Chương 122 Cứu người
Triệu Mẫn vừa mặc quần áo xong thì nghiễm nhiên đã trở lại thành một quận chúa quyền uy và tinh ngươi, hiên ngang và đởm lược, có đủ tài để thống lãnh cả một đám võ sĩ của Nhữ Dương Vương, làm mưa làm gió trên võ lâm giang hồ Trung Nguyên rồi. Người nàng lại toát ra vẻ cao ngạo, cương quyết, thông minh và tinh kì thường thấy. Nàng vuốt lại mái tóc, liếc nhìn vào trong phòng thụ trai một cái rồi nghiêm mặt mím môi, hai mép nàng cong lên, nói với Vô Kỵ với một giọng căm tức, tràn đầy đe dọa:
– Đại ca hãy xem ta xử bọn cướp giả nhà sư này!
Vô Kỵ biết mình thì không chủ định, còn nàng thì đang trong cơn giận dữ nên định hỏi nàng cách hành xử như thế nào cho phải thì cánh cửa bỗng nhiên bật mở, có một nhà sư trọc đầu chạy nhanh vào, miệng hô to lên:
– Đại ca ôi, có tin của sư phụ về đại hội Đồ Sư đây này!
Hắn khựng người lại khi thấy xác người nằm ngổn ngang khắp phòng. Hắn lại thấy Vô Kỵ đứng ngay đó thì hắn hoảng sợ quay đầu nhanh chân bỏ chạy trở ra ngoài liền.
Vô Kỵ nhún mình thoáng một cái chàng đã bay người chặn ngay cửa ra rồi. Chàng đưa tay chạm vào vai nhà sư đó thì hắn liền nhũn người ra, hai chân bại xụi, quì luôn xuống đất. Hắn kêu la lên bai bải:
– Xin đại gia tha mạng… Tiện nhân hai vợ năm con, xin tha cho làm phúc!
Vô Kỵ suýt phì cười khi nghe nhà sư trọc đầu khai mình có vợ con bề hề để xin tha mạng. Chàng bèn tra hỏi:
– Nhà ngươi nói đại hội Đồ Sư là cái gì?
Tên sư trọc đầu thấy võ công của chàng cao siêu như vậy thì sợ quá. Hắn lắp bắp khai hết sự tình.
Trái với bọn côn đồ giả làm sư, hắn là sư thiệt, tu tại chùa Thiếu Lâm, hắn là tay chân của Viên Chân, người đã vái Không Kiến đại sư là sư phụ. Tuy đi tu tại Thiếu Lâm tự, nhưng Viên Chân lại là loại ác tăng khẩu phật tâm xà, lập bè đảng khắp nơi, thu nhập đám côn đồ dưới trướng để làm điều xằng bậy. Bọn cướp mười đứa vừa mới hãm hiếp Triệu Mẫn xong cũng thuộc bọn lâu la dưới tay của Viên Chân. Hôm nay hắn vâng lệnh Viên Chân ghé ngang qua sào huyệt này đưa tin rồi đem thư đi mời các giáo phái trên võ lâm tới ngày đoan ngọ họp tại chùa Thiếu Lâm để phân xử Tạ Tốn, còn có tên là Kim Mao Sư vương, một kẻ đại ác của Ma giáo Tây Vực, đã giết nhiều người, gây bao nhiêu tai ương cho giới giang hồ Trung nguyên.
Nghe tên sư kể xong, Triệu Mẫn nói với Vô Kỵ:
– Hôm đó ta đánh nhau với đồng bọn của Viên Chân khi chúng tới cướp Tạ đại hiệp. Nhưng ta chỉ nắm giữ được một mớ tóc của ông ta, nên để bọn chúng mang Tạ đại hiệp đi. Không ngờ ông lại bị Thiếu Lâm đem ra bêu rếu.
