Chương 108: Tá túc

Chương 108 Tá túc

Đi được ba ngày thì hai người tới một vùng hoang vắng, thưa dân. Tròi đã dần tối mà không thấy bóng nhà để xin tá túc. Chàng và nàng bảo nhau chắc đêm nay sẽ ngủ trên cây trong rừng mà thôi. May sao, đi một đoạn đường nữa thì có một ngôi chùa nhỏ bên ven rừng. Thấy có ánh đèn lập lòe bên trong, hai người mừng rỡ rong ngựa tới trước cửa chùa. Xuống ngựa nhìn vào khuôn vườn nhỏ bên trong vắng lặng, chàng và nàng kêu cửa một chập mà vẫn không có ai xuất hiện.

Vô Kỵ liền kéo Triệu Mẫn đi vì chàng cho rằng vì một lí do nào đó các sư trụ trì chắc không muốn bị quấy nhiễu nên không ra tiếp khách. Chàng nói thà ngủ trong rừng còn hơn làm phiền người khác. Nhưng Triệu Mẫn không chịu, giữ chàng lại. Có nhà cửa đàng hoàng thì xin vào trọ, can chi ngủ trong rừng rú gai góc, nàng ngại lắm. Vô Kỵ chìu lòng nàng, đứng ngoài cổng tiếp tục gõ cửa chùa. Hai người kêu gọi một hồi lâu nữa mới có tiếng chân bước ra.

Cánh cửa hé mở thì có một ông sư khoảng ba chục tuổi thò đầu ra ngoài nhăn mặt hỏi:

– Thí chủ cần gì?

Vô Kỵ thấy vị sư ăn mặc sốc sếch, tăng bào nhầu nát, đầu không cạo bóng, tóc tai lởm chởm mà lại nói năng cộc lốc thì chàng ngần ngại trả lời:

– Chúng ta đi qua đây, nhân trời tối mà không có nhà cửa chung quanh, xin đại sư cho ở nhờ qua đêm.

Nhà sư nhìn quanh thật nhanh rồi ra dáng khó chịu, lắc đầu nói ngay:

– Chùa này không có lệ cho người ở trọ qua đêm. Xin đi chỗ khác.

Nói xong nhà sư khép luôn cửa lại. Vô Kỵ ngạc nhiên cho lối nói bực bội, như muốn xua đuổi của vị sư, nhưng chàng không nói gì cả, định bước đi. Tuy nhiên Triệu Mẫn đã nhanh nhẹn chìa ra một nén bạc trước mặt nhà sư mà cười nói:

– Đây là của cúng dường nho nhỏ cho nhà chùa. Xin đại sư mở lòng từ bi cho chúng ta trọ một đêm nay thôi.

Nhà sư nhìn nén bạc rồi vẫn lắc đầu nói:

– Chùa này không có lệ nhận vàng bạc để cho người trọ qua đêm. Xin đi chỗ khác.

Rồi nhà sư ngó lên, lấy làm ngạc nhiên khi thấy Triệu Mẫn xinh tươi, sáng sủa, liền hỏi:

– Thí chủ đi đâu? Đi với những ai mà lạc tới vùng này?

Triệu Mẫn cười rất tươi mà trả lời:

– Chúng ta chỉ có hai người đi thăm người quen ở tỉnh kế bên, ai dè không tính kĩ lộ trình nên mới mắc kẹt ở đây. Vì người và ngựa đều mệt mỏi mà chung quanh đây không có nhà cửa, chỉ có nơi đây nên mới xin tá túc, bằng không chúng ta nhất định không muốn làm phiền ai.

Nghe nàng nói với giọng khẩn khoản như thế thì nhà sư bèn mở cửa rộng ra rồi nói:

– Vậy thì hai thí chủ cứ ở tạm nơi đây một đêm, không sao hết.

Vô Kỵ và Triệu Mẫn cả mừng, đi theo nhà sư vào trong chùa. Khi đi ngang qua một vườn nhỏ với một bể nước, nhà sư chỉ Vô Kỵ mà hỏi Triệu Mẫn:

– Thí chủ này là ai của cô nương?

