Triệu Ngân tỉnh dậy, đã hết đau và chảy máu, đưa tay sờ đầu mà ngồi dậy. Đau đớn đến quá nhanh và cũng buông đi nhanh. Ngồi lên ghế Triệu Ngân nhẹ nhàng mở mắt trái ra, thế giới quan thay đổi, bây giờ mắt trái chỉ có thể thấy được hai màu là trắng và đen, hắn ngây ngốc
" thế này là thế nào" Triệu Ngân thử lại lần nữa, nhắm tịt mắt phải mà mở mắt trái ra. Họa hình trắng đen, nhìn xuống ghế Triệu Ngân càng giật mình hơn hắn lại thấy thanh cây bắt ngang dưới ghế, dùng sức mở to mắt trái bất giác hình trắng đen như gần hơn, hắn lại thấy xa xa tam sư huynh Vương Thiên Nhất đang vừa hát mà vừa cho linh kê ăn. Không phải nói Triệu Ngân mừng như điên.
Đến giờ Vương Thiên Nhất mang cơm đến cho Triệu Ngân, vừa đến nơi đã nói " ế lão tứ, mắt trái ngươi đồng tử đổi thành màu trắng kìa, ngươi ngươi bị mù rồi" bộ dáng thập phần kinh hãi. Nghe vậy Triệu Ngân lập tức chạy về phía sông mà nhìn xuống, đồng tử đã chuyển từ đen sang trắng, kinh hãi một hồi rồi nhẹ nhàng thở ra " không sao, có thể nó là một kiện bảo vật" nhớ đến hoành thư trong thâm âm ở không gian kia hắn phải tìm cách trở lại lần nữa. Trở về động phủ Vương Thiên Nhất vẫn đang đợi ở đó, " lão tứ, ngươi có sao không" một hồi giải thích là do chú tâm nhiều, không sao mắt còn nhìn được thì mới làm y không hỏi nữa.
" à, mắt ngươi vậy nhìn lại tuấn tú thêm đấy" nói rồi cười hắc hắc. Hai huynh đệ đang trò chuyện thì một thanh âm to lớn vang lên:
" lão tử rốt cuộc xuất quan" nghe xong khuôn mặt Vương Thiên Nhất xám xịt, không chút huyết sắc. Vừa kịp xoay ngươi định chạy thì một bàn tay cầm cổ áo mà xách lên
" lão tam ngươi chạy đi đâu" thân ảnh cao gầy, miệng cười tủm tỉm. Vương Thiên Nhất méo mó, khổ sở:
" đại sư huynh, lâu.... lâu quá mới được gặp huynh, đệ bỗng nhớ có việc nên cần chạy về"
Bỗng Đoàn Thần nhìn qua thiếu niên bên cạnh, khuôn mặt còn giữ tiếu ý mà hỏi "đây là". Vương Thiên Nhất như nhớ đến gì rồi cười thầm trong bụng miệng nhanh nhảu
" sư huynh là lão tứ, lão tứ hắn tên Triệu Ngân a"
" lão tứ à" Đoàn Thần buông Vương Thiên Nhất xuống, tay sửa lại trường bào tím đang mặt, chải chải tóc, cố nở nụ cười thật tươi, nghiêng nghiêng khuôn mặt cao gầy, đôi mắt trũng sâu thâm đen nhìn qua Triệu Ngân mà nói
" lão tứ, ta là đại sư huynh của ngươi Đoàn Thần, thiên địa u ám mình ta là chói sáng, duy ngã độc tôn, từ nay chỉ cần nhắc đến ta Vô Hồn tông này còn ai dám đụng vào ngươi, đôi lúc thiên tài quá tịch mịch nhưng lão thiên thực sự ưu ái a" nói xong lại bày ra bộ dang cao thủ bễ nghệ thiên hạ. Vương Thiên Nhất một bên nghe thì âm thầm cười tuyệt không dám lộ ra bên ngoài chút nào. Như biết nội tâm hắn đang cười Đoàn Thần khẽ liếc qua
" lão tứ, lần đầu gặp mặt, cái này cho ngươi" ném đến chiếc nhẫn, cầm lấy Triệu Ngân đưa lên quan sát thì biết ngay là không gian giới chỉ. Vương Thiên Nhất một bên nhìn thì buộc miệng
" lão đại, huynh nói xem lần đầu gặp mặt mà lại tặng trung phẩm giới chỉ, thật quá keo kiệt a"
" Ngươi thì biết cái gì, tiểu sư đệ chưa tu luyện, tặng hắn đồ vật khác nào dằn vặt chỉ được nhìn không được dùng, khác gì là tra tấn, tầm nhìn ngươi quá hạn hẹp a" Trả lời xong lại bày ra bộ dáng trưởng lão dạy dỗ đệ tử.
