Chương 101: Giải vây

Chương 101 Giải vây

Vùi mặt vào giữa hai bầu vú thơm tho, Vô Kỵ nghĩ ngay tới những việc mà chàng phải làm để thỏa cơn dâm nứng đã lên tới cao độ. Trước hết là phải tuột quần nàng ra cái đã. Sau đó là trò chơi đứng. Hoặc là bế xốc nàng lên, đặt lưng nàng dựa vô tường đá mà vừa nút lưỡi, vừa đ- nàng. Hoặc là xoay người nàng lại, đẩy cho nàng chổng mông, chống tay lên tường đá, vừa đưa tay ra trước nắn vú vừa đ- từ đằng sau. Y hệt như những hình vẽ các cảnh giao hoan dâm tục trên vách đá trong đường hầm ở Quang Minh đỉnh vậy.

Mới mường tượng ra cảnh sẽ làm tình với Phượng Nữ như thế nào là Vô Kỵ đã cảm thấy được cái cực khoái mà chàng sẽ đạt được với thân hình cẩm thạch tuyệt đẹp của nàng rồi. Mà lần này là giữa ban ngày, thấy rõ mồn một đấy nhé! Lần trước là nàng chủ động, lần này tới phiên chàng đạo diễn. Và chắc chắn lần này, với sự đồng tình của Phượng Nữ, chàng sẽ làm cho nàng đạt tới cực đỉnh một cách sướng khoái hơn nữa. Nghĩ tới đó là con cu chàng đã cương lớn tới mức tối đa rồi.

Bất ngờ Phượng Nữ đẩy chàng ra. Nàng lùi lai, một tay kéo áo che ngực, một tay lần vào hốc đá mà bấm nút. Tức thì cửa động xục xịch mở ra. Nàng nghẹn ngào nói:

– Thôi… Đi mau… Đi…

Vô Kỵ ngỡ ngàng trước sự thay đổi nhanh chóng như vậy. Chàng tiến tới nắm lấy tay nàng thì nàng bặm môi dí lòng bàn tay vào ngực chàng một cái. Một luồng nội lực nhu hòa, mát lạnh đẩy người chàng ra xa liền. Vô Kỵ nhận ngay ra đó là nội công thâm hậu của Cửu Âm chân khí, cực kì sung mãn, không kém gì Cửu Dương thần công của chàng. Chàng lại định bước gần tới nàng thì nàng lùi thêm một bước nữa mà thổn thức nói, giọng nghe tiếng được tiếng không:

– Làm ơn… Đi…

Vẻ nhất quyết mà lại đau thương của Phượng Nữ làm Vô Kỵ không dám cưỡng lời. Chàng vội lùi bước ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa động là chàng đã thấy nó nặng nề khép lại ngay. Chàng vội kêu lên:

– Phượng tỷ!

Nhưng thoáng một cái là hình dáng tuyệt trần của người nữ tử trắng nuột trong bộ đồ đen tuyền với cặp mắt đẫm lệ đã bị che khuất sau tảng đá rồi. Chàng thẫn thờ đứng nhìn theo, đầu óc phân vân, bất định, không hiểu tại sao nàng lại có vẻ đau khổ đến như thế.

Cái đau đớn của nàng có liên quan gì tới Cổ Mộ phái và bệnh đồng tình luyến ái? Tới luyện tập Ngọc Nữ Tâm Kinh và Cửu Âm chân kinh? Tới dâm tính ham làm tình với nam phái hay bộc phát bất ngờ và Trương Vô Kỵ, người đàn ông thứ hai được sống trong Cổ Mộ? Tới tình yêu với các nữ tử thân cận và tình dục với người đàn ông hiếm hoi trong đời nàng?Lòng dạ uẩn khúc của Phượng Nữ có ai mà hiểu thấu được không?

