Ở địa phương xa, một đại hán trung niên đang ngồi trên ngai vàng có khắc hình kì lân, híp đôi mắt như ngủ gật, phía dưới là vô số thần quan đang dâng tấu thư, bỗng hắn mở to mắt miệng lẩm bẩm " Bạch Kiến chết rồi ngay cả linh hồn phân thân của ta cũng không kịp xuất hiện , sao ta lại có thể sinh một tên phế vật như thế ". Đôi mắt như vượt hư không nhìn về Thanh Sơn trấn bây giờ đã là một mảnh hoang tàn " La Mã quốc ư, là Mục Chân Tà hay Vương Thiên Hạo đây" nói rồi lại híp mắt lại như không hề quan tâm đến sự tình nhi tử của hắn bị sát hại.
Ba ngày sau Triệu Ngân cũng tỉnh lại, cơn đau từ mắt trái đã dịu đi đôi chút, hắn cố lết thân thể đau nhức mà ngồi dậy, nhớ đến sự tình vừa xảy ra vội xoay người nhìn quanh, thi thể Thiết Thương và Lý Lôi vẫn còn đấy, hắn điếng người ngơ ngẫn đi đến, mắt phải rơi lệ còn mắt trái thì là huyết lệ, bất giác những câu nói năm xưa cứ quanh quẩn trong tai " này lão đại, lão tam cuộc đời Thiết Thương ta không có mộng ảo gì chỉ có thể nối nghiệp phụ thân làm thợ rèn , sau này các người cần gì cứ đến ta rèn là được" . " lão tam, ngoài thôn rất nguy hiểm ngươi lại không có võ, thôi thì ở lại trấn có Lý Lôi ta tuyệt đối không ai có thể đụng đến ngươi, lão đại ta ở đây làm chỗ dựa cho người"
" tại sao mọi chuyện lại có kết cục như vậy, tiên nhân các ngươi thì giỏi lắm sao, có quyền sinh sát, giết phàm nhân không một cách chống cự, ông nói đi" hắn nhìn qua Mục Chân Tà mà gào lên, tay thì đấm mạnh vào sơn động mà rơi máu. Mục Chân Tà im lặng khác với dáng vẻ khác xa thường ngày, lão biết chuyện này là cú sốc quá lớn đối một thiếu niên, điều này làm thay đổi tâm tính vốn có của Triệu Ngân. Trầm ngâm một hồi Mục Chân Tà cũng mở miệng:
" tu tiên là nghịch thiên, ngươi đủ mạnh lời nói của ngươi là công đạo, ngươi quá yếu mạng cũng không còn do ngươi quyết định, cường giả vi tôn ở đâu cũng thế, nén đau buồn lại, bây giờ chỉ mới là bắt đầu của ngươi, còn tên gây ra thảm sát này đã hình thân câu diệt"
Triệu Ngân ngớ người, những lời nói của Mục Chân Tà hoàn toàn đúng, nếu hắn mạnh thì huynh đệ đã không chết, nếu hắn đủ mạnh thôn sơn yên bình này mãi mãi yên bình. Ngừng gào thét Triệu Ngân hít một hơi sâu, lau đi huyết lệ nơi mắt trái bất giác hắn nhớ đến Triệu Hoa nhớ đến gia gia Triệu Phát.
" sư tôn, đệ tử lỗ mãng mong ngài bỏ qua" hành lễ cung kính với Mục Chân Tà rồi đi đến thi thể Thiết Thương và Lý Lôi nhẹ giọng " sư tôn, giúp ta chôn cất thi thể họ". Phía sau Mục Chân Tà nhẹ gật đầu, Triệu Ngân cùng Mục Chân đi đến khuôn viên Lý Gia, đem thi thể chôn xuống, lão tam Triệu Ngân lập mộ. Cả ngày hôm ấy Mục Chân Tà theo chân Triệu Ngân chôn cất tất cả thi thể người trong thôn. Nếu có người tu tiên khác ở đây chắc chắn sẽ kinh ngạc đến cứng người, một thiên tôn cao cao tại thượng lại đi sau một thiếu niên phàm nhân mà phụ giúp, quay về sơn động Mục Chân Tà mở miệng:
" nơi đây đã xong, tiểu tử chúng ta về tông" Nghe vậy, Triệu Ngân gật đầu.