Triệu Mẫn nhìn Vô Kỵ một cái rồi mỉm cười tinh nghịch trả lời:

– Đó là phu quân của ta. Người ấy hư lắm, không chịu ngủ ngoài rừng lá bụi, cứ muốn ngủ trong chùa sạch sẽ mới nghe. Ta chìu người ấy nên phải lên tiếng xin trọ chứ không phải ta nhát sợ sâu bọ rắn rết ngoài trời như người ấy đâu.

Nhà sư ậm ừ không nói gì. Khi đi tới phòng thọ trai, chỉ có sơ sài một cái bàn với một ngọn nến, nhà sư dừng lại nói:

– Chùa chỉ có một phòng ngủ ở trong kia cho khách thập phương tới thăm chùa nghỉ ngơi. Hai vị tuy là hai ngươi ta nhưng trai gái không thể ở chung một phòng đươc. Phiền nam thí chủ ở ngoài đây…

Triệu Mẫn vội đỡ lời nhà sư:

– Xin đại sư chớ lo. Ngươi ta chúng ta ở chung với nhau từ nhỏ nên không có gì ngại. Chúng ta xin ngủ ngoài đây cho tiện, ngày mai chúng ta sẽ đi sớm.

Nhà sư ngẫm nghĩ một tí rồi nói:

– Thế cũng được. Để bần tăng cho người dọn chỗ ngủ rồi đem thức ăn cho hai vị đỡ đói.

Nói xong nhà sư đi vào hậu điện.

Còn lại hai người, Vô Kỵ nhìn Triệu Mẫn mà cười nói:

– Sao ta nói chúng ta là hai ngươi ta? Phải nói là hai vợ chồng mới đúng hơn chứ?

Triệu Mẫn nói dỡn lại:

– Đại ca hay ăn hiếp ta. Người ngoài nghĩ là ngươi ta là còn đỡ, chứ họ thấy chồng chỉ ăn hiếp vợ thì họ sẽ mắng cho đấy.

Vô Kỵ nói tiếp:

– Ngươi mà ăn hiếp được ta sao? Quỉ quái như ta thì chỉ có ta nắm đầu ngươi chứ ngươi làm sao mà ăn hiếp ta được.

Triệu Mẫn cười, hai môi cong lên:

– Đây là nơi chùa chiền, có phật hộ trì. Đại ca đừng lo, ta không thể biến thành quỉ để lộng hành, hiếp đáp ai đâu.

Hai người cười đùa, chọc ghẹo với nhau một hồi thì có một nhà sư khác, cao lớn hơn, ăn mặc chỉnh tề hơn, bước vào đặt hai chén cháo và một lọ tương lên bàn rồi nói:

– Xin mời hai thí chủ ăn chén cháo nhạt. Nhà chùa chỉ có như vậy thôi.

Rồi nhà sư cầm lọ tương lên đổ vào hai chén cháo một ít mà nói:

– Tương này là do chính nhà chùa làm ra. Mong nó làm tăng thêm hương vị cho hai thí chủ khỏi ngán.

Chàng và nàng cám ơn cho sự chu đáo của nhà sư rồi cùng ngồi vào bàn. Hai người chưa kịp đưa muỗng cháo vào miệng thì có một nhà sư thứ ba đi vào với hai chiếc chiếu. Nhà sư thứ hai bảo đem đi trải ở góc tường rồi nói với chàng và nàng:

– Chúng ta không có chăn êm nậm ấm, nhưng chỗ này rất mát mẻ. Xin chúc hai thí chủ ngủ ngon.

Vô Kỵ cùng Triệu Mẫn vội đứng lên đáp lễ. Hai nhà sư lẳng lặng đi ra, trước khi đi khuất còn đưa mắt ngó lén Triệu Mẫn một cái nữa.

Triệu Mẫn nhìn Vô Kỵ mà cười khúc khích. Cả hai ngồi xuống múc cháo lên ăn. Bỗng nhiên Triệu Mẫn nhăn mặt mà nói khẽ với chàng:

– Úi chà, cháo gì mà dở tệ. Còn tương thì có mùi thiu. Đúng là chỉ có người đi tu khổ hạnh mới có thể ăn được thôi.