Một lúc sau, chàng nhìn quanh thì thấy mình đang đứng giữa một khoảng rừng rậm thâm u, cây cối chằng chịt, kín mít. Nếu không biết trước mặt là một cửa động thì không ai có thể ngờ được đây là đường vô Cổ Mộ. Đúng như Phượng Nữ nói, quân Mộng Cổ có đem đại quân tới đây mà lục xét cả núi Chung Nam này thì ngàn năm chúng cũng không thể tìm thấy được gì. Chàng lần mò đi theo hướng dốc xuống núi một chặng thì gặp phải một khoảng đất trống rất lớn rộng có nền móng nhưng ngổn ngang những cột gỗ, ngói gạch tan hoang. Chàng nhớ ra, theo lời kể của Phượng Nữ, đây chính là Trùng Dương Cung của Toàn Chân giáo phái đã bị quân Nguyên tàn phá san bằng từ lâu chứ không sai. Đứng nhìn cảnh hoang tàn, Vô Kỵ thở dài một cái buồn bã, xót cho số phận của đất nước đang nằm trong tay giặc, rồi quay người đi luôn.

Chàng bước theo con đường mòn xuống gần chân núi thì chợt nghe tiếng quyền kiếm vang lên vù vù sau ven rừng. Chàng liền phi người ngay tới hướng đó thì thấy có ba người đang quần thảo với nhau một cách kịch kiệt: hai người đàn ông bắt nạt một nữ tử. Vừa thấy cảnh đó là Vô Kỵ vừa mừng rỡ, vừa tức giận.

Chu Chỉ Nhược đang bị hai lão già Huyền Minh vây đánh dữ dội.

Chu Chỉ Nhược trong tay cầm hai con dao ngắn tỉ đấu với Huyền Minh nhị lão, tuy cô thế và bị hai lão già vây đánh nhưng không có vẻ lép vế. Nàng múa dao cẩn mật, hai lưỡi thần quang li hợp, bảo vệ mình một cách chặt chẽ, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể ra một chiêu chuẩn độc khiến hai lão phải tránh né ngay. Đường dao của nàng vững vàng, mạnh bạo, mỗi lần vung ra là kiếm phong vù vù, kiếm quang lấp lánh, khiến hai lão già không sao tới gần nàng được. Tài nghệ như thế quả thật hiếm có, thật không hổ danh đệ tử độc đáo của Diệt Tuyệt sư thái của phái Nga Mi.

Huyền Minh nhị lão ít khi nào hợp nhau mà tấn công một ai bao giờ. Hai lão đã là đệ nhất cao thủ của võ lâm Trung nguyên nên đối thủ của hai lão thường là dưới cơ hoặc hiếm lắm chỉ mới ngang tay. Vì thế mà khi động thủ, chỉ cần một trong nhị lão ra tay là kềm chế được đối phương ngay. Chỉ khi nào gặp địch thủ quá mạnh hai lão mới hợp lực với nhau mà hạ đối thủ, và điều này rất hiếm trong cuộc đời ngang dọc giang hồ của Huyền Minh nhị lão. Nhưng hôm nay hai người lại cùng nhau tấn công Chỉ Nhược vì hai lí do. Thứ nhất là võ công của Chỉ Nhược tinh kì, cao diệu; hai tay sử đao tương hợp với nhau, công thủ đều hòa, mỗi lần ra chiêu là vững chắc, khí lực dồi dào, biến hoá vô chừng khiến cả hai khó mà chế ngự nàng ngay cho được. Thứ hai là hai lão muốn đánh bại nàng một cách nhanh chóng, bắt sống nàng ngay, nên không muốn kì kèo, dây dưa.

Thật ra chính Triệu Mẫn đã ra lệnh hai lão phải tìm cho ra Chỉ Nhược. Và nàng còn nói riêng với hai lão là có thể Chỉ Nhược đang nắm trong tay một bí kíp võ công thượng thừa, thất truyền đã lâu trên võ lâm giang hồ. Võ điển nào thì nàng chẳng cho biết, nhưng bắt được Chỉ Nhược mà tra hỏi thì tất sẽ ra ngay. Nghe nói tới bí kíp võ công là hai lão khoái quá, cố công truy kiếm Chỉ Nhược khắp nơi, và đoán chắc là nàng sẽ lần về núi Nga Mi nên hai lão ngày đêm rình rập đón đường.