" Hôm nay tâm tình ta đang tốt, lão tam làm thịt bốn con linh kê mang đến, ta đi gọi con rùa luyện đan, lão tứ ngươi đến động phủ sư tôn trộm rượu, huynh đệ chúng ta cùng hàn huyên" chưa để Triệu Ngân kịp hiểu chuyện gì thì Đoàn Thần đã biết mất, bên cạnh Vương Thiên Nhất khuôn mặt khổ sở lẩm bẩm " lão tam, rượu sư tôn để dưới giường ngươi đến lấy đi, đừng làm phật ý đại sư huynh kẻo hắn nổi sùng lên mai sau chúng ta sống không yên a" " linh kê của ta" mếu máo rời đi, dường như Vương Thiên Nhất rất sợ Đoàn Thần.
Triệu Ngân cười khổ, sư tôn cùng đại sư huynh giống nhau a, thật khiến người ta thưởng thức. Sáng nay Mục Ngân Tà không ngâm thơ chắc hẳn đã ra ngoài, hắn rón rén đi đến cạnh giường lấy bốn bầu rượu lớn chạy thật nhanh đến động phủ Đoàn Thần. Chốc sau nhị sư huynh Mộc Huyết đến, thân ảnh béo lùn, râu ria rậm rạp che kín miệng,đôi mắt híp híp nhìn qua Triệu Ngân gật đầu rồi cũng ngồi xuống bàn đá, tay kéo bầu rượu mà uống một ngụm chờ đợi.
Hai canh giờ sau, Triệu Ngân ngây ngốc, bước chân khập khễnh đi về động phủ , hôm nay được trò chuyện với tam đại sư huynh giúp hắn hiểu hơn được nhiều về tu tiên giới. Qua khúc sông gần động phủ, Triệu Ngân lại nhớ đến câu thơ trong vô thức, miệng hắn lẩm bẩm " Vạn cổ chí tốn, thiên hà không chỗ, nhân duyên một đoạn, Âm Dương hình thành trời đất sơ khai tình thuần vô hạn, hoành thư sống dậy thiên địa đẫm máu, kế thừa cơ duyên đại đạo đâm trời" " Âm dương hình thành, trời đất sơ khai". Ngây ngốc một hồi, hắn cứ ở đó mà lẩm bẩm
" Âm dương ư, tinh thuần vô hạn" Trong âm có dương, trong dương có âm, chí dương chí âm. Âm thanh như to hơn, như đã hiểu gì, vội thu tay lại , âm dương là thế động, là thống nhất là đối lập là bổ trợ. Triệu Ngân nhìn thẳng xuống sống lẩm bẩm " nước tức thủy, thủy suy tức hỏa vượng nhưng là vượng giả không thật, phá vỡ cân bằng không thể trở thành nguyên thuần mà phải cùng nhau cần bằng đi lên mới là chân thật". Như đã thông một phần nào, Triệu Ngân ngồi xếp bằng trong đầu không ngừng biến hóa vật thể âm dương, dương đại biểu cho trời sức mạnh to lớn còn âm là những thuộc tính mềm mỏng thúc đẩy cho sư cường đại của dương. Mắt trái Triệu Ngân nhảy lên hòa làm một với suy thấu biến chuyển của âm dương luật trong đầu hắn. Bất chợt Triệu Ngân như hòa làm một với thiên địa, ở đây hắn thấy sự thay đổi về ngày đêm, như mặt trời lên cao rồi lại xuống thấp, mặt trăng luôn hiện hữu ngay cả khi mặt trời lên đỉnh, luôn phụ trợ. Ngồi một đêm đến sáng Triệu Ngân đứng dậy tay sờ vào mắt trái, lẩm bẩm " âm dương là thuyết vũ trụ, là nền móng của vạn vật, mắt trái cùng hòa với ta để hiểu rõ qui luật này, như vậy ta không cần linh căn cũng có thể hiểu về ngũ hành, có thể đạp lên tiên lộ bằng cách vận dụng đôi mắt này". Hít một hơi, điều này quá nghịch thiên. Soi mắt trái xuống sông vẫn là đồng tử màu trắng nhưng đã có chút đen bên viềng. Dẹp hết nhưng suy tư mộng tưởng qua, Triệu Ngân càng quyết tâm là kì hạn hai tháng sau luyện đan, lúc đó hắn sẽ vận hành âm dương vào thuộc tính.