Vô Kỵ đọc lá thư mời quần hùng tới dự hội, mà người kí tên là Không Văn đại sư, trưởng môn phái Thiếu Lâm. Lời lẽ tuy lịch sự nhưng văn phong rõ là của bề trên, kẻ cả. Khi đọc tới chữ Đồ Sư là chàng tức giân, biết chúng muốn làm nhục nghĩa phụ mình. Rồi chàng lo lắng, không biết Tạ Tốn có bị hành hạ bởi Viên Chân, kẻ thù số một của ông ta hay không.
Chàng hỏi ý Triệu Mẫn thì nàng nói:
– Ta cứ tha cho tên sư này để hắn đi báo tin cho toàn võ lâm giang hồ. Càng nhiều người biết Tạ đại hiệp đang nằm trong tay phái Thiếu Lâm thì tính mạng của ông càng được đảm bảo. Họ không dám choViên Chân tiện tay ám hại ông ta đâu.
Vô Kỵ gật đầu, cho là Triệu Mẫn thông suốt, có lí.
Thả tên sư đi rồi, Vô Kỵ bàn với Triệu Mẫn:
– Chúng ta phải tới chùa Thiếu Lâm để chất vấn Không Văn đại sư ngay. Ta sẽ báo hiệu triệu tập Tả Hữu Quang Minh sứ cùng ta, nhân danh Minh giáo, mà làm chuyện này.
Triệu Mẫn gật đầu nói thêm:
– Cùng một lúc, đại ca nên góp đại quân rồi tiến binh, lấy uy thế mạnh mẽ để áp đảo phái Thiếu Lâm.
Vô Kỵ tán thành:
– Ta sẽ hạ lệnh cho các vị trong Tứ Vương, Ngũ Tảng Nhân thống lãnh giáo chúng Ngũ Hành Kì đồng qui tụ tại Thiếu Lâm liền bây giờ.
Vô Kỵ lại hỏi nàng:
– Còn bọn sư giả chùa này thì sao?
Triệu Mẫn chợt nghiêm mặt lại, ánh mắt bỗng lập lòe sát khí. Nàng nhìn chàng hỏi trả lại:
– Theo đại ca thì tội chúng đáng chết hay không?
Vô Kỵ ngần ngừ đáp:
– Tội chúng cũng đáng chết thật. Nhưng ta nghĩ tốt nhất nên để quan quân bắt chúng xét xử tội trạng của chúng.
Nàng lộ vẻ tức giận, quắc mắt lên:
– Vậy là đại ca thấy chúng đáng sống và muốn ta tha chết cho bọn chúng?
Chàng lúng túng trả lời:
– À… Không… Nhưng… Sinh mạng con người rất lớn… Nhà có qui, nước có luật… Tội ác của chúng nên được xét xử cho đúng…
Triệu Mẫn bĩu môi cười khịt, với cặp mắt lạnh lùng, hạ một câu đngươi thép:
– Tội của chúng đã làm với ai thì để quan quân xét. Còn bây giờ tội của chúng đối với ta thì chính ta sẽ xử chúng!
Với câu nói đó, đời của bọn cướp coi như chấm dứt.
Sau đó, Triệu Mẫn tìm đem củi ra chất đầy phòng. Nàng nói:
– Chùa này là sào huyệt của bọn cướp, nên phóng hỏa đốt đi cho rồi. Còn bọn ác ôn sẽ bị thiêu sống theo, đốt chết rục xương, như vậy mới xứng với tội ác của chúng!
Vô Kỵ thấy nàng hành sử ác độc như vậy thì ra chiều không nỡ. Nhưng nhớ lại những chuyện kinh tởm, vô nhân mà chúng đã làm với Triệu Mẫn thì nàng oán hận chúng như thế cũng phải. Không nên trách nàng đã ra tay quá tàn bạo, phải ở trong vị thế của nàng sau một cuộc bạo dâm hành xác tàn tận mới cảm thông và hiểu được hành động của nàng.