Quả nhiên hai lão bắt gặp Chỉ Nhược lẩn trốn dưới núi Chung Nam. Qua vài hiệp đấu, hai lão thấy rõ ràng võ công nàng tăng tiến mau lẹ, khác hơn xưa rất nhiều. Vậy là Triệu Mẫn đã nói đúng, Chỉ Nhược đang thủ trong người một bảo điển và có lẽ cũng đang luyện tập theo võ thuật thượng thừa trong đó nên mới có thân thủ thần kì, tuyệt diệu như vậy. Do đó hai lão cùng bảo nhau phải bắt Chỉ Nhược và ép nàng đưa ra bí kíp mới được.

Khi Vô Kỵ chạy đến thì không biết hai lão đã giao đấu với Chỉ Nhược bao lâu rồi, nhưng xem chừng thì có vẻ hai lão đang gấp rút nỗ lực hạ nàng cho xong chuyện. Vì thế nên hai lão liền sữ dụng Huyền Minh thần chưởng cùng một lúc. Chỉ Nhược thấy hai lão múa chưởng mù mịt, tự dưng mình mẩy lạnh ngắt thì biết hai lão đã trổ tuyệt nghệ ra rồi. Nàng ngấm ngầm hoảng sợ, nhưng vẫn bình tĩnh phóng dao múa kiếm, tung hoành ngang dọc, bí ảo khôn lường. Hai lão già thấy nàng một mình mà vẫn không nao núng, ra dáng đúng là một cao thủ võ lâm thì thầm khen cho tài nghệ đáng sợ của nàng.

Lộc Trượng Khách bực dọc phóng luôn hai chưởng vào chân nàng. Trong khi đó Hạt Bút Ông lẻn ra sau lưng chờ khi nàng tung ngưòi lên tránh thì lão liền bồi luôn hai chưởng lên vai nàng. Làm như có mắt sau lưng, Chỉ Nhược không quay người mà lại xoay mũi dao đâm ngược ra sau khiến lão phải vội vàng thu tay lại. Lộc Trượng Khách lừa thế nhẩy tới nắm lấy tay nàng để cướp dao thì Chỉ Nhược bung bàn tay phải ra, tức thì ngọn đoản đao xoay tít như cái chong chóng trong gang bàn tay nàng. Nàng liền đưa bàn tay ra lấy cái “máy chém” đó lên đỡ làm Lộc Trượng Khách kinh ngạc lui vội ra xa.

Thế võ lạ lùng của Chỉ Nhược – con dao sắc bén quay vù vù như cái bánh xe trong lòng bàn tay nàng – xuýt tí nữa cắt đứt mấy ngón tay của lão. Hạt Bút Ông thấy Lộc Trượng Khách lui ra thì lão sấn tới. Chỉ Nhược liền bung tay trái còn lại ra, tức thì cái “máy chém” thứ hai xoáy luôn vào ngay trước ngực lão khiến lão vội thắng người lại. Nhưng con dao đã cắt hai đường dài trên áo trước ngực lão rồi, thiếu một tí là đâm thủng bụng. Hai lão định thần nhìn lại thì thấy sở dĩ hai con dao ngắn xoay tít trên lòng hai bàn tay nàng là do mấy ngón tay liên tiếp đưa đẩy con dao một cách nhanh lẹ, khiến chúng quay vù vù như hai chong chóng, rất dũng mãnh, trông thật đáng sợ. Công phu kì lạ và đẹp mắt đó quả thật hai lão chưa từng thấy bao giờ. Và cái lợi hại của nó thì hai lão vừa mới nếm xong.

Chỉ Nhược đứng đó, mặt ngọc da hồng, dáng điệu mảnh mai, hai tay đưa lên qua lại với hai chong chóng giống như một vũ nữ đứng múa với hai đoá hoa vậy. Dáng điệu của nàng lúc đó trông thật là xinh đẹp. Lộc Trượng Khách nhìn thấy người nữ tử mặn mà như thế thì lão nổi máu dâm thần. Lão chợt nhớ tới có một thời lão đã si mê Chỉ Nhược, và đã ép nàng để lão hãm hiếp một chập kinh hồn. Rồi ngay sau hôm đó lão còn bắt nàng, lột hết quần áo và trói nàng căng bốn tay chân ra, làm nhiều trò bạo dâm trên thân thể trần truồng của nàng nữa.

