Chương 15: Chu Chỉ Nhược

Chương 15 Chu Chỉ Nhược

Bỗng nhiên thân hình Linh Nhi ngả nghiêng, chập chờn. Muốn nhanh chóng chấm dứt cuộc tỉ thí và cũng muốn cho Chỉ Nhược thưởng thức một màn thoát y độc địa cho bõ ghét, Linh Nhi liền sử dụng ngay thế “ve sầu thoát xác” mà nàng đã dùng một cách toàn hảo với Thanh Ngươi khi nãy!

Ðứng ngoài, Mẫn Quân vội la lên:

– Aí chà! Chết…

Ngồi ngoài, Vô Kỵ cũng kêu lên:

– Coi chừng!

Nhưng đã trễ. Rèng rẹc hai tiếng lụa xé. Linh Nhi và Chỉ Nhược hai nàng đều đứng như trời trồng. Trong tay hai nàng, mỗi người đều nắm một mảnh áo của người kia. Thì ra nhờ thân pháp nhanh nhẹn, Chỉ Nhược may mắn thoát được thế “ve sầu thoát xác”, không bị Linh Nhi xé áo lột trần, chỉ bị rách mất một mảnh nhỏ trên vai. Và ngược lại, Chỉ Nhược cũng nắm được vạt áo của Linh Nhi khiến nàng cũng bị rách một mảnh phía trước. Trong lúc Vô Kỵ thở ra nhẹ nhõm thì chàng đã thấy Chỉ Nhược lảo đảo, mặt mày lợt lạt, dựa vào người Mẫn Quân, tựa như đã bị thương thế trong người.

Mẫn Quân hoảng sợ, không nói một lời, vội vã dìu Chỉ Nhược bỏ đi ngay. Vô Kỵ nhìn theo, lo lắng.

Bất chợt Vô Kỵ nghe tiếng gió thì chàng đã bị Linh Nhi tát một cái nháng lửa vào má:

– Thật là mặt dầy! trông thấy gái đẹp là đã mê tít rồi.

– Trời đất! ngươi làm gì mà ta lại đánh ngươi như vậy?

Linh Nhi chìa môi ra, nói với một giọng giận dữ:

– Ngươi mới thấy con nhỏ Chỉ Nhược là đã mất hồn, lại còn lo âu thương xót nó nữa…

Vô Kỵ đỏ mặt, cãi lại:

– Thế thì lúc nào ta cũng nhớ nhung tới người tình của ta, ngươi có than phiền gì đâu nào?

Nghe tới đây, Linh Nhi há miệng ra định nói lại nhưng rồi nàng lại lặng im, bỗng gục mặt xuống, nước mắt rơi xuống dầm dề. Thấy nàng khóc mủi lòng quá, Vô Kỵ bèn nắm tay Linh Nhi mà vỗ về:

– Linh Nhi, ta, mình không nên đem những chuyện này ra làm phiền lòng nhau nữa. Ngươi xin lỗi ta đó, Linh Nhi…

Thổn thức một hồi, Linh Nhi gạt nước mắt, nói với Vô Kỵ:

– Ngươi A Ngưu, ngươi đừng lo. Chỉ Nhược không bị gì đâu. Ta đâu có đụng vào người cô ta. Cô ta giả bộ bị thương thôi. Chắc cô ta sẽ kêu sư phụ cô ta đến đó.

Ðoạn Linh Nhi lau sạch nước mắt, cố làm ra vẻ bình thường, hỏi Vô Kỵ:

– Chân ngươi đã khỏi chưa? Có đi được không?

– Chưa. Nhưng nếu phải đi thì ngươi có thể cố gắng chống nạng đi được.

– Diệt Tuyệt sư thái sắp tới rồi đó. Hai ta đối phó không nổi đâu, phải rời chỗ này lập tức. Nếu ngươi chưa đi được thì để ta cõng ngươi chạy trốn mới xong.

Nói đoạn Linh Nhi nghiêng mình xuống giúp Vô Kỵ nằm lên lưng mình rồi nói lơ lửng:

– Ngươi bám vào người ta cho chắc nghe. Nếu lỡ té xuống gẫy chân nữa thì chị Chỉ Nhược không chịu lấy chồng què đâu đó.

