Chương 120: Nhốt lại

Chương 120 Nhốt lại

Triệu Mẫn nhìn ra ngoài trời, thấy đã sáng rõ. Nàng nằm duỗi người, nhìn qua thấy Vô Kỵ vẫn mê man say ngủ, người bị trói như khúc giò, thì nàng thở dài, nhắm mắt lại mà suy nghĩ mông lung: Nàng đã làm tình không ngừng với cả chín đứa trong suốt một đêm dài, thâu đêm suốt sáng rồi. Bây giờ mới thấy mệt. Mở đầu là mười đứa hợp nhau hãm hiếp nàng. Tên thủ lãnh hãm hiếp nàng trước, trong lúc nàng trúng thuốc mê man ngủ. Sau đó, khi nàng tỉnh lại, chín đứa còn lại luân phiên cưỡng dâm, thay phiên hưởng sướng trên người nàng trong một khoảng thời gian dài.

Nhưng đâu đã hết, kế đó, nàng không cầm nổi lòng dục, sẵn lòng chiều chuộng, cung phụng, hiến dâng tất cả thân thể cho bọn chúng – cũng trong một khoảng thời gian dài. Rồi sau cùng, nàng lựa thằng chuột ra để cùng nó giao hoan một trận tàn đời – tuy ngắn ngủi hơn nhưng lại cuồng nhiệt và rã rượi đến tận cùng. Từ đêm tới sáng, nhiều cuộc truy hoan loạn cuồng đã xảy ra trong căn phòng này, mà trọng tâm là nàng, người đóng vai chính trong tất cả những cảnh hành lạc đó. Và để rồi bây giờ hạ màn, nàng mệt mỏi, không còn hơi sức mà thở nữa. Cũng chỉ vì nàng vừa mới đạt được tới một cực đỉnh khoái lạc cao vút nhất trên trần đời.

Chuyện nàng bị chúng hiếp dâm thì nàng chấp nhận, mang thân nữ tử, nhất là nữ tử đẹp, lăn lộn giang hồ tứ chiếng thì bị cưỡng dâm là chuyện không thể tránh được. Nhưng sung sướng mà hiến thân, đam mê giao hoan với bọn người lạ mặt trong suốt đêm dài – tới những chín đứa, toàn là những tên cướp bóc, đạo tặc xấu xí, dơ bẩn – thì nàng không hiểu sao nàng có thể làm như vậy cho được.

Thật ra, nàng không tin là nàng đã có những hành động khiêu dâm và tục tĩu với một đám người thô tục như thế, không khác gì một con đĩ thõa rẻ tiền làm hết cách chìu lòng những khách mua hoa tằn tiện. Cái khoái lạc của nhục thể nó cám dỗ, cuốn hút đến như vậy hay sao? Cái dục tình trong nàng có thể kéo dài tới thâu đêm suốt sáng đến như vậy hay sao? Và nàng, với bản tính tự tin và cứng cỏi, lại có thể khuất phục, chịu thua đậm cái dâm tính đến như vậy hay sao?

Ôi cái mãnh lực của tình dục! Mà đây không phải là lần đầu tiên nó xảy đến với nàng. Hơn một lần, nàng đã để dục tình lôi cuốn khi làm tình với tên da đen gớm ghiếc ngoài biển đông hồi trước rồi. Đâu có gì là lạ? Cái mới lạ ở đây là nàng đã đồng tình hành dâm cùng một lúc với cả chín đứa thô tục như súc vật và cuối cùng đã đặt được tới cực khoái đầu đời với một tên chuột nhắt nhỏ con, hèn mọn nhất trong bọn.

Tới đó, Triệu Mẫn không dám nghĩ ngợi gì thêm nữa. Vì từ tận đáy lòng, nàng có cảm tưởng đó là một phần sự thật về con người chân thực của nàng. Phải rồi, đĩ tính đâu phải là không có trong những nữ tử trâm ngươi đài các? Dâm tình đâu phải là không hiện diện trong những người nữ tử đoan trang, thùy mị? Nàng cũng chỉ là một người nữ tử với đầy đủ những ham muốn, đam mê, dục tính đầy ngất trong người, không hơn gì những nữ tử khác.

