Chương 13: Truyền thừa (2)

Trong mắt Mạc Lâm lúc này vô tận hư không bao quanh những quả cầu đen lấp lánh rất nhiều màu trông rất đẹp mắt , hắn thì đang lơ lửng trên không , đầu ngó nghiêng các hướng nhìn xung quanh .

“Đây là đâu? “

Mạc Lâm hỏi tiếng đầu , một hồi lâu vẫn không thấy thanh âm vọng lại nên cũng chẳng thèm quan tâm nữa .

Một hồi ngó nghiêng phong cảnh kì lạ nhưng rất huyền bí này trông rất đẹp .

“Ngươi thấy đẹp phải không .” Một thanh âm vọng lại trong đầu hắn , giọng nói vang vọng rất nhiều hướng không thể định vị trí , lời nói có vẻ như là hỏi nhưng cũng không phải là hỏi .

“Đẹp .” Mạc Lâm vô thức nói ra .

“Sẽ ra sao nếu nơi này bị kẻ khác hủy đi , ngươi sẽ làm gì .” Giọng nói ấy lại xuất hiện , lời cũng có vẻ như hỏi nhưng không hỏi.

“Không tha thứ .” Mạc Lâm vô thức trả lời .

“Hahaha, ta thật không biết phải gọi ngươi là gì , Long Hoàng Yêu Đế , Tham Lam, …. hay là thiếu niên có âm sát băng nhãn .” Giọng nói ấy lại phát ra .

“Đó là tên gọi của ta ?” Mạc Lâm hỏi .

“Có thể .” Giọng nói thần bí trả lời .

“Đây là đâu ?” Mạc Lâm hỏi .

“Là phía bên ngoài vũ trụ , những quả cầu kia chính là một vũ trụ .” Giọng nói thần bí nói.

“Vũ trụ ?” Mạc Lâm hiếu kì.

“Hahaha, còn quá sớm để ngươi biết điều này .” Giọng nói thần bí nói. “Nhưng đây cũng chỉ là ảo cảnh đó ta tạo ra , người đến đây là muốn lấy truyền thừa của ta .”

“Truyền thừa của ngươi? Ngươi là chủ nhân nơi này ?” Mạc Lâm hỏi.

“Chính xác , luân hồi giả thiếu niên , cho ta thấy thực lực của bá chủ qua hàng vạn kỷ nguyên đi .” Giọng nói thần bí nói .

Mạc Lâm còn chưa hoàn hồn lại thì phong cảnh xung quanh đã thay đổi , thân thể lơ lửng cũng mất thăng bằng mà rớt xuống đất , khoảng cách tới đất khá thấp nên chỉ ê mông khi chạm đất , vò vò cái mông đứng dậy mới nhận ra ở đây còn có người khác , không những vậy còn tận sáu người , trong đó còn có người quen , Long Nguyệt Nhi, tên dò xét hắn từ xa , Thảo Nữ nói tên này là nhạy bén nhất trong đám này . Không những Mạc Lâm ngạc nhiên , những người khác cũng ngạc nhiên không kém , tên này là tên nào , riêng Long Nguyệt Nhi là cảm thấy kì lạ , cảm thấy hắn khá quen thuộc nhưng lại không nhớ hắn là ai , hắn từ đâu chui ra vậy .

“Cuối cùng cũng thoát ra , ngươi chui vào chỗ nào vậy hả !” Thảo Nữ tức giận mắng , nàng chính là lúc nãy bị một thứ gì đó kiềm hãm , đừng nói là hiện tại lực suy yếu mà cho dù là toàn bộ thực lực có ở đây cũng là miễn cưỡng chống lại , tại sao ở đây lại có nhân vật dạng này .

“Ngươi cuối cùng cũng nói chuyện .” Mạc Lâm nói .

“Hừ , là do vận khí ta xui hay ngươi xui xẻo mà đi đau cũng gặp mấy tên khó xơi.” Thảo Nữ rầu rĩ .

“Tên đó là ai ?, chưa tới ngưng đan cảnh nhưng cảm giác mạnh hơn ngưng đan sơ kì bình thường , tên này một ít binh ý xung quanh tuy rất nhỏ nhưng lại không chỉ một .” Trữ Vô Kị nói .

“Quá loạn , còn chưa năm được .” Vô Lượng không quan tâm vẫn bình thản nói .

Tất cả những người có chút kinh ngạc về Mạc Lâm ,nhưng cũng chỉ là kinh ngạc một chút , vẫn là không để vào mắt người này .

Nhìn xung quanh , nơi đang là một bãi sân trống , rộng , đủ cho trăm người đứng , cứ cách ngàn năm , phía trên Lăng gia sẽ xuất hiện một lỗ hỏng không gian , khi đó thần tiên sẽ lẫn theo người thường mà xuất hiện .