Sáng hôm sau, Mục Chân Tà đạp phi kiếm đưa Triệu Ngân bay vút về Vô Hồn Tông, nằm ở núi Hồn Sương, sở dĩ gọi là Hồn Sương vì quanh năm sương mù quanh vây, phàm nhân không thể xuyên vào được. Bay thẳng vào trong Triệu Ngân cảm thán, thật sự quá đẹp. Vô Hồn tông do sáu cung điện cao vút chiếm đóng trên núi hình thành, mây mù giăng kín không thể nào mà nhìn lên đến đỉnh, chính giữa là một tòa cung điện được xây dựng trên mặt sông, lác đác có vài con tiên hạc trắng buốt bay ra.
Một đạo cầu vồng bay nhanh đến tòa cung điện thứ sáu thì dừng lại, thân ảnh Triệu Ngân cùng Mục Chân Tà xuất hiện, một đường phi hành băng qua rất nhiều ngọn núi làm Triệu Ngân có chút choáng váng. Đến nơi Mục Chân Tà ném Triệu Ngân cho một thiếu niên đệ tử rồi biến mất.
Triệu Ngân bình ổn thân hình rồi nhìn qua thiếu niên đang đứng trước mắt, khuôn mặt gầy gòm, mặc đạo bào màu tím tóc dài để thả hai bên. Y nhìn thoáng qua Triệu Ngân rồi đôi mắt to tròn:
" sư đệ, ngươi bị sư phụ lừa đến đây à" nói đoạn hắng giọng như sợ Mục Chân Tà nghe thấy rồi tiếp tục " chào mừng đệ đến với Vô Hồn cung, ta là Vương Thiên Nhất đồ đệ thứ ba của sư tôn, đệ là thứ tư" nói rồi cười tủm tỉm. Triệu Ngân trầm mặc gật đầu.
" nào, ta giới thiệu với đệ một số qui cũ tông môn" nói rồi dẫn Triệu Ngân đi, " Vô Hồn tông bao gồm bảy điện chính Thanh Loan điện, Cửu Hầu điện, Hà Sa điện, Mộc thần điện, Lồi Truyền điện, Vô Hồn điện và cuối cùng là nơi ở của chưởng môn Thủy Hành điện" nói rồi lại chỉ đến tòa cung điện nằm giữa sông mà nói " mỗi điện truyền thừa và công pháp tu luyện khác nhau Thanh Loan điện là đông đệ tử nhất, Vô Hồn điện chúng ta là ít nhất tính cả ngươi nhập môn thì là năm người, đại sư huynh cùng nhị sư huynh đang tu luyện, có việc gì cứ tìm đến ta là được" nói rồi dẫn Triệu Ngân đến khu đất trống mà hỏi " lão tứ ngươi chọn nơi ta giúp ngươi mở động phủ"
Triệu Ngân bước đến, hít sâu một hơi linh khí nơi đây đậm làm tinh thần hắn thập phần thoải mái, dậm dậm chân rồi chỉ " sư huynh giúp ta ở đây" nói rồi chỉ đến phiến đất trống. Vương Thiên Nhất phất tay một thanh trường kiếm bay ra mà đập mạnh vào núi, thoáng sau tòa động phủ đơn sơ đã hình thành bao gồm một phòng ngủ và một phòng khách, " lão tứ đã xong, ngươi nói xem còn yêu cầu gì không", nhìn thoáng qua động phủ Triệu Ngân hành lễ " đã đủ, cảm tạ sư huynh"
" ngươi vào sắp xếp ta đi chăm linh kê, tìm ta ở động phủ hướng nam " nói rồi cười tủm tỉm phi hành bay đi.
Triệu Ngân đi vào, ấn tượng về Vô Hồn điện rất tốt. Bước vào động phủ suy nghĩ về nhưng chuyện đã trải qua, bất giác hắn lại rơi lệ, mắt trái vẫn còn đau nhưng đã dịu hơn phân nữa, nội tâm nhớ đến gia gia, Triệu Hoa, nhớ đến Thiết Thương Lý Lôi, hắn trầm mặc lạnh lùng hơn. Sắp xếp ít đồ bất giác Triệu Ngân rơi vào giấc ngủ sâu. Nhiều giờ sau thân ảnh Mục Chân Tà xuất hiện nhìn hắn ngủ say, lão cũng không gọi mà ngồi đó chờ đợi. Nữa giờ sau Triệu Ngân cũng tỉnh dậy, thấy Mục Chân Tà cũng hành lễ.