Vô Kỵ thấy nàng lúc vui lúc buồn, lúc giận lúc đùa nên chàng chỉ cười hì hì nắm lấy vai nàng. Thấy chàng cứ rờ rờ lên lưng mình, Linh Nhi liền cục cựa hai vai mà la lên:

– Trời ơi, ngươi bám chặt đi chứ, làm gì mà quờ quạng khiến ta nhột nhạt quá chừng hà!

Nghe vậy Vô Kỵ không kiêng dè nữa choàng tay qua vai nàng mà ôm chặt, nằm ép sát lên lưng Linh Nhi. Tuy ngươì Vô Kỵ to lớn, Linh Nhi nhỏ bé hơn, nhưng nàng vẫn có thể cõng Vô Kỵ nhẩy lên cây, chuyền từ cành này sang càng nọ, phóng đi vun vút.

Nằm trên lưng Linh Nhi, Vô Kỵ thấy lòng mình như phiêu hốt. Hai tay chàng quàng chặt lấy đôi vai thon gọn. Mặt chàng thì nhìn sát vào cái cổ trắng như ngó sen, cái tai mềm sữa, hương thơm dịu dàng cứ sông lên mũi. Nguyên cả người chàng thì cọ sát vào thân thể mềm mại, êm chắc của Linh Nhi. Hai tay dẻo ấm của nàng thì cứ xiết chặt lấy đùi mình. Bao nhiêu thứ ấy làm Vô Kỵ động lòng liền. Người chàng trở nên rạo rực, chân khí bắt đầu chạy rần rần. Con cu của chàng bắt đầu ngỏng dậy.

Vô Kỵ hốt hoảng, nhận ra ngay đây là lần đầu tiên trong sáu bẩy năm nay chàng mới có cơ hội gần gũi và cọ sát với một cô con gái. Phen này chắc chết! Ðang trong tình cảnh chạy trốn này mà tự dưng nứng c-c lên thì chẳng còn cái thống chế gì nữa!

Mấy tuần trước chàng đã thấy cảnh làm tình của Cửu Chân và xoa ngực của Linh Nhi, chừng ấy đã làm chàng lên cơn nứng rồi. Bây giờ, nằm phục trên người đẹp, được ôm trong tay và cọ sát liên hồi trên thân thể thơm ngon, Vô Kỵ không thể cầm lòng đậu. Khi thấy con cu mình đang từ từ phồng to lên, Vô Kỵ vôi vã nhắm mắt ngưng tụ ý chí, điều hòa chân khí. Linh Nhi mà biết được thì ngượng chết! Biết nói năng làm sao! Quả nhiên con cu của chàng lại thu nhỏ lại.

Nhưng rồi Linh Nhi cứ thỉnh thỏang sốc chàng lên, nhẩy lên nhẩy xuống, chuyền cây này qua cây nọ, khiến con cu của chàng bị liên tục bóp chẹt trên lưng nàng khiến chàng mê man, sung sướng thì nó lại nở lớn ra, cương lên nhanh chóng. Vô Kỵ lại phải ngưng tụ chân khí để thu nhỏ con cu mình lại. Cứ như thế, con cu chàng cương ra, thu nhỏ liên hồi, khiến Vô Kỵ vừa sướng khoái, vừa lo lắng phập phồng, không biết phải làm sao?

Ban đầu Linh Nhi không để ý. Nàng cứ ra sức cõng Vô Kỵ để mà chạy thật xa. Nhưng một lúc sau, nàng cảm thấy sau lưng mình như có một cái gì cưng cứng đè vô, rồi cảm giác đó lại mất đi. Sau nữa, vật to cứng lại dài ngoằng ra cạ vào lưng mình, rồi vật đó lại nhỏ lại, mềm đi, rồi lại cứng lên, dầm dập vào lưng, rồi lại thun nhỏ, ngọ nguậy, đâm xóc. Linh Nhi thầm nghĩ, “Quái lạ! Không biết con gì cứ bám vào lưng mình, phá phách. Rõ ràng là nó không muốn cắn mình, không làm hại mình, chỉ chửng giỡn, làm mình nhột quá!”