Cái đáng suy nghiệm là bản tính dễ dàng lụy dục của nàng đã khiến nàng hành sử buông thả như một dâm nữ khát tình mà người đời thường dè bỉu là “Đồ nữ tử hư thân, mất nết!” Không! Ngàn lần đó không phải là con người nàng. Nhưng ác hại thay, sự thật đã cho thấy đó là một phần của con người nàng. Chính ra Triệu Mẫn không biết là con người nàng gồm có biểu tượng của hai dòng đời. Một bên là một “Triệu Mẫn” (tên Trung quốc của nàng) văn minh, tinh thục, học hỏi từ một nền văn hoá kì tuyệt của Trung hoa. Một bên là một “Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ” (tên Mông Cổ của nàng) thuần tính, hoang dã, di truyền từ một cuộc sống du mục của Mông Cổ. Nói một cách khác, nàng là gái Nguyên Mông ngang tàng sống trong cái vỏ bọc của một thục nữ Trung nguyên. Và cái hoang dã và man dại đó chỉ chờ có dịp là bộc phá ra, lấn chiếm bản tính trầm bằng và văn vẻ, biến nàng trở lại một người nữ tử của dòng giống Thành Cát Tư Hãn.

Nếu Vô Kỵ, người yêu của nàng, không bị đánh thuốc, vẫn còn tỉnh mà chứng kiến cảnh nàng bị hãm hiếp, liệu nàng có nứng dâm lên mà hoà mình nhập cuộc cùng giao hoan với lũ cướp trước mặt chàng chăng? Nói một cách khác, tình yêu chân chính, đậm đà trong trái tim nàng và tình dục hoang dâm, bão táp trong âm đạo nàng, cái nào sẽ thắng? Không biết nữa! Cái mập mờ đó là một điều chính yếu đã làm nàng dằn vặt vô cùng, trước đó và ngay tới bây giờ.

Triệu Mẫn cố gạt bỏ ý tưỏng hắc ám đó ra khỏi đầu óc mà nhắm mắt chỉ nghĩ tới tới cảm xúc hiện tại, tới cái tình dục trong người, tới cơn sung sướng cực đỉnh vừa mới xảy ra, mà tàn dư của nó vẫn còn lan tràn trong khắp thân thể nàng. Cực phê và cực sướng, dầu sau đó cũng làm nàng cực mệt mỏi và cực rã rượi. Vậy là cuối cùng nàng đã có được một kinh nghiệm khoái lạc để đời, không bao giờ quên. Thân thể mệt mỏi nhưng cực kì thoả mãn của nàng vẫn còn phiêu lãng nơi non bồng nước nhược, vẫn còn vấn vương nơi cõi thiên thai thần tiên.

Bất chợt người thằng chuột bị giật mạnh ra khỏi thân thể trần truồng của nàng và nó bị ném vào góc phòng như một bó giẻ. Nàng nghe chúng quát lên:

– Liệng thằng cẩu chủng đẻ này vào xó nhà đi!

Rồi hai chân của nàng bị kéo dạng ra thật xa một cách mạnh bạo để một con c-c cương cứng nắc thẳng vào con l-n mệt mỏi của nàng một cách vũ bão. Triệu Mẫn lờ đờ mở mắt ra nhìn xuống thì mới biết là tên thủ lãnh đang ra tay hùng hổ đ- nàng.