Vì thế mà Vô Kỵ không nói gì, mặc nhiên đồng ý với nàng. Tuy giúp Triệu Mẫn chất củi đầy phòng nhưng chàng chỉ áy náy là sao không cho mỗi đứa một đao chết ngay đi để chúng khỏi phải đau đớn chết dần chết mòn trong bể lửa khi thịt da chúng từ từ bị đốt, xương cốt chúng từ từ bị nung đến lúc thành than. Chàng lại thấy nàng đã quyết ý thì không dám nói lời khuyên can.
Triệu Mẫn đoán được ý chàng, thấy chàng ngần ngừ thì nàng nói luôn:
– Ta biết đại ca không muốn nhúng tay vào việc này, sợ phải mang tội với hoàng thiên. Nhưng với ta, ân oán phân minh, ta không sợ gì cả. Nếu quả thật là có tội với trời đất thì ta xin hoàn toàn nhận lãnh.
Rồi nàng nói tiếp:
– Đại ca cứ ra ngoài lấy ngựa, sửa soạn lên đường. Để ta bắt mồi châm lửa, đốt ngay cái chốn oan nghiệt này đi.
Vô Kỵ gật đầu đi ra. Tội của chúng quả thật đáng chết. Chàng lại nghĩ, trên đời này có bao nhiêu người đàn ông con trai chỉ cầu mong được gần một giai nhân như Triệu Mẫn, dù chỉ một phút, sau đó có chết cũng cam. Bọn côn đồ đó đã vui vầy với thân hình nhỏ nhắn, tuyệt đẹp của nàng trong một thời gian dài, chắc chắn không phải là một phút, thì chúng cũng đã thỏa mãn cùng cực, có diễm phúc hơn tất cả mọi người rồi.
Cái chết của chúng dầu sao cũng là cái chết đáng đời dâm tặc, không còn phải tiếc nuối cho thân phận của một bọn cướp cạn nữa. Cuộc đời khốn nạn, nứng dục của chúng kết liễu sau một trận cuồng dâm lạc thú với một tiên nga tuyệt sắc như Triệu Mẫn thì quả là một hạnh phúc, may mắn nhất đời rồi. Còn muốn gì hơn nữa?
Triệu Mẫn nhìn quanh xem xét một lần cuối. Củi lửa đã sẵn sàng, đầy đủ. Ngôi chùa xây toàn bằng gỗ, mà lại cũ mục, chỉ cần một nháng lửa là nơi này sẽ biến thành một hỏa ngục. Chậm lắm là sáng mai, chùa này sẽ chỉ còn là một đống tro vụn.
Tên thủ lãnh của bọn cướp thấy nàng chất củi, sắp sửa châm lửa đốt chùa, mà hắn thì cứng người không cử động được nên hắn biết số mạng của hắn đã tận. Hắn sợ hãi lên tiếng van nài:
– Xin cô nương rũ lòng thương sót. Xin cô nương tha mạng. Nếu được nương tay cứu vớt, ta nhất định thề không bao giờ gia hại một ai nữa.
Triệu Mẫn nghe hắn thề thốt thì nàng nhăn mặt khịt mũi một cái. Mới hôm qua đây, hắn có nghĩ gì đến nỗi đau khổ của nàng hay không? Hay chỉ muốn sướng mà không màng gì tới hoàn cảnh thương tâm của nàng, hay của những nạn nhân mà hắn đã dày vò trước đó?
Tên thủ lãnh tiếp tục cố sức năn nỉ. Mấy tên đàn ta nhìn thấy mặt nàng lạnh lùng, mắt nàng sắc như gươm, cương quyết không thay đổi thì cũng biết tính mạng chúng sẽ cùng chung số phận với thằng đàn ngươi, chết cháy một cách đau đớn và trở thành những con chó nướng trui. Chúng sợ hãi mất hết cả hồn viá, thay phiên nhau mà than khóc, xin xỏ, van lạy nàng:
– Xin thánh cô tha mạng… Chúng con biết tội chúng con rồi…
– Chúng con van lạy thánh cô ngàn lạy… Thánh cô tha cho chúng con làm phúc…
– Con xin thánh cô bớt giận. Con xin làm ta tớ, đem thân chó ngựa này hầu hạ thánh cô suốt đời mãn kiếp.