Nhưng một thời gian sau thì nàng biết ngay cái “con gì đó” là cái của nợ của Vô Kỵ chứ không còn gì khác nữa. Nó nằm chình ình ngay giữa hai chân của chàng, đong đưa, lủng lẳng. Tuy vậy, Linh Nhi vẫn nghi ngờ, không hiểu tại sao con cu của Vô Kỵ lại có thể làm được những trò ma mãnh kì dị như vậy. To, nhỏ, ngắn, dài, co dãn, cục cựa.

Chạy một lát, Linh Nhi không cầm lòng được nữa, nàng tiến tới một vách núi mà đặt Vô Kỵ xuống để tìm cho ra cái nguyên nhân tinh kỳ này mới được. Trên đời này làm gì mà có chuyện lạ lùng như vậy bao giờ? Khi quay lại nhìn kỹ xuống hạ bộ của chàng, thì Linh Nhi phải sửng sốt, trợn đôi mắt đen tròn ra, đưa bàn tay xinh xắn lên miệng đang há lớn, ngó chăm chăm, không nói nên lời. Một lát sau, không dằn lòng được nữa, Linh Nhi che miệng, bằng một giọng vừa ngạc nhiên vừa thích thú, từ cái miệng tròn vo, từng tiếng một thoát ra từ từ:

– Ngươi A Ngưu…Trời ơi…Ðại ca… Mèng………Ooomyyygosh!*

Ðặt Vô Kỵ ngồi dựa vào vách núi xong, Linh Nhi nhìn thấy con c-c to lớn của chàng đội quần, chổng lên, mà lấy làm kinh hãi. Thấy khuôn mặt của nàng dần dần đổi từ vẻ kinh dị qua tới vẻ thích thú thì Vô Kỵ mới cảm thấy yên tâm, mỉm cười thú thật với nàng:

– Ngươi luyện công thượng thừa nên mới có tình trạng này đó. Chỉ vận công điều hòa một tí là nó trở lại bình thường ngay.

Rồi trước con mắt ranh mãnh, soi mói của Linh Nhi, quả nhiên, trong giây phút, con cu của chàng thu trở lại như cũ. Nhìn thấy Linh Nhi con mắt láo liên, ỡm ờ, cứ há miệng ra định hỏi chàng câu gì rồi lại thôi, Vô Kỵ phải nói, như trấn an nàng:

– Tình trạng này không thường xẩy ra đâu. Ngươi cũng đâu phải là kì nhân dị dạng. Ta đừng sợ. Chỉ vì luyện thần công…

Linh Nhi nheo mũi, nói như để mình nghe:

– Võ công gì mà kì lạ vậy trời…

Nghe vậy, Vô Kỵ liền nói một câu bông đùa:

– Hiệu quả của nó thật là huyền diệu lắm. Linh Nhi, nếu ta muốn thì ngươi sẽ dạy cho ta vài khẩu quyết để ta tập chơi.

Linh Nhi nhăn mặt, xua tay, lắc đầu ngoầy ngoậy:

– Thôi cho ta xin đi đại ca. Ta mà luyện nó rồi lỡ sinh ra hình dáng như ngươi thì coi hổng đặng đâu…

Tới đây hai người đều phá lên cười ngặt ngẽo. Tính tình của Linh Nhi tinh quái, bộc trực, phóng khoáng khiến Vô Kỵ vui sướng là mình đã được quen biết với nàng. Vô Kỵ nghĩ là trong đời mình, từ nhỏ đến giờ, Linh Nhi là người độc nhất đem đến cho chàng sự gần gũi chân thật, cởi mở, không trái với lòng mình.

Một lúc sau, Linh Nhi đưa tay hất mấy sợi tóc trên mặt, nhìn quanh, gật gù:

– Chỗ này tiện và kín đáo lắm. Mình nghỉ lại ở đây đi.

Nói xong, nàng thu nhặt mấy nhánh cây, lá thông để làm một cái sườn rồi đắp tuyết lên. Chẳng mấy chốc nó đã thành một cái chòi tuyết nhỏ, sát vào vách núi, đủ chứa hai người. Ngồi xem Linh Nhi thu dọn, chạy qua chạy lại, không giúp nàng được, Vô Kỵ cảm thấy áy náy. Nhưng nàng dường như không để ý, cũng không cằn nhằn, cứ lo cặm cụi. Còn Vô Kỵ thì cứ dán mắt vào Linh Nhi, thấy người nàng xăn chắc nhưng mảnh mai cứ phất phơ trước mặt, trông rất khiêu gợi, khuôn mặt nàng đỏ hồng lên vì làm quá sức, trông tăng thêm phần kiều diễm, trên hai cánh mũi nhỏ nhắn lấm tấm vài giọt mồ hôi.