Những thú vui dâm dật như vậy, nhất là với người nữ tử xinh đẹp như Chỉ Nhược thì suốt đời chẳng bao giờ lão quên. Nghĩ tới đó là con cu của lão tự dưng dật dật lên mấy cái. Lão cả mừng vì tưởng mình đang lên cơn nứng. Nhưng rồi con cu của lão vẫn sìu sìu, chẳng ngóc đầu lên được. Lão đành phải thở dài, thất vọng.

Hoá ra bộ phận sinh dục của Lộc Trượng Khách đã bị Phạm Dao thọc nát tại Vạn Pháp tự, khiến nó chỉ còn dùng được trong một việc là đái vặt mà thôi, chứ còn việc đ- đéo thì đã tiêu ma rồi. Lão chữa chạy mãi mà vẫn không khỏi, nhân sâm, thánh dược cũng không làm sao cho co cu nhổng lên và cương cứng cho được. Cuộc đời dê xồm, đ- gái của lão do đó mà mất hứng đi gần hết, không còn vui thú gì nữa.

Trên đời này đâu có ai mà có thể vui sướng dâm tình với một con cu ủ rũ bao giờ? Vì thế mà lão chỉ còn một tí hứng thú chơi trò đồng tình luyến ái, cho sư huynh lão là Hạt Bút Ông chơi vào đít mà thôi. Coi như mất hơn nửa đời người. Việc này làm lão hận Pham Dao lắm. Nhiều lần lão định lên Quang Minh đỉnh tìm Phạm Dao để trả thù, nhưng rồi lại không dám, vì tổng đàn Minh giáo có nhị sứ, tứ vương, ngũ tảng nhân trấn phò, bao nhiêu là cao thủ đông đảo, nên lão sợ chỉ bị đánh bại, nếu không bỏ mạng thì tất cũng phải bỏ chạy một cách nhục nhã mà thôi.

Thấy Chỉ Nhược sử dụng một tuyệt nghệ lạ lùng dùng hai đoản đao làm hai cái chong chóng xoay tít trong tay để công thủ thì hai lão nhìn nhau một cái rồi cùng gật đầu. Thì ra tuy gặp Chỉ Nhược biểu diễn một thế võ lạ đời làm hai lão túng thế nhất thời, nhưng là tay thượng đẳng trong võ lâm, hai lão đã có cách chống lại ngay. Hai lão cúi xuống lượm những viên đá chung quanh mà liên tiếp búng vào người nàng. Chỉ Nhược liền vòng tay lên xuống, đưa đẩy hai chong chóng qua lại một cách nhanh nhẹn mà đẩy bắn những viên sỏi ấy bay đi mất.

Tiếng vù vù của những viên đá bay tới lẫn với những tiếng linh kinh, leng keng của những viên đá bắn đi tứ tung vang lên không ngớt. Cả chục viên đá trong chốc mắt bắn tới mà chẳng viên nào đụng được tới người nàng. Bỗng nhiên hai lão quát lên một tiếng rồi mỗi người cùng ném hai cục đá to bằng trái cam vào người nàng, khí thế vô cùng mạnh bạo đến nỗi tiếng vang lộng lên như tiếng gió hú. Chỉ Nhược đang thuận thế liền đưa hai tay ra, dùng hai chong chóng mà gạt chúng đi luôn. Hai tiếng bôm bốp nổ lên chát chúa, bốn năm cục đá lớn bị chém nát tan tành, nhưng cùng lúc đó sức mạnh của chúng cũng đã đẩy bắn hai đoản đao văng khỏi tay nàng bay đi mất ngay.