– Thánh cô tha cho con… Hu hu… Con xin cắn cỏ ngậm vành nhớ ơn thánh cô suốt đời suốt kiếp.
– Thánh cô ơi, con van xin lạy lục thánh cô mờ lòng thương xót…
– Tội chúng con rất lớn vì đã xâm phạm tới thánh cô, xin thánh cô tha cho thì chúng con sẽ bỏ nghề cướp, thề độc là không bao giờ làm hại ai nữa .
– Thánh cô ơi… Hu hu… Con van lạy thánh cô…. Nếu được tha, con thề sẽ làm lành, đi tu, làm sư thiệt…
Triệu Mẫn không thèm để ý tới lời van xin của bọn chúng mà chỉ nhìn chúng với con mắt căm hờn, tức giận. Một khi nàng đã ra tay trừng phạt hay xử tội chúng thì ít nhất chúng sẽ thân tàn ma dại. Mà đây không phải là một trừng phạt nhẹ nhàng. Nàng sẽ xử chúng một cách quyết liệt. Tội của chúng tày đình, dẫu có bị nhúng vào vạc dầu sôi chục lần, chết đi sống lại trăm lần, vẫn không sao xứng cho được với tội ác và đau đớn mà chúng đã đưa tới cho nàng.
Chúng đã cả gan xâm phạm tới người nàng khi nàng chưa cho phép hoặc trước khi nàng đồng ý thì chúng phải chết. Có vậy thôi. Ba thầy trò Thái Xung của phái Côn Luân chết thảm cũng vì mang tội y hệt như vậy. Không cần biết trước đó bọn cướp này đã làm tội ác gì, với ai, nhưng hễ đụng tới người Triệu Mẫn là chúng sẽ bị thiêu sống cho đến khi thành tro bụi!
Nàng lặng thinh đưa mắt nhìn căn phòng có mấy đứa côn đồ trần trụi nằm la liệt, rồi tới cái bàn nằm giữa nhà. Chứng tích của một trận cuồng dâm nhục thú vẫn còn rành rành ngay đó: một lũ dâm tặc hôi hám với con cu bê bết và một mặt phẳng dơ bẩn, nơi mà chúng đã đè ngửa nàng ra để hành lạc. Nàng lại hình dung ra những chuyện xảy ra trong ngày qua. Suốt đêm bọn chúng đã thay phiên hãm nhau hiếp nàng để thỏa mãn thú tính của chúng. Suốt sáng nàng đã làm tình với chúng để thỏa mãn dâm tình của nàng. Khi chúng bắt đầu màn bạo dâm, trói căng nàng ra, thì nàng mệt mỏi bất tỉnh lúc trời vừa rạng sáng.
Bây giờ trời nhá nhẹm tối, như vậy là chúng đã hành dâm bạo dục trên người nàng nguyên cả một ngày trời. Không biết chúng đã làm trò gì mà bây giờ nàng cảm thấy ê ẩm cả người, mặt mũi, môi miệng, trên ngực, dưới đùi, nguyên vùng hạ bộ, từ âm hộ đằng trước tới hậu môn ở phía sau. Đau buốt vô cùng. Trước khi ngất đi, nàng còn nhớ chúng đã bảo nhau sẽ làm trò bốn ngựa phanh thây, không chừa một lỗ nào trên người nàng. Vậy là cả mười đứa đã thay phiên bầm dập, làm đủ trò tục tằn trên khắp người nàng, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau một cách dã man, không thương tiếc. Thật là khủng khiếp. May mà nàng ngất đi chứ nếu không thì làm sao mà chịu được trận hành hạ dài đằng đẵng và kinh hoàng của từng ấy đứa như vậy?