Thì ra sau một lúc thị dâm trước cảnh làm tình say sưa của nàng và thằng chuột, hắn nứng quá chịu không nổi, vừa thấy nàng ngừng rên la, nằm duỗi ra là hắn nhào tới hành dâm cuồng bạo một lần nữa vào l-n nàng. Triệu Mẫn quá mệt mỏi, mà lại bị hắn hành hạ tàn bạo như thế thì nàng cảm thấy trời dất quay cuồng. Và tiếp theo là cả bọn côn đồ cũng đổ xô tới dày vọc trên thân thể nàng liền. Ba thằng dành nhau mà bóp miệng, đâm thọc con c-c không ngừng vào họng nàng. Nàng không còn hơi sức để kháng cự nữa. Ba thằng nữa vừa xoáy nghiến vừa nhai cắn loạn cuồng trên ngực nàng. Nàng ngộp thở không ra hơi. Hai thằng khác nhằn cấu, bầm dập trên khắp thân thể, chân tay nàng. Đầu óc Triệu Mẫn trở nên trì trệ, bệ rạc, tay chân mỏi nhừ không thể chống trả lại được với màn cưỡng dâm tàn bạo.

Cả bọn, lần này cả chín đứa, bám vào người nàng như một lũ sài lang cắn xé, tranh mồi, xục xạo. Chúng nó bắt đầu cuộc bạo dâm rồi! Bây giờ mới đúng là lúc chúng bắt đầu hành hạ thân thể nàng.

Sau khi nàng đồng lòng hồ hỡi hợp dâm với bọn chúng, tại sao tự dưng chúng lại thay đổi, nổi điên bắt đầu dùng bạo lực với nàng? Không phải là nàng, vì muốn thỏa mãn chính mình, đã tận lòng thỏa mãn bọn chúng hết sức hay sao? Hay là chúng ganh tị vì nàng đã hành dâm với thằng chuột một cách đặc biệt? Có thể chúng tức tối vì chúng không được nàng chìu chuộng như nàng đã chìu chuộng thằng chuột? Phải chăng chúng đã giận dữ vì nàng đã sung sướng tuyệt đỉnh với thằng chuột sau một màn làm tình ngắn ngủi, trong khi chúng quần quật trên người nàng suốt đêm mà nàng vẫn trơ trơ?

Đúng rồi, lí do chính của màn bạo dâm này là nàng đã làm chúng tức giận vì chính nàng, qua màn la hết loạn cuồng khi đạt tới cực đỉnh khoái lạc trần đời với thằng chuột, đã chứng tỏ cho chúng thấy là chúng đã thua kém thằng chuột rất nhiều trong cái khoản làm tình, nhất là làm tình với một nữ tử trẻ đẹp, một điều mà chúng không thể chấp nhận được. Phải rồi, cả bọn to lớn, thô hào, c-c bự mà lại chịu thua một tiểu tử bé, hèn mọn, cu ngắn trong kĩ thuật dâm trường và khả năng làm thoả mãn người đẹp, thì thật là bỉ mặt, quê độ quá lắm! Giận cá chém thớt, chúng dồn hết nỗi tức giận lên người nàng.

Lúc đó, bọn chúng hành động không còn kềm chừng, dè nén gì trên thân thể của Triệu Mẫn nữa khiến nàng gần như muốn chết giấc. Chúng cùng nhau, thay phiên nhau bầm dập trên khắp người của nàng. Thân thể rã rượi của nàng nàng chập chờn, vật vờ, lúc thì như sa xuống hố sau muôn trượng, lúc thì tung cao trên trời cao mưa gió bởi những hành hạ không ngừng của một lũ cuồng dục. Có lẽ chúng muốn cho nàng thấy chúng vượt thắng, hơn xa thằng chuột trong phạm trù bạo dâm! Chứ còn gì nữa?

Trời ơi, làm sao mà nàng kham được cả chín đứa ác ôn hăng hái xúm lại vùi dập thân thể nàng cùng một chập trong lúc này? Màn dập liễu vùi hoa lần này chắc chắn sẽ diễn ra không biết đến lúc nào mới dứt. Mà bây giờ thì nàng quá mệt mỏi, không còn hơi sức mà chịu đựng được nữa. Làm sao để chúng chín đứa ngừng cái trò cuồng dâm bạo dục kéo dài đến bất tận này đây? Nàng nghiến răng lại.

