Vừa nghỉ, Triệu Ngân vừa sợ hải, bản thân đã thoát được nhưng lại nguy hoặc đòn công kích cuối cùng của hắc miêu lại không trúng đích. Thân ảnh lê lết máu khập khểnh bước đi.
Không lâu sau, phía trước dần dần xuất hiện con suối nhỏ, Triệu Ngân chậm rãi tiến về trước. Lau nhẹ vết máu trên mặt rồi gục hẳn người xuống nước rơi vào hôn mê sâu.
Trời không phụ người hay chính ngươi là quân cờ không thể thiếu trong cuộc dạo chơi. Mạng sống này há một kẻ như ngươi có thể quyết định. Sau cùng của gông cùn là tốt đẹp hay một đời bi thương. Nếu có ước nguyện ta sẽ cầu mình không được sinh ra, chấp nhận không tồn tại.
“ lão thiên phong vị, một đời bi ai”
Triệu Ngân mở mắt, trong đầu miên man dòng suy nghỉ, có thể đến từ dị tượng mắt trái, nhưng sao bản thân lại cảm nhận gần gũi đến như vậy.
Bên cạnh một dòng nước ấm bốc lên, làm thân thể đang suy kiệt của Triệu Ngân cảm thấy vô cùng dễ chịu, hắn trở về với hiện tại, đau đớn, tứ chi không thể động đậy là cảm nhận đầu tiên mà hắn tìm thấy. Sau đó là hình ảnh Dương lão với tứ chi khô cằn rơi từ trên xuống làm hắn buồn ói, lần đầu tiên giết người nào dễ chịu.
‘” đây là đâu” bản thân bị gục dưới suối, bị dòng nước cuốn đi.
“ mẫu thân, ca ca tỉnh rồi” khung cảnh yên lặng chợt bị tiếng trẻ con đánh vỡ, xuất hiện trước mặt Triệu Ngân là tiểu hài tử năm tuổi, thân hình mủm mỉm, làn da trắng sáng, đôi má phông phào thập phần dễ thương, thế nhưng trên mặt lại có vết bớt lớn che nữa khuôn mặt làm hình dáng có phần đáng sợ.
Sau tiếng kêu của hài tử, một nam nhân đến tuổi tứ tuần xuất hiện, thế nhưng trên đầu hắn lại thắt dây, thân khoác đồ nữ, để tóc dài, mặt tô son trắng, thân hình y to lớn, rắn chắc nhưng cử chỉ lẫn phong thái tựa như phụ nữ.
“ kì quái” Triệu Ngân không sợ hãi nhưng với hình dáng đó thực sự dọa sợ a.
“ tiểu huynh đệ, ngươi đã tỉnh, giọng nói the thé phát ra từ nam nhân vạm vỡ, làm Triệu Ngân quên đi cơn buồn ói, mà cười khổ.
‘ hôm nay ta gặp, chính là ái nam ái nữ truyền thuyết a”
“ mẫu thân, ca ca thật xinh đẹp” tiểu hài từ với giọng nói trong veo. Dung mạo Triệu Ngân hoàn toàn có thể hớp hồn người đối diện, huống chi đó chỉ là trẻ nhỏ, thập phần ngây thơ.
“ Tô Tô ngoan, để ca ca nghỉ ngơi “
“ mẫu thân, tô tô biết lỗi, ta đi khắc tượng tiếp đây” nói đoạn, chỉ thấy thân ảnh hài từ chạy hùng hục ra ngoài. Lúc này Triệu Ngân mới có dịp nhìn vào Tô Tô, mắt trái soi thẳng cơ thể hài tử thế mà âm dương cân bằng tu vi tiệm cận luyện khí cấp bảy.
“ huynh đệ, ngươi có khó khăn, ta nhặt được ngươi ở dưới nguồn , lúc đó thân thể đẫm máu, y phục đứt đoạn” nam tử trở về với bộ dáng khí phách. Thấy Triệu Ngân đang cố gắng gượng dậy, khuôn mặt đõ thẩm.
“ thương thế còn nặng, hà tất lễ nghĩa”
Ngớ người hồi lầu, Triệu Ngân nói:
“ ít sự cố bên đường, may được đại huynh cứu nạn, ơn này xin được khắc trong” nhìn thấy đại hán thay đổi trở về nam tử, Hắn vô vùng nghi hoặc. Thoáng thấy cử chỉ Triệu Ngân thay đổi, đại hán lên tiếng.