Hai lão ra tay mạnh bạo, chỉ trong một thế nháy mắt là đã tước mất đoản đao trong tay Chỉ Nhược thì hai lão cùng tung chưởng nhào tới gần nàng liền. Tuy kinh hãi vì mất vũ khí nhưng Chỉ Nhược vẫn không nao núng mà vẫn bình tĩnh đưa tay ra tiếp chưởng với hai lão già luôn. Chỉ nghe “suỵt” một cái là bàn tay nàng chạm đến tay của hai lão rồi. Thì ra chưởng phong của ba người đụng vào nhau là tiêu tan hết, không thấy tăm hơi gì nữa. Hai lão già thấy Chỉ Nhược nhanh nhẹn ra tay tiêu giải nội kình của mình một cách điêu luyện thì hai lão không khỏi thầm khâm phục nội công thâm hậu của nàng.

Một mình nàng giao chiến với hai lão mà không lộ vẻ gì là thất thế, rồi lại còn tay không đối chưởng với hai lão một cách cương cường. Rõ ràng nàng đã tập luyện được một công phu thượng thừa, tài năng này xứng đáng là tay đối thủ đáng kể của Huyền Minh nhị lão.

Chỉ Nhược ra tay đối chưởng hoá giải hết kình phong của hai lão già thì bỗng nhiên thấy tay mình dính chặt vào tay của hai lão. Nàng vận sức hai ba bận nhưng vẫn không sao rút được tay về. Nàng kinh hãi nhìn lên hai bộ mặt gian xảo của hai lão già thì đã thấy kình lực mạnh mẽ từ tay hai lão cuồn cuồn tuôn vào người mình. Nàng liền tụ khí ra lòng bàn tay để chống đỡ.

Thừa cơ hai tay nàng bị dính cứng, hai lão liền dùng hai tay còn lại, mỗi người một bên, đánh lén vào hai bên sườn nàng. Chỉ Nhược cảm thấy mình mẩy lạnh ngắt, lảo đảo muốn ngã lăn xuống đất. Hai lão già cả mừng, hú lên một tiếng thắng trận thật lớn như kêu ai đó rồi định bồi thêm một chưởng nữa vào người nàng, trước khi nàng ngã xuống. Sở dĩ hai lão phải ra tay một cách bá đạo như thế, hai đàn ông ăn hiếp một nữ tử, không nương dè, vì hai lão thấy rõ Chỉ Nhược là một đối thủ hiếm có trong đời, không thể nhân nhượng được.

Ngay lúc đó, bỗng có một người nhẩy tới đỡ lấy người nàng. Người đó là Vô Kỵ. Một tay chàng ôm lấy cái eo thon của Chỉ Nhược, một tay thì đưa ra tiếp luôn cả hai chưởng của Huyền Minh nhị lão nghe đến một tiếng bùng thật lớn. Hai lão già chợt thấy tay mình nóng hổi, rồi có một sức mạnh như hải thần đẩy luôn hai lão ra xa. Hai lão trợn mắt nhìn lên thấy Vô Kỵ, không ngờ chàng từ đâu mà lại bất ngờ xuất hiện ngay lúc này, y hệt như lần trước ở Vạn Pháp tự chàng như phi tướng quân nhẩy vào phòng giam cứu Chỉ Nhược.

Vô Kỵ đẩy hai lão ra xa rồi liền nhẹ nhàng đặt Chỉ Nhược xuống. Nàng thấy chàng thì chỉ mỉm cười một cái là máu ứa từ trong miệng ra, người run lẩy bảy. Vô Kỵ vội đặt tay lên lưng nàng, truyền Cửu Dương chân khí sang giúp nàng chống lại với cơn lạnh của Huyền Minh thần chưởng. Cùng lúc đó, chàng lại cảm thấy Chỉ Nhược cũng đang vận khí tự chữa, trục xuất hơi lạnh ra. Khí lực trong người nàng mát lạnh, uy mãnh, tuy không bao la bằng nhưng lại y hệt như khí lực Cửu Âm chân khí trong người của Phượng Nữ vậy. Mà khí lực này lại tương hợp với Cửu Dương chân khí của chàng chứ không chống lại một tí nào. Chàng yên tâm biết là với hai người cùng vận công một lúc thì Huyền Minh chân khí không thể còn làm hại Chỉ Nhược được nữa.