Nói xong, nàng cố ăn được thêm mấy muỗng cháo nữa rồi đẩy chén cháo qua một bên.

Vô Kỵ cười hì hì, ăn hết chén cháo. Chàng nói:

– Ngươi không đi tu, nhưng đói quá thì phải ăn hết mà thôi. Thiu hay dở gì thì cũng xong mà thôi.

Sau đó hai người tắt nến, kéo nhau ra góc tường nằm xuống. Vừa ngả lưng xuống là hai người nhắm mắt ngủ mê say ngay.

Khuya hôm đó, trong khi Vô Kỵ và Triệu Mẫn đang chìm sâu trong giấc ngủ thì lố nhố một đám người rón rén đi vào phòng. Trong bóng đêm tối thui, có tiếng chúng nói khẽ với nhau:

– Lão nhị và lão tam có chắc là chúng đã ngủ say chưa?

– Chắc chắn mà. Ăn phải Nhất Hoàn Trường Mộng Tán thì làm sao mà thức cho được?

– Nữ tử chỉ ăn một nửa, nhưng thằng ôn thì ăn hết một chén cháo. Nó sẽ ngủ say cho đến hết ngày hôm sau chứ không sai.

– Chúng nó có vàng bạc gì trong người không?

– Thằng kia chắc không có gì. Nhưng nữ tử hồi nãy có đưa ra một nén bạc. Có thể nó còn có thêm trong người.

– Tao xung phong lục xét trong người nữ tử coi nó dấu thêm vàng bạc gì không!

– Thằng cẩu chủng dâm này, mày lục túi nó tìm vàng hay mò người nó sờ vú?

– Tụi bay ngu như bò, nữ tử có tiền hay không thì cũng không ăn nhằm gì. Cái sắc đẹp của nó còn quí hơn cả vàng bạc châu báu nữa đó.

– Phải rồi, nếu đánh đổi ngàn vàng để được gần nữ tử xinh đẹp đó thì tao cũng chịu ngay.

– Thằng này nói bảnh. Mày trên răng dưới dế, vàng bạc đâu ra mà đòi đánh đổi?

– Thì bởi! Tao chỉ có dế nên tao quí nó như vàng. Lát nữa mày sẽ thấy tao lấy cái quí như vàng này thọc vô cái ngàn vàng của nữ tử. Nó sẽ mê tao luôn đó.

– Nữ tử nó có con c-c riêng của nó là thằng ôn đó rồi. Tội vạ gì nó phải mê mày?

– Thằng đó là thằng nào? C-c nó sao bằng c-c tao?

– Nữ tử nói chúng nó là ngươi ta, nhưng với lối xà nẹo của chúng thì chắc chắn chúng là một cặp tình nhân hay là vợ chồng.

– Thằng ôn đó số may mắn thật. Có một nữ hài đẹp đẽ theo như vậy là sướng như tiên rồi.

– Thì bây giờ tới phiên chúng ta sẽ là tiên chứ sao.

– Ừ, thằng này nói đúng đó.

– Tụi bay im đi! Để cho chắc ăn, tụi bay hãy trói gô thằng đó lại. Còn nữ tử, đem nó ra đây cho tao.

– Để tiểu đệ bế nó ra cho đại ca dòm mặt. Ôi, nữ tử sao mà xinh đẹp quá xá trời.

– Lần này tiểu đệ cam đoan là đại ca sẽ bằng lòng. Tiểu đệ chưa thấy ai có một nhan sắc mê hồn như nữ tử này.

– Đúng đó đại ca. Nữ tử đúng là tiên nữ giáng trần. Ta mới thấy nó là đã động lòng, nứng cu chịu không nổi rồi.

– Đại ca ơi, sau khi đại ca hưởng thụ rồi thì đại ca hãy dành cho đám đàn ta này một tí mồi ngon nữa nhé.

– Đúng rồi, xin đại ca hôm nay san sẻ với chúng ta, cho chúng ta cùng vui một bữa với đại ca đi mà.