Làm xong, đứng thở, bỗng thấy Vô Kỵ cứ nhìn mình đăm đăm, Linh Nhi đỏ mặt lên. Ngang tàng và ương ngạnh như Linh Nhi thì làm gì có chuyện mắc cỡ với thẹn thùng? Nhưng sao tự nhiên tia mắt của Vô Kỵ, vừa như xoi mói vừa như xoa dịu, làm nàng nhột nhạt, nổi gai khắp người. Linh Nhi ngượng ngùng lấy tay giả bộ chùi mồ hôi trên mặt, quay người đi mà nói:

– Thôi ngươi ở lại coi chừng cái chuồng bò này nghe. Ðể ta đi tìm cái gì ăn đã…

Nói xong nàng phòng người đi mất. Vô Kỵ phì cười lên khi nghe nàng kêu cái chòi là chuồng bò, thật xứng với cái tên A Ngưu của mình.

Một hồi sau, Linh Nhi trở lại với hai con gà rừng trên tay. Nàng đánh lửa lên làm thịt xong rồi cả hai chui vào cái chòi mà gậm gà nướng. Thấy Vô Kỵ ăn ngon lành, chỉ một lát sau là bay tuốt nguyên một con gà, Linh Nhi liền đưa nửa phần của mình cho Vô Kỵ. Chàng xua tay:

– Thôi, cám ơn ta. Ngươi no đủ rồi.

– Còn vẽ vời thôi với không gì nữa! Không chịu ăn, lát nữa đói thì không ai thương đâu nghen…

Nghe lối nói nủa xóc họng, nửa âu yếm của Linh Nhi, Vô Kỵ chỉ cười hề hề rồi cầm lấy phần gà mà ăn luôn. Ăn xong, miệng mồm dính đầy thịt mỡ, chàng vọc tuyết mà lau tay, rửa mồm. Linh Nhi trông thấy mặt mày, râu tóc của chàng luộm thuộm, bê bết thì nhăn mặt:

– Khiếp! Sao ngươi không cạo râu tóc cho gọn ghẽ, dễ coi. Trông bê bối quá. Ngươi A Ngưu, ngươi phải là con heo chứ con bò cái nỗi gì.

Không muốn nói cho Linh Nhi biết là mình vừa ra khỏi vùng hoang sơn sau mấy năm tịch cốc, Vô Kỵ nheo mắt nói đùa:

– Ðâu có ma nào thèm theo ngươi đâu? Làm đẹp làm dáng cho ai coi bây giờ?

Nghe vậy, Linh Nhi cười hi hi, sáp tới gần Vô Kỵ:

– Thôi được rồi, để ta sửa sang cái mặt bồm xồm của ngươi một chút. Biết đâu sau đó, ngươi A Ngưu, ngươi sẽ có vài con bò cái theo ngươi lủng lẳng, cho ngươi mừng!

Nói xong nàng lấy ra một con dao nhỏ, từ từ cạo râu tóc trên mặt cho Vô Kỵ. Cái cảm giác được bàn tay mềm mại, ấm cúng của Linh Nhi sờ soạng, mân mê trên mặt mình làm Vô Kỵ động lòng rạo rực. Mặt hai người gần nhau, chàng nhìn sát vào mặt nàng, thấy Linh Nhi chăm chú bỏ hết tinh thần ra mà mà cạo rửa cho mình, môi nàng hơi cong lên, trề ra, thấy đáng yêu quá, Vô Kỵ chỉ muốn ôm lấy mà cắn mút lên đôi môi đó, mà hôn hít lên khuôn mặt đó, nhưng không hiểu sao chàng lại không dám làm –mà tính tình của Linh Nhi có phải lúc nào cũng nghiêm trang, khó chịu cho cam?