"Vô Hồn cung ta có truyền thừa khác với cung khác, chúng ta nhận truyền thừa cảm ngộ áo nghĩa từ người đi trước, theo ta" Mục Chân Tà ôn tồn, dẫn Triệu Ngân đến trung tâm cung điện, xung quanh linh khí nồng đậm, chính giữa có một pho tượng lớn, điêu khắc hình lão giả tay cầm sách mắt hướng thẳng lên trời " đây là nơi ngươi nhận truyền thừa, ngươi trước hết cảm ngộ rồi lấy công pháp linh hồn lực, công pháp được chia làm năm loại điạ cấp, trung cấp, thiên cấp, thần cấp và thánh cấp. Công pháp phẩm chất càng cao uy lực càng lớn, chỗ tốt cũng nhiều hơn, địa cấp công pháp có rất nhiều còn thánh cấp công pháp thì ít đến đáng thương . Ngồi xuống tập trung nhìn vào pho tượng, lấy được gì là cơ duyên của ngươi" Mục Chân Tà nói lớn.
Nghe xong, Triệu Ngân ngồi xuống, tập trung nhìn vào pho tượng, hắn như bị thôi miên vào trong đôi mắt, một khắc, hai khắc thời gian cứ thế trôi qua. Triệu Ngân rơi vào cảm giác kì diệu như hòa làm một với thiên địa linh khí, thân ảnh uy vũ càng quét chiến trường tay cầm kinh đao xông đến huyết lệ đầy trời, " vĩnh hằng chi giới mình ta độc tôn, lão tử Vô Chấn Thiên, gặp tiên giết tiên gặp ma tru ma" câu nói khí thế bễ nghễ mà nhìn xuống. Triệu Ngân hít hơi quá bá khí. Thoáng chốc mộng ảnh chuyển đổi thành vùng không gian vô tận, Triệu Ngân sững sờ nhìn phía trước thân ảnh tự nhận là Vô Chấn Thiên đang đứng đó mà nhìn hắn, " ta có thể cho người tất cả, công pháp, pháp bảo, nói đi ngươi muốn gì"
" ta muốn công pháp tu luyện tinh thần lực" Triệu Ngân không nịnh không suy mà nói, đã đọc qua nhiều sách giới thiệu về giới tu tiên nên hắn cũng biết lão giả trước mặt chỉ là một tia thần hồn hoàn toàn không phải người còn sống.
Vô Chấn Thiên nhìn qua hắn, chiếc nhẫn trên tay lóe sáng, vô số bí tịch tu luyện hiện ra trước mắt Triệu Ngân " công pháp tu luyện tình thân lực đều ở đây ngọc giản nào lóe sáng thì đó là duyên của ngươi, nói rồi lại biến mất. Triệu Ngân ngồi xuống từ từ nhìn vào ngọc giản, linh hồn của hắn bị khống chế xuất ra ngoài một tia mà quán vào ngọc giản, thần thức Triệu Ngân đi qua đâu là ngọc giản nơi đó phát sáng như là mời gọi.
" Xuyên tâm sát, địa cấp công pháp tu luyện sát lực dùng linh hồn lực phá thẳng thức hải làm địch nhân chết không kịp ngáp, trung cấp công pháp Thần Hồn tu luyện bảo vệ thức hải" chợt hắn cầm một ngọc giãn đã cũ bởi năm tháng nằm ở xa lên mà nhìn vào " Lục Tâm phế" " là cuốn sách mà gia gia đã tặng năm lên muời ư" " Lục Tâm phế công pháp tu luyện hồn lực thiên cấp gần với thần cấp có thể tăng giai phẩm chất, không những bảo vệ linh hồn còn phụ trợ thần thức mạnh hơn tu sĩ đồng giới ba lần, công pháp không hoàn chỉnh"