“Đã đông đủ , cũng nên bắt đầu rồi , ở đây ai cũng như ai , tất cả chỉ ở giới hạn người thường.” Thanh âm thần bí phát ra càng vọng khắp nơi , đây là giọng nói mà Mạc Lâm nghe khi nãy .

Một cái ý chí vô hình vô thanh vô tức tiến tới mỗi người trong này , Mạc Lâm cảm giác như muốn quỳ xuống , hắn đoán đây là thử thách nên cố gắng không quỳ , nhưng cái cảm này càng ngày càng mạnh , hai chân đã bắt đầu run rẩy càng lúc càng mãnh liệt , hắn cắn răng mà chịu đựng , nhưng không được bao lâu , tâm chí như muốn rời bỏ hắn , đầu hắn bắt đầu trống rỗng , phản xạ cơ thể tự hoạt động trong vô hình hai mắt đã chuyển sang bạch kim sắc lấp lánh , bạch kim sắc linh khí tự nhiên khởi động tràn ra khắp người Mạc Lâm , linh khí có thể gia tăng uy lực cho đòn đánh nhưng cũng có thể là một bộ giáp vô hình giúp chủ nhân chống chịu tốt hơn , nhưng dù vậy , giới hạn ở người bình thường là không thể điều động quá nhiều linh khí , dần dần linh khí mất dần đi , nhưng sau đó lại một vài thanh âm nhỏ phát ra từ khớp gối Mạc Lâm , nghe kỹ là ba tiếng vang nhỏ chất chồng lên nhau mỗi bên , cứ như vậy liên tục phát ra , đây là thông bối tả hữu lực công pháp trong lúc vô hình hắn đã đem nó sử dụng lên hai chân làm gia tăng lực thay cho bạch kim chi khí chống chịu cổ ý chí này .

“Tên nhân loại này thật kỳ lạ , làm sao ta cảm thấy linh khai hắn không bình thường thật giống với gia tộc kia .” Trữ Vô Kị nói , có vẻ cổ ý chí lực này chỉ có tác dụng với Mạc Lâm , những người khác ở đây đều tỏ ra không có gì , hỏi đều đang quan sát lấy Mạc Lâm . Riêng Long Nguyệt Nhi thì ngạc nhiên , đó không phải là công pháp nàng đưa cho tên hạ nhân kia sao , làm sao nó lại ở đây , nàng chắc chắn rằng không có chỉ có một mình hắn ở đây là có công pháp này , không lẻ thật là hắn , nhưng thấy thế thì hắn cũng thay đổi rất nhiều nha .

“Chủ nhân nơi này , bọn ta đều thông qua khảo hạch của ngươi, vậy ngươi tính thế nào ?” Vô Lượng không quan tâm tên chật vật kia , cất tiếng bình thản nói.

“Tiểu tử , đây gọi là khảo hạch ? Chỉ là kiểm tra nhỏ của ta , nếu dễ thế này thì cũng không đến lượt các ngươi lấy .” Giọng nói thần bí nói . “Truyền thừa của ta chính là Nhất Khí Hoá Tam Thanh Đế Tôn cấp công pháp , người thừa kế ta cần là phải có linh khí đặt biệt xuất chúng và cơ thể cứng rắn , trong mắt ta các ngươi vẫn còn thiếu một chút .”

“Hừ , đùa giỡn , bọn ta không có tư cách vậy còn ai .” Vô Lượng lần đầu tiên nhíu lông mày , cất giọng nói .

“Ngươi là người của Thiên Kiếm Tông đi , đều là một lũ ngạo mạng , tổ tông các ngươi không bị ra đánh chạy .” Giọng nói thần bí có chút khinh Bỉ vang vọng khắp nơi .

“Nói láo , tổ tông tồn tại rất lâu về trước và cũng là nhân vật hùng bá một phương , một tên đại là như ngươi cũng nói .” Vô Lượng thật tự tức giận , đây là tông môn của hắn , bị sỉ nhục như vậy thật không phải tức điên người .

“Đại La ? Hahaha, tuỳ ngươi đi , đợi tên kia xong cái đã .” Giọng nói thần bí không thèm bận tâm nói .

“Ngươi! “ Vô Lượng tức giận kiếm ý bắn ra tứ phía , xích sắc chi khí cũng đã phát ra , là xích sắc chi khí , dù là bất kì đâu thì cũng đều là thiên kiêu một phương , tuy đã ngưng đan còn chưa đạt đến nhưng linh khí đó phát ra cảm giác đều mạnh hơn bạch kim sắc chi khí của Mạc Lâm rất nhiều lần .