Cạo râu cho Vô Kỵ xong, Linh Nhi liền vén tóc chàng lên cột ra sau. Vô Kỵ nghiễm nhiên trở thành một ngươi chàng đẹp trai tuấn tú ngay! Linh Nhi ngẩn người, nhìn Vô Kỵ một hồi, chắc hẳn nàng không ngờ Vô Kỵ lại hiên ngang, ngươi tuấn như vậy. Mặt nàng trở nên tư lự, không còn vẻ đùa cợt; nàng vội quay mặt đi, không dám nhìn Vô Kỵ nữa. Tựa hồ như nếu mà nàng cứ tiếp tục nhìn chàng thì nàng sẽ không cưỡng lại được mà sẽ sa vào một mạng lưới tình, khó thoát. Tự nhiên thấy Linh Nhi trở nên e dè, khách sáo, Vô Kỵ bèn đưa tay ra nắm lấy tay nàng:

– Linh Nhi, ta…

Thấy Linh Nhi vẫn quay mặt đi, cũng không trả lời, Vô Kỵ liền nói nhỏ, giọng đùa cợt:

– Linh Nhi à, tự trước đến giờ ngươi đã là A Ngưu rồi, vậy thì bây giờ ta có muốn biến thành con bò cái lủng lẳng theo ngươi hay không?

Thốt nhiên Linh Nhi bật cười lên, quay lại đấm lên vai Vô Kỵ thùm thụp:

– Ðồ quỉ!

Vô Kỵ cả cười, bắt lấy hai tay nàng, dằn xuống, kéo nàng lại gần. Rồi không dằn lòng được nữa, chàng nhẹ nhàng hôn phớt lên má Linh Nhi một cái. Khi thấy nàng không phản đối, Vô Kỵ làm tới luôn. Chàng nâng cằm nàng lên, đặt môi mình lên môi của Linh Nhi mà mút nhè nhẹ. Sau đó, chàng từ từ há miệng mình ra, úp lên miệng nàng mà hút lấy hơi thở của nàng. Linh Nhi lim dim con mắt, không kháng cự. Rồi qua đôi môi hé mở của nàng, Vô Kỵ đưa luôn lưỡi mình vào miệng nàng.

Lưỡi chàng sục sạo một hồi lâu trong miệng nàng mà vẫn không thấy nàng hôn trả lại. Bỡ ngỡ, Vô Kỵ buông cằm nàng ra, đưa mắt lên nhìn nàng. Hai người nhìn nhau không chớp mắt, một hồi lâu, im lặng. Vô Kỵ nhìn sâu vào con mắt của Linh Nhi, thấy nó to lớn, đen huyền, làn thu ba thấp thoáng, gợi tình vô kể. Còn Linh Nhi thì nhận ra ngay vẻ tuấn vĩ của Vô Kỵ, ngươi phong thanh tú, thu hút vô cùng. Bất chợt Linh Nhi, như buông lơi theo cơn sóng tình, víu cổ chàng xuống, há miệng ngậm chặt lấy môi Vô Kỵ mà mút thật mạnh, say mê. Vô Kỵ cũng choàng qua ôm lấy nàng mà hôn trả lại, loạn cuồng. Hai người nút lưỡi nhau, bú lưỡi nhau, đá lưỡi nhau –bốn con mắt nhắm nghiền, lim dim, hưởng thụ, mải miết; bốn cánh tay xoắn xít, xoa bóp, đê mê, tận cùng.

Ðang chơi vơi đắm chìm trong bể ái, bỗng nhiên Linh Nhi trợn tròn cặp mắt lên: tay nàng mới đụng phải một thanh sắt nóng hổi, cương cứng đâm thẳng ra ngoài quần của Vô Kỵ. Biết ngay là chạm phải cái gì, nàng khúc khích cười, nheo mắt nhìn chàng, lấy ngón tay khều khều lên mặt chàng rồi chỉ chỉ xuống phần hạ bộ của chàng như trêu chọc.

Hiểu ý, Vô Kỵ cười mỉm, điều hòa hơi thở, tức thì cu chàng xẹp xuống, không còn cảnh căng buồm dựng cột lên nữa. Linh Nhi thấy ngộ nghĩnh quá, cười hăng hắc. Vô Kỵ thấy vậy, không nói không rằng móc luôn con cu của mình ra phơi bày trước mặt Linh Nhi, cho nàng thưởng lãm.