Chương 3: Tìm tới

Trở về nhà , ăn hết cái bánh bao lúc nào không hay , cố gắng lấy hai tay vỗ thật mạnh vào hai má lấy lại bình tĩnh , để hình bóng thiếu nữ đó sang một bên , cầm lấy mấy cái vũ khí do hắn tự tay làm ra mà luyện tập . Vẫn là những đường chiêu thức cơ bản đó , hắn diễn luyện đi diễn luyện lại không biết bao nhiêu lần mà nói , có thể ngàn lần , hay mười ngàn lần trong một ngày , khi cầm vũ khí lên , trong lòng Mạc Lâm chỉ còn là võ thuật thuần tí , nhưng hôm nay có gì đó khác khác , mọi khi sau khi được một tiếng đồng hồ , hắn sẽ bắt đầu nhễ nhại mồ hôi , cơ thể sẽ bắt đầu có dấu hiệu mệt mỏi ,nhưng hôm nay lại khác , hắn vẫn chưa cảm thấy mệt , vẫn sinh long hoạt khí mà diễn luyện , cho đến khi qua thêm hai tiếng nữa hắn mới bắt đầu cảm thấy mệt mỏi . Có thể là do hắn quá tập chung nên không nhận ra , một số thứ nhớt nháp mùi rất hôi thối bám lấy người hắn cùng mồ hôi , nếu người trong nghề có thể biết được điều gì đang diễn ra , đó là Mạc Lâm đã bước vào võ sư sơ kỳ cảnh , ở cảnh giới này dù là sơ kỳ cũng là thể lực thuần tuý mạnh gấp ba lần một người trưởng thành khôi ngô đừng nói chi đến khi họ xuất thủ , chỉ có người kiêng cường trong kiêng cường bước vào cảnh giới này , còn thứ chất thải kia chính là tạp chất do cơ thể bài tiết ra .

Võ đạo thế giới này chia làm ba nhóm chính là võ sư , đại võ sư và tông sư , mỗi cảnh giới chia làm sơ kỳ , trung kỳ , hậu kỳ , trong đó tông sư là cảnh giới có thể thôi diễn linh khí đất trời để đánh từ xa , uy lực khó tả , một địch ngàn lính , nghe nói chỉ có những nhân vật khủng bố mới có được cảnh giới này .

Mọi thứ vẫn diễn ra , tuy không phải không thể nhúc nhích được những cũng là cơ bắp căng cứng mà ngủ thiếp đi , vẫn rất nhiều hạt quang mang lục sắc bay tới nhập vào người hắn .

Ngày mai , thứ hắn nghe được đầu tiên từ tên làm chung luôn nhắc nhở là hắn quá thối , điều thứ hai là thông về một thiếu nữ bảy ,tám tuổi một quyền đánh phế thiếu chủ Thị gia rồi biến mất , Thị gia gia chủ quá tức giận mà sai rất nhiều người tìm bằng được nàng . Nhưng lại bị gia tộc luôn bảo kê mình Lăng gia ngăn cản không những vậy còn truy tội lại Thị gia thiếu chủ dám ức hiếp thiếu nữ nhà lành , tìm hiểu một chút thì đó là khách quý của Lăng gia , một tên con cháu trong đó nghe được nàng còn là người của thần tộc .

Mạc Lâm ngạc nhiên , rồi sau đó mới nhớ ra nhận sắc đó làm sao là người thường được , nhưng nếu là thần tộc thì nàng tới đây để làm gì ? Nhớ đến bóng dáng kia hắn lại nhớ mãi không thôi, đơn giản chỉ là muốn ngắm nàng thật lâu .

“Tất cả các ngươi nghe đây , khách quý của lăng gia muốn gặp các ngươi , mau lên theo ta , còn ngươi , thối quá , mau mau đi rửa cho ta !” Tên tổng quản đi tới lớn tiếng nói , rồi ngửi ngửi được mùi từ Mạc Lâm mà ra , hắn lại mắng quát một tiếng rồi đuổi hắn đi tắm rửa .Mạc Lâm muốn đi gặp nàng nhưng có vẻ như không được rồi , hắn nhanh đi tắm rửa , ngửi ngửi người mình , thật sự là quá hôi rồi .

Trong phủ chính Lăng gia , một thiếu nữ tuổi chừng bảy , tám đã che mạng mặt bằng vải lụa , nhưng cách ăn mặt , thần thái và khí chất mà nàng phát ra thật sự làm người khác kính ngưỡng và tôn sùng , nhìn đôi mắt bạch kim óng ánh kia là cũng đủ để khen nàng đẹp tuyệt trần . Lúc này đây , trong phủ đệ, tất cả nam người hầu đều đã có mặt trừ Mạc Lâm đang xếp hàng ngay ngắn , còn thiếu nữ đi đi lại lại cũng quanh như đang tìm ai đó . Tìm một hồi , nàng vẫn không tìm thấy người kia , tưởng trừng sẽ thất vọng thì người nàng cần tìm cũng đã thấy .