– Được. Sau khi tao chơi nữ tử xong thì ta sẽ cho ngươi nếm mùi.

– Ta nữa, đại ca.

– Tiểu đệ nữa.

– Đừng quên tui à nha.

– Ừ, ừ. Tụi bay om sòm quá đi. Đứa nào rồi cũng sẽ được hết á.

– Tụi bay nghe chưa, sau đại ca là đến phiên tao ngay đó.

– Mày nói thúi hoắc, tới phiên tao đ- nó nè.

– Phiên mày cái con c-c tao đó!

– Cãi nhau làm gì. Mọi người đều nhào tới làm thịt nữ tử cùng một lúc. Chúng mình cùng hưởng.

– Ừ phải. Thằng này lúc nào cũng ngu đần nhưng bây giờ thì khôn rặt. Làm chung như vậy mới phê.

– Đ- má! Tao đã nói tụi đóng mõm hết nha. Nữ tử xấu đẹp ra sao tao chưa thấy mà tụi bay cứ tranh nhau hoài. Như lũ chó dái vậy.

– Rồi, rồi. Đây nè. Đại ca đừng giận. Ta đặt nó nằm lên bàn đây.

– Thằng nào thắp cái đèn lên cho tao xem mặt mũi nó cái coi. Tụi bay quảng cáo quá. Nó mà xấu là tao không thèm, tao cho tụi bay hưởng luôn đó.

– Úi cha, dzị thì nữ tử nó xấu lắm đại ca ơi.

– Bộ đại ca không tin tụi ta sao?

– Cái miệng tụi bay như đít vịt, sao tao tin được?

– Để thắp đèn lên là đại ca biết liền.

– Đâu, để tao coi.

– Đây nè… Đại ca xem mặt nữ tử như thế nào?

– Thánh thần ơi! Sao có người đẹp dữ vậy trời!

– He, he, đại ca thấy chưa…

– Ừ, tụi bay nói đúng. Nữ tử này người ngợm trông ngon lành hết sức. Úi mẫu thân ơi, tụi bay coi nè, nó làm tao nhức dái rồi. Chắc tao chết quá. Phải đ- nó ngay mới được.

Thì ra Vô Kỵ và Triệu Mẫn đã đi lầm vào một ổ cướp. Ngôi chùa này chỉ là một sào huyệt trá hình của một bọn dâm ô, trộm cướp. Bọn chúng hoành hành trong khu vực này, đàn ông con trai thì bị chúng cướp tiền bạc rồi đánh đập, đàn bà nữ tử thì bị chúng lột quần áo rồi hãm hiếp. Dân làng ta thán, triều đình cho quân đem đến dẹp, nhưng chúng như loài giòi bọ, đập chết chỗ này thì chúng sống lại ở chỗ khác, trừ mãi mà không hết. Hiện nay, dân tình đói khổ, loạn lạc nổi lên khắp nơi, chúng càng lộng hành. Mấy tháng trước, bọn chúng gồm mười đứa tới chùa này giết hết sư sãi trụ trì, rồi lấy luôn chùa làm sào huyệt. Ban ngày, sợ quan binh tuần tiễu, chúng giả dạng làm sư sãi. Ban đêm, chúng lộ hình, kéo đi cướp bóc dân khu quanh vùng. Dần dần mọi người sợ hãi, dọn đi chỗ khác ở hết, biến nơi này thành chỗ hoang vắng.

Vô Kỵ và Triệu Mẫn tới đúng lúc chúng vừa đi trộm cướp về, đang chia của. Hôm đó chúng chỉ cướp được vài chục quan tiền và một thúng gạo, không đáng là bao, nhưng cái làm chúng buồn nhất là không bắt được một nữ tử nào để chúng mua vui qua đêm. Chúng đành phải nhậu say mèm để quên sầu. Khi chàng và nàng đến chùa đập cửa thì chúng chẳng thèm ra đón làm gì. Và lại chúng thấy đêm tối có người đến đập cửa om sòm thì chúng cũng hoảng sợ, không dám khinh động. Gặp phải quan binh thì chết.