“ Ta tên, Tô Y vì thuê tử không may lâm nạn, chết trẻ. Để Tô Tô không buồn vì mất mẹ, ta là mẫu thân vừa là phụ thân “ Nói đoạn Tô Y thở dài như đưa bản thân trở về hồi ức năm ấy. Thất thần hồi lâu đại hán cũng bình tỉnh trở lại.
“ tiểu huynh đệ thương thế không nhẹ, chi bằng cứ tịnh dưỡng đến khi đỡ hẳn rồi hãy đi, nhà ta tuy nhỏ nhưng cực kì thoải mái.
“ đa tạ đại huynh, không biết nơi đây là đâu” Triệu Ngân lên tiếng hỏi, bản thân hôn mê vài hôm, nhớ đến ước hẹn với Tống Hà.
“ đây là thôn Vận Hà, rất ít người ở đây, quanh năm băng giá, nhiều người đã chọn cách di chuyển, tìm đến địa phương tốt đẹp hơn” Tô Y nở nụ cười trả lời.
Vận Hà là thôn nhỏ nằm phía tây La Mã quốc, có thể nói đây là cửa khẩu biên giới, đi vài dặm sẽ đến Lương Sơn. Vận khí ta rõ ràng tốt như thế. Hít sâu một hơi bình ổn lại tinh thần, “ nghỉ ngơi ở đây, đợi Tống Hà đến” mọi sự đã ổn, Triệu Ngân sau khi từ biệt Tô Y thì lặng lẽ nhắm mắt. Tô Tô luyện khí cấp bảy vậy tu vi của đại hán phải cao. Sau khi trải qua hồi đại chiến với Dương lão, hắn đã ý thức nhiều hơn về tu tiên giới, thấy đối phương không có ác ý, còn cứu mình một mạng, tốt nhất nên thức thời, không nên dùng thần thức mạo phạm đối phương. Đưa thần thức quanh một vòng cơ thể, Triệu Ngân nở nụ cười khổ.
“ không ngờ suy kiệt đến mức này” thân thể bất động, mệt mỏi đến mức không thể động đậy dù là ngón tay, đau rát đến từ nhiều vị trí. Sau khi tra xét một hồi, hắn cũng từ từ phun ra ngụm trọc khí. Thương thế tuy nặng nhưng không ảnh hưởng nhiều đến xương, nghỉ ngơi sẽ khỏe lại. Bất giác Triệu Ngân lại chìm vào giấc ngủ.
“ cộc cộc” tiếng ngựa cứ thế bước đi, phía trước thân ảnh có mặc đạo bào ‘ tử cung’ bỗng đứng lại, tay lau vệt mồ hôi trên trán, đôi mắt không giấu nổi lệ khí.
“ ngu ngốc, tên súc vật, ngươi chết cũng được thôi, thế nhưng lại kinh động đại nhân cùng ‘ miêu thần’ lần này mạng ta liền thảm. Dương Hộ ta muốn lôi người từ cửu tuyền lên giết thêm lần nữa. nói đoạn, lão nghiến rắng, khuôn mặt trắng bệch vô cùng dữ tợn.
“ Dừng” bên trong lều giọng nói lạnh lùng phát ra, Âm lão đánh thọt một tiếng trong bụng “ không ngừng đào bới mười tám đời tổ tông của Dương lão lên mà chửi”
“ hồn đan của Dương lão vỡ vụn, trong lúc ta ‘ngủ’ đã có chuyện gì, tu sĩ La Mã phản công ư” thanh âm lại lần nữa lên tiếng, thế nhưng sự lạnh lùng pha chút uy áp làm Âm lão hoảng sợ. Không chút giấu giếm y một mạch kể sạch.
“ không có linh lực, nhưng lại sử dụng được thần thức”thân ảnh trong lều lười biếng thì thào. Bên cạnh hắc miêu nhảy lên vai y lớn tiếng kêu ‘ meo meo’ như đang nói gì đó.
“ Công kích của ngươi trực tiếp xuyên qua người” tiểu miêu gật gật đầu. Đến đây, hình bóng thướt tha ấy ngồi dậy, tay xoa xoa chiếc nhẫn vàng trên tay.
“ oán niệm ư”
“ Âm lão, trở lại, ta muốn tiểu tử này” Âm lão nghe vậy lập tức mở cờ trong bụng, thầm nhớ tới “ liễu chu nha” mà Dương Hộ đã hứa, lập tức vui vẻ.