Mạc Lâm nhanh tẩy rửa cũng đã tới được phủ đệ, bắt gặp thiếu nữ che mặt , hắn biết ngay đó là nàng không sai đi đâu được . Nàng cũng đang nhìn hắn , trong lòng thì không biết đang nghĩ gì , từ từ đi tới Mạc Lâm , cất giọng như chim hót nói :

“Ngươi tên gì ?”

Mạc Lâm ngạc nhiên , tất cả mọi người trong trường cũng là ngạc nhiên không kém . Ở chủ vị , một trung niên râu tóc một nữa cũng đã bạc nhìn thấy vậy thì hết sức ngạc nhiên , người này khuôn mặt kiêng nghị , thân hình cao lớn , khí chất cũng là thống lĩnh một phương loại kia tích luyện mà thành , đây chính là trưởng tộc Lăng gia Lăng Bá Thiên .

“Long cô nương , đây là người mà cô nương muốn tìm ?”

“Đúng , chính là tên này .” Thiếu nữ đáp .

Nghe vậy Lăng Bá Thiên cũng không nói gì nữa , chỉ im lặng mà nhìn .

“Ngươi tên gì ?” Thiếu nữ hỏi lại lần nữa .

“Tiểu nhân là Mạc Lâm .” Mạc Lâm khom người đáp .

“Ngươi là người hầu ở đây ?.” Thiếu nữ cố tình hỏi .

“Vâng , đúng vậy .” Mạc Lâm nói .

“Từ khi nào người hầu lại có tu vi võ sư sơ kỳ? .” Thiếu nữ có chút tiếu ý hỏi .

Lúc a này không những Mạc Lâm ngạc nhiên , toàn trường lại một lần nữa ngạc nhiên , Lăng Bá Thiên mắt nhắm mắt mở giờ cũng đã có một chút nghiêm túc nhìn Mạc Lâm nhưng dù sao cũng chỉ một chút .

“Tiểu thư nói đùa, nô gia làm sao có thể là võ sư .” Mạc Lâm tưởng thiếu nữ này đang giỡn nên nói .

“Ồ , ta giỡn ? Xem ra ngươi là chưa biết .” Thiếu nữ ngạc nhiên nói .

“Lăng gia chủ , ta cần một tên võ sư sơ kỳ của Lăng gia ngươi một chút .” Thiếu nữ nhìn lên chủ vị không một chút sợ hãi , vã lại giọng nói cũng có chút ra lệnh nói .

“Được rồi , ai muốn lên thì lên đi .” Lăng Bá Thiên không thèm để ý tới lời nói đó , ra lệnh cho tộc nhân mình đang đứng một bên nói .

Trong Lăng gia một hồi ầm ỉ thì cũng có một người bước ra , người này chính Lăng Hà , là cháu của lục trưởng lão trong tộc , năm nay được mười lăm , đã bước vào võ sư sơ kỳ một thời gian ngắn .

“Tốt , Mạc Lâm đúng không , ngươi ra đánh với hắn , nếu thua ta phế ngươi .” Thiếu nữ tiếu ý nói .

Mạc Lâm giật mình , nhưng hắn không có cảm giác sợ hãi , nghe xong hắn còn có ý nghĩ muốn thử xem thực lực mình là tới đâu, có phải như nàng nói là đã bước tới võ sư cảnh , không nghĩ gì nữa , hắn bước lên trước mặt Lăng Hà .

“ Tên Lăng gia kia , cứ đánh hết sức , đánh chết hắn cũng được .” Thiếu nữ nói .

Lăng Hà nghi hoặc nhìn Mạc Lâm một chút , tên này có phải đã làm gì đó chọc giận nàng ta .

Trước khí chiến đấu , cả hai đều đi tới chọn vũ khí cho mình , tên Lăng Hà kia chính là một kiếm tu , hắn cũng có sẵn cho mình một cây kiếm tốt , còn Mạc Lâm thì không được như vậy , có người đem năm loại vũ khí bình thường tới , lần này tất đều ngạc nhiên , có người lại nói thằng tên này là thằng ngu , riêng thiếu nữ thì hiếu kì , vì Mạc Lâm đang lấy cho mình đủ năm loại là kiếm , thương , tay đấm , cung tên , và đao , vì vũ khí hắn chứ tọa có kèm đá nên trọng lượng không khác biệt mấy , trong sự ngỡ ngàng của đối thủ hắn bước tới vị trí của mình , mọi người đã tách nhau ra thành một bãi sân trống bán kính hai mươi mét vòng tròn , cả hai bên đều đứng cách nhau bốn mét chuẩn bị bắt đầu . Lăng Hà khá là nghiêm túc vì nếu thua tên hầu này thì thật sự là rất mất mặt , Mạc Lâm thì không sợ hãi gì gương mặt bình thường nhìn đối thủ . Một tên khác đi ra ra hiệu .

“Bắt đầu !”