Nhưng khi hai người cứ lên tiếng gõ cửa một hồi thì tên thủ lãnh đành phải cho một tên ra ngoài mà xem động tĩnh. Tên đó cực chẳng đã khoác vội một áo thầy tu đi ra mà mà đuổi chàng và nàng đi. Dù Triệu Mẫn đưa ra nén bạc thì hắn cũng không chịu vì không muốn bị phiền nhiễu. Nhưng khi chợt thấy mặt mũi Triệu Mẫn xinh đẹp như tiên nữ thì hắn đổi ý ngay. Hắn hỏi dò nàng thì biết chỉ có hai người làm hắn yên tâm. Hắn mừng thầm tối nay sẽ có một buổi liên hoan với mĩ nhân. Đúng là buồn ngủ lại gặp chiếu manh, đang thiếu gái, nứng dâm thì tự dưng có gái đẹp đến nạp mạng.

Ban đầu hắn lập kế để dụ Triệu Mẫn nằm ngủ một mình trong phòng, còn Vô Kỵ thì ở phòng ngoài, cho hắn dễ dàng hành động. Nhưng khi Triệu Mẫn đòi nằm cùng chỗ với Vô Kỵ thì hắn phải thay đổi kế hoạch. Hắn vào trong thông báo cho đồng bọn biết là có một nữ tử trẻ tuổi, nhan sắc mặn mà tối nay đến hiến thân. Cả bọn nhao nhao lên, đòi ào ra làm trò hiếp đáp ngay.

Nhưng tên thủ lãnh ngăn lại. Hắn cẩn thận sai một tên thứ nhì ra đưa cháo cho Vô Kỵ ăn để dò tình thế. Rồi muốn kĩ lưỡng hơn, hắn còn cho một tên thứ ba ra trải chiếu để thăm dò nữa. Cùng lúc đó hắn để Nhất hoàn Trường mộng Tán vào cháo để hai người ăn phải là ngủ say như chết, sau đó cho hắn muốn làm gì thì làm. Cẩn thận hơn nữa, hắn chan nước tương lên cháo để không ai biết được là trong cháo có thuốc mê. Mùi thiu mà Triệu Mẫn tưởng là của nước tương thật ra là mùi ngay ngáy của Nhất hoàn Trường mộng Tán. Thuốc này uống phải là mê man, lăn ra ngủ như chết, không biết trời trăng là gì nữa. Nó rất mạnh, liều thuốc mà Vô Kỵ ăn phải có thể làm cho một con bò mộng lăn quay ra, xụi lơ.

Chờ chàng và nàng ngủ say rồi chúng mới lò dò đi ra. Sau khi trói gò Vô Kỵ lại như một khúc giò, một tên liền bế Triệu Mẫn ra giữa phòng. Hắn đặt nàng nằm trên cái bàn duy nhất trong phòng trong khi một đứa khác châm lửa đốt đèn lên. Đèn vừa sáng lên là tất cả mười đứa đầu trâu mặt ngựa đều bấn xúc xích lên. Từ tên thủ lãnh tới thằng cướp quèn đều dán mắt nhìn lên người của Triệu Mẫn mà không ngờ nàng lại đẹp và quyến rũ đến thế. Những tiếng khen ngợi, trầm trồ, xúyt xoa vang lên không ngớt.

Triệu Mẫn nằm ngửa trên bàn, hai mắt phượng nhắm nghiền, hai cánh mũi thanh tú phập phồng, hai đôi môi mọng hé mở như đang cười tình, mặt nàng khả ái, nhu mì, xinh tươi, duyên dáng thật đúng là một khuôn mặt thiên thần, trông kiều diễm không bút nào tả xiết. Dáng người nàng nhỏ nhắn, gọn ghẽ, thon thon. Hai tay búp măng trắng nuột. Hai chân thon dài, tròn lẵn. Ngực nàng nhấp nhô theo nhịp thở, rõ ràng là đầy đặn, vun tròn. Nàng nằm yên thiêm thiếp trên bàn, hai tay rộng mở, hai chân dạng ra, như mời mọc, như chào đón, như dâng hiến, như trao thân.

** Các chương sau rất nặng. Mong các đạo hữu cẩn thận