Từ trước tời giờ, không bao giờ nàng bị đánh đập, đừng nói chi tới bị hành hạ không ngừng như lúc này. Chắc chết. Triệu Mẫn liếc nhìn Vô Kỵ đang bị trói gò, vẫn nằm mê man trong góc phòng. Nàng nhắm nghiền cặp mắt lại. Nếu còn sức, chắc chắn nàng sẽ chống cự, dẫy dụa, ngăn cản không cho chúng hành xác mình. Bây giờ chỉ còn có cam chịu và cứng cỏi mà thôi. Nàng cắn chặt bờ môi lại. Van xin và nài nỉ nhất định không có trong đời nàng rồi.

Triệu Mẫn nửa tỉnh nửa mê, chỉ lơ mơ, nghe loáng thoáng chúng bảo nhau:

– Thằng chuột hôm nay có số hên được nữ tử đ- nó. Mình chắc cũng phải làm như nó cho hên theo.

– Hên cái con c-c! Ngày mai tao sẽ thiến cu thằng đó!

– Nó sướng rồi, đem liệng thằng cẩu chủng chết đó ra ngoài, để rảnh chỗ cho chúng mình hưởng tiếp.

– Phải rồi, phải làm thêm một phùa nữa, để lâu không còn hứng.

– Mày nói thúi hoắc. Chỉ có mày mới không còn hứng chứ tụi tao còn dư sức cho đến ngày mai.

– Thằng này nói đúng, nữ tử xinh đẹp thế kia thì phải đ- thật lâu, thật nhiều mới đã.

– Nó ít có hứng vì c-c nó yếu như sên đó mà.

– Dỡn mày! Lần này tao sẽ chơi hung tợn hơn nữa, tới bến luôn, tụi bay có dám làm theo tao không?

– Sao không?

– Thằng này nói nghe bảnh. Tao còn có nhiều trò xôm tụ, ác liệt hơn nữa, chỉ sợ nữ tử chịu không nổi thôi.

– Đ-t mẫu thân mày! Nhằm nhò gì. Cái khoản đó thì mày phải gọi tao là bố.

– Tụi bay im đi! Nghe tao nói đây. Con này đã không thích tụi mình chơi đẹp với nó, vậy thì bây giờ phải cho nó biết mình chơi bạo như thế nào.

– Đại ca nói đúng.

– Hí hí! Tụi ta đồng ý.

– Biết đâu lần này nó sẽ sướng hơn là nó đã sướng với thằng chuột.

– Đúng đó. Phải cho nó thấy cái gân guốc của bọn mình, đâu phải đồ bỏ.

– Bọn ngươi đâu, vào đem ra đây sợi dây thừng coi!

– Có ngay, có ngay.

– Đem luôn sợi dây xích ra nữa nghe chưa.

– Nữ tử này đẹp quá, hôm nay chín đứa bọn mình bắt đầu với trò chơi bốn ngựa phanh thây đi.

– Nhất trí!

– Thân thể nó trắng bóc, tụi bay làm dữ thì cũng đừng để người nó bầm dập. Uổng lắm.

– Tao nói trước, tao dành hai cái vú núi lửa, ngon lành đó riêng cho tao thôi nha.

– Đéo mẫu thân! Có thằng nào đưa tao cái khăn để tao lau người nữ tử cho sạch rồi tao đè nó xuống chơi kiểu với nó một cái coi.

– Ừ, chúng nó làm vú với * nó be bét cả ra kìa.

– Ê, mày… Tao sẽ cùng với mày biểu diễn một màn cụp lạc với nữ tử cho tụi nó lé mắt luôn.

– Cho tao nhập cuộc nữa! Cái vụ này tao cũng rành lắm.

– Mày làm ơn lau luôn cái mặt xinh đẹp của nó. Tao cần cái miệng hết xảy của nó.

– Tụi bay làm gì thì làm, nhưng cái lỗ đít khít rịt, thơm tho của con đó phải để cho tao đấy.

