỵ. Nàng chăm chú theo dõi từng biến đổi trên mặt chàng, tay nắm cứng con dao, chỉ chờ Vô Kỵ có hành động càn rỡ nào là nàng đưa dao vào ngực ngay.

Khi nàng thấy Vô Kỵ buông tấm da xuống, mắt nhắm nghiền lại thì nàng biết là chàng đã luyện xong phần chót của tâm pháp. Hơi thở nàng trở nên nặng nề, nhanh chóng hơn, tim nàng đập thình thình như muốn vỡ lồng ngực, chờ đợi. Rồi bỗng nhiên nàng thấy khuôn mặt của Vô Kỵ thay đổi dần dần…

Vô Kỵ cảm thấy mình như đang trong lò lửa, mồ hôi toát ra như tắm, thân thể nhộn nhạo, chân khí chạy quanh trong người, nhanh chóng, phi mã, không kềm chế được. Mặt chàng biến sắc không ngừng. Lúc thì đỏ ké, lúc thì tím sẫm, lúc thì xanh lè, lúc thì đen thui, lúc thì trắng tinh. Mắt Vô Kỵ long lên sòng sọc, chàng từ từ đứng lên… Tiểu Chiêu hoảng sợ quá, nàng từ từ lùi lại…Thôi rồi! Đã đến lúc rồi đây! Nàng đưa cao con dao lên, chỉ chờ Vô Kỵ nhẩy đến là nàng ra tay đâm vào ngực mình liền.

Bỗng nhiên mặt Vô Kỵ trở nên hồng hào hơn, mắt chàng nhắm nghiền lại, môi chàng mím chặt lại, chàng thở hổn hển như đang chống cự với một sức mạnh vô hình nào đó. Chàng cố nói lên:

– Tiểu Chiêu…cô đừng….đừng…ta không…

Rồi chàng gắng gượng ngồi xuống trở lại, người run rẩy, răng nghiến chặt, hai tay nắm cứng, người gồng lên, mồ hôi nhễ nhãi. Thấy chàng đau đớn, chiụ đựng cơn hành hạ của Ðại Nã Di tâm pháp thì Tiểu Chiêu đau thương cho chàng quá. Nước mắt nàng trào ra, mếu máo kêu lên:

– Trương công tử…Trời ơi… Trương công tử…

Tự dưng vẻ hồng hào trên mặt của Vô Kỵ biến mất, thay thế bằng những màu sắc xanh, đỏ, tím, vàng liên tiếp xuất hiện, biến đổi không ngừng. Bất chợt chàng gào lên một tiếng rồi ngã lăn ra mà lăn lộn trên nền đất. Như đang chống trả với cơn đau đớn, dắng xé trong người, Vô Kỵ vừa rên la, vừa lăn lộn, vừa thều thào:

– Á… á… chết mất… Tiểu Chiêu….Hừ…hừ….đừng… cô đừng… ôi… hừ… đừng…ự… ự…

Tiều Siêu nhìn thấy cành chàng lăn lộn gào thét như vậy thì nàng bưng lấy mặt mà khóc lóc thảm thiết, nhưng nàng vẫn không dám tiến tới gần Vô Kỵ. Nàng vừa khóc hu hu vừa la lớn lên:

– Trương công tử…tại sao…trời… tại sao… công tử đau đớn như vậy….công tử ôi…

Sau một lúc vật vã, dằng co, rên xiết, người Vô Kỵ bây giờ co rúm lại, giật lên bần bật từng lúc như lên cơn động kinh. Chàng nghiến chặt răng lại, gầm gừ, cố gặn lên từng tiếng:

– A… a… hừm…hừm…Tiểu…. Hừ…hừ…Ðừng…Ðừng… hừ… hừ…

Rồi chàng lại co giật, giẫy lên đành đạch trên mặt đất, mắt trợn lên trắng dã, hơi thở khò khè. Cơn hành hạ cứ tiếp diễn một lúc lâu, Vô Kỵ lúc nào cũng như cố sức chống trả với một sức mạnh ma quái nào đó. Sau đó, cơn động kinh như giảm bớt chút ít, nhưng mặt Vô Kỵ vẫn còn biến đổi màu sắc không ngừng, người chàng vẫn lăn lộn, thỉnh thoảng lại gầm lên những tiếng rú như một con thú bị trọng thương, nghe đau đớn, dã man, ghê rợn.

Lúc này Tiểu Chiêu không còn chịu đựng được nữa, nàng không còn đứng vững được nữa, hai chân nàng khụy xuống. Tiểu Chiêu quì ở dưới đất, buông con dao cho nó rớt xuống đất rồi đưa hai tay lên bưng lấy tai, ép chặt lại như cản không cho những tiếng rên la không ngừng của Vô Kỵ lọt vào tai. Nàng nhắm chặt mắt lại, không muốn nhìn thấy cảnh Vô Kỵ bị dày xé, dằng co thê thảm. Tiểu Chiêu bưng tai, nhắm mắt, bặm môi, lắc đầu nguầy nguậy, như xua đuổi những tiếng gào thét của Vô Kỵ khỏi óc, như xua đuổi những cảnh lăn lộn của Vô Kỵ khỏi đầu. Từ trong đôi mắt nhắm nghiền, hai dòng lệ chảy ra liên tục, lăn xuống cặp má, rơi lả tả xuớng đất, không biết cơ man nào mà nói…