Thấy mặt nàng lạnh lùng, mờ như sương mà mắt lại lấp loáng giận dữ thì bọn cướp sợ quá, tiếp tục thay phiên nhau van xin:
– Cô nương ơi… Tha cho chúng ta, để phước lại cho đời sau.
– Con kính lạy thánh cô. Con xin thánh cô tha mạng.
– Chúng con biết tội chúng con rồi. Cúi lạy cô nương thí ân cứu mạng.
– Con lạy thánh cô. Con ngàn lạy cô nương. Xin tha tội cho chúng con.
– Con lỡ xâm phạm tới thánh cô. Tội con đáng chết. Nhưng con còn có mẫu thân già, ta thơ…
Triệu Mẫn để ngoài tai những lời lạy lục đó. Lòng nàng đã quyết. Có trời cũng không làm nàng thay đổi. Cái nỗi đoạn trường mà nàng đã phải trải qua há phải là trò chơi ngắn ngủi của chúng? Trong suốt cả thời gian trải dài mấy buổi ấy, nhục nhã có, ê chề có, đau thương có, sung sướng có, khoái lạc có, tất cả những gì thuộc về lạc thú nhục dục, thống khổ hành xác đều xảy ra trong căn phòng này. Vậy thì ai là người vui sướng, ai là người đớn đau? Ai là người cho chịu, ai là người nhận lãnh? Nhưng có phải là chính nàng cũng đã hòa đồng với chúng để tìm cái cực khoái cho chính mình hay không? Sao lại không! Do đó, trong cuộc hoan dâm này, nàng chính là người vừa cho, vừa nhận, vừa nhục, vừa sướng, đủ cả đôi bề.
Ai là người có tội ở đây?
Triệu Mẫn cắn môi lại. Phải rồi, vui thú khoái lạc là điều mà tất cả mọi người đều mong muốn ở trên mặt đất này. Cho và nhận để cả hai bên đều được vui sướng – để tất cả mọi người đều được vui sướng – là điều nên làm và phải làm (đó cũng là một chân lí tuyệt đối trên đời), nhưng nếu cái sung sướng đó đem đến sự đau đớn, khổ nhục, ê chề cho bất cứ ai thì nó không đáng một tí nào.
Và kẻ nào chỉ làm nên những khổ lụy mà không màng đến sự đau khổ của người khác, chỉ nghĩ tới sự lạc thú của riêng mình mà không để ý tới cái đau đớn của người khác thì không đáng sống trên đời này nữa. Lũ côn đồ dâm tặc này đã cùng cưỡng bức, làm nàng đau đớn thì chúng phải đền tội bằng cái chết bởi thủ đoạn lợi hại của nàng. Vì dám đụng tới người nàng, tìm sướng mà làm nàng đau đớn, khiến nàng ngất xỉu thì chúng không thể sống được. Chúng phải chết. Đơn giản và rành rọt như vậy thôi. Và cái chết của chúng phải là cái chết đau đớn, dai dẳng, như vậy mới xứng với những gì chúng đã làm.
Nàng chợt thấy thằng chuột đang nằm co rút trong góc phòng. Không hiểu sao nàng lại bước tới ngó xuống cái thân người nhỏ thó hèn mọn, trần truồng. Nó nằm khoèo, lòi con cu ngắn ngủn ra ngoài, y như một con khỉ con xấu xí, còi kiệt nằm chờ chết. Từ nãy đến giờ nó nằm yên ngậm miệng không van xin, kêu khóc hay qụy lụy như những đứa khác. Nhưng Triệu Mẫn thấy rõ là nó sợ hãi vô cùng, sợ hơn cả chín đưa kia là đằng khác.