– Tao nữa! C-c tao đã vào lỗ miệng với lỗ l-n rồi, nhưng chưa tới lỗ đít.

– Được rồi, chúng mình sẽ lần lượt chơi vào hết các lỗ mà. Lo gì?

– Lần này tao chỉ chơi vào lỗ đít nó thôi.

– Kệ mày. Tao thì nữ tử có lỗ nào là tao làm hết!

– Hê, hê. Nó ngu nên nó chỉ biết nhiêu đó thôi.

– Không biết ai ngu hơn ai à nha. Chỉ biết là c-c tao bự hơn c-c mày!

– Con mẫu thân mày! Mày có thấy hồi nãy tao đ- nữ tử, nó sướng hơn hết thẩy không?

– Thiệt không đó?

– Đ- má! Im hết đi! Tụi bay muốn đ- nó hay muốn cãi nhau?

– Đại ca cứ để cho chúng cãi nhau đi. Còn nữ tử để riêng mình hưởng.

– Thôi mà, bỏ qua đi. Tụi mình cùng nhau làm thịt nữ tử này đi thôi.

– Phải đó.

– Trời hỡi, thằng này đem dây cỡ này chắc để trói gà. Đi vào đem thêm mấy cuộn dây ra đây!

– Có ngay đây rồi. Thêm vài sợi xích sắt nữa nè.

– Xong! Bắt đầu đi.

– Kéo căng chân tay nữ tử ra bốn góc cho tao!

Nghe tới những lời ghê ghớm đó là Triệu Mẫn không còn tự chủ được nữa. Thân thể mệt mỏi và đầu óc bạc nhược của nàng quay cuồng. Khi bị chúng kéo xoạc hai tay hai chân ra rồi lật thân thể trần truồng của nàng úp xuống mặt bàn thì nàng gục đầu bất tỉnh luôn.

Trước khi ngất đi, nàng còn nghe tiếng hò hét của chúng và tiếng dây xích kêu lên loảng xoảng…

Vô Kỵ mở mắt ra. Chàng ngạc nhiên khi thấy thân thể mình bị trói như một khúc giò, nằm khèo dưới sàn đất lạnh của nhà chùa. Ngoảnh mặt nhìn ra ngoài vườn, thấy trời chiều lảng vảng bóng mây thì chàng càng ngạc nhiên hơn nữa. Lúc trước khi đi ngủ thì trời đã tối đen, bây giờ tỉnh dậy thì trời lại chập choạng tối, như vậy là chàng đã bị trói nằm trong góc phòng thụ trai này ít nhất đã cả một ngày trời. Ngẫm nghĩ một tí là chàng biết ra ngay mình đã sa vào hang cướp: ngôi chùa mà chàng xin trọ đêm hôm qua là sào huyệt của bọn gian tà và chàng đã bị chúng bắt trói, bỏ nằm dưới đất nguyên một ngày rồi. Chàng cau mày nhất thời chưa hiểu ra tại sao chàng bị túm vào rọ mà lại không hay biết một tí gì.

Hiển nhiên những đứa bắt chàng chỉ là bọn tiểu tặc cướp cạn, vì trong võ lâm Trung Nguyên, không ai là không biết đến hình dáng và tiếng tăm của Trương Vô Kỵ, giáo chủ Minh giáo, minh chủ võ lâm, vang lừng trong giới giang hồ. Tài danh của chàng đã được đồn đại, nhắc nhở đến khắp nơi (nhất là cái rắc rối sau vụ đám cưới của chàng và Chỉ Nhược, trưởng môn phái Nga Mi, bị đổ bể). Sự việc bị bọn hạ lưu du đãng bắt giữ xảy ra ngoài dự liệu của chàng. Quả nhiên giang hồ là chốn phong ba, hố huyệt đầy dẫy, không biết đâu mà lường, một người võ công quán thế như chàng mà cũng bị rơi vào tay bọn cắc ké để chúng bắt trói gò nằm thúc ké. Thật là một chuyện khó tin, không ngờ.

**