“ tuân mệnh”
Một khắc sau, tiếng ngựa lại lần nữa cất lên, nơi đấu pháp lần nữa xuất hiện, lúc này thần bí nhân trong kiệu mới từ từ bước ra. Da như băng, xương như ngọc, dấp dáng tuyệt đẹp “ bàn bàn nhập họa” cứ ngỡ vẻ đẹp này chỉ xuất hiện trong tranh. Tay ngọc nhẹ nhàng đặt lên thi thể Dương lão, mi tâm nàng chợt lóe bắn thẳng vào đầu thi thể đã khô, miệng lẩm bẩm “ mở”. Lập tức khung cảnh trận sinh tử của Dương Hộ và Triệu Ngân xuất hiện.
“ một thủy phù có thể diệt tu sĩ kim đan, đòn cuối cùng của tiểu miêu lại trực tiếp xuyên qua, một oán niệm lại có thể phát triển đến bực này” Phút chốc khuôn mặt tuyệt mĩ đó trở nên dữ tợn. “ truy người”
Thời gian yên bình của Triệu Ngân từ từ trở lại, ba ngày sau thương thế Triệu Ngân đã thuyên giảm có thể chống gậy mà bước đi. Buổi sáng nhìn Tô Tô khắc tượng, chiều sẽ nhìn tuyết rơi. Mười ngày sau thương thế đã khỏi hẵng.
“ ca ca, ta khắc huynh có đẹp không” Tô Tô cầm tượng gỗ hình Triệu Ngân bước đến. Hắn cầm phô tượng trên tay mà vỗ vỗ đầu hài tử.
“ có thể cho ta được hay không” hắn mỉm cười dịu dàng nhìn Tô Tô. Tiểu hài từ ngoan ngoãn gật đầu miệng cười tươi. Từ ngày có Triệu Ngân không khí trong căn nhà nhỏ trở nên vui vẻ hơn. Tô Tô cũng hay quấn theo hắn, được kể về Khấu Sơn ngao du” làm tiểu hài tử vô cùng ưa thích. Tô Y đứng bên nhìn hai thân ảnh mà bất giác rơi lệ.
“ tiểu Hiên nàng có thấy không, Tô Tô cười thật tươi, hài tử của chúng ta nhất định sẽ sống vui vẻ, một đời không ưu phiền, ta sẽ cùng con đi hết quảng đường, bảo hộ cho hắn.”
Đêm tối, Triệu Ngân bắt đầu kiểm tra giới chỉ của Dương lão, hai viên đan dược màu đỏ thẫm cộng , một thanh trường mâu dài, tấm lệnh bài khắc dấu “ tử cung” cùng hai mươi viên hạ phẩm linh thạch, năm viên trung phẩm và chiếc vòng tay sần sùi như da rắn. Hắn đưa đan dược lên ngửi ngửi, mùi tanh nồng bốc lên. Triệu Ngân nhớ đến “ Càn thư” lập tức tập trung tinh thần lục lọi trong thức hải. Hai khắc trôi qua hắn mở mắt, miệng lẩm bẩm “ Hợp nhất đan”. Đan dược có thể kéo linh lực và linh hồn lực cùng cảnh giới với nhau trong một thời canh. Tu sĩ thông thường rất hay khuyết về linh hồn lực, nói đơn giản khi đạt đến cảnh giới mới thì linh lực sẽ tấn thăng trước, linh hồn phải trải qua tẩy rửa mới tấn thăng sau. Loại đan dược này tuy không tính là hiếm thế nhưng lại đem lại phụ trợ rất lớn khi bế quan sinh tử.
“ Không biết ta dùng đan dược này có thể đưa linh lực đến Trúc Cơ hay không” Triểu Ngân lẫm bẩm. Tạm cất đan dược cùng linh thạch vào giới chỉ, hắn tay lấy chiếc vòng quan sát. Vòng chỉ được làm từ chất liệu bạc thông thường thế nhưng lại cực kì rắn chắc.
“ đồ vật tiên gia rất hay nhỏ máu nhận chủ, ta thử xem” nghỉ là làm, cắn nhẹ đầu ngón tay mà nhỏ vào. Một luồng sáng lóe lên hút sạch máu ở trên rồi tắt. Triệu Ngân nhìn rồi mỉm cười.
“ giống, giới chỉ đại sư huynh tặng cũng vậy. Lúc trước không thấy Dương lão sử dụng vật này, không biết công dụng thế nào”
“ cộc cộc, Triệu huynh đệ đã ngủ chưa” âm thanh phát ra cửa làm Triệu Ngân giật mình, nhanh chóng thu hồi vòng tay, rồi tiến đến mở cửa.
“ Tô huynh, mời vào”
Ngồi xuống, khí thế trên người Tô Y chầm chậm phát r, đôi mắt sác bén như một thanh cung có thể bật bắn bất cứ lúc nào. Uy nghiêm nói:
“ Ngươi là ngươi tu tiên”