Tống Hà mỉm cười, như trưởng bối đang tán thưởng tiểu bối.
" chúng ta lên đường, từ đây đến Lương Sơn quán còn xa"
Triệu Ngân gật đầu, giờ này hắn đang rất nóng lòng muốn thử uy lực của " Vô Sắc Hoả" thế nhưng trước mặt Tống Hà nên thu liễm. Giờ khắc này đến kẻ ngốc cũng biết Y không bình thường, hiển nhiên Triệu Ngân không phải là kẻ ngốc.
Bỗng, Tống Hà biến sắc, nheo mắt nhìn về hướng bắc.
" tiểu hữu, tại hạ bỗng nhớ có việc cần làm, hướng đông có thôn sơn nhỏ lộ trình năm ngày đường, gặp nhau tại đó. Chúng ta cùng đến Lương Sơn"
Triệu Ngân thoáng giật mình, thì bên tai lại vang lên tiếng Tống Hà.
" sự việc cấp bách, ước hẹn hai mươi ngày nữa tại hạ sẽ đến"
" một lời đã định" Triệu Ngân điềm đạm đáp.
Nhìn bóng lưng Tống Hà khuất xa, Triệu Ngân chậm rãi bước đi. Nữa ngày đường, đôi chân đã thoáng mỏi nhừ, hắn ngồi tựa vào gốc cây lớn bên đường, không biết tự lúc nào tay trái đã xuất hiện con linh kê. Triệu Ngân cười cười chất củi khô thành đống rồi lẩm bẩm:
" ta không có linh lực để thi triển tiên thuật, nhưng ta và ngươi tâm linh tương thông, ra đi" nói đoạn từ lòng bàn tay phải Triệu Ngân bay ra đóm lửa đỏ toả sức nóng khủng khiếp lao thẳng vào đống củi mà bùng cháy. Hít sâu một hơi, hắn kiềm cơn vui sướng trong lòng mà bắt đầu thử nghiệm.
" Vô Sắc hoả không biết uy lực đến được ngưỡng nào" nghĩ là làm. Triệu Ngân xoay người hướng đến cây lớn bên đường bắt đầu tập trung cao độ. Một luồng khí nóng như có như không xoay mạnh nơi đan điền nứt vỡ phát ra. Thoáng chốc sắc hoả đỏ rực thiêu trụi thân cây thành đóng tro tàn. Triệu Ngân thở hồng hộc, mặt hắn tái xanh lại, cảm giác thân thể không còn chút khí lực.
" thật mạnh"
Vô lực ngã xuống, nhưng trên môi không dấu nổi ý cười.
Nữa khắc, thân thể rốt cục có thể cử động. Triệu Ngân cố thu mình lê đến đóm lửa đang cháy, dùng hết sức bình sinh mà ngồi xuống, giới chỉ loé sáng cầm bầu nước mà uống.
" Vô Sắc hoả trong chớp mắt có thể thiêu rụi vật sống, thế nhưng thi triển cần thời gian tụ khí, lần đầu không mất nhiều sức mà lần hai lại rút toàn bộ khí lực, uy lực khác nhau. Nếu ta có linh khí như vậy sức mạnh sẽ lớn hơn" hít sâu ngụm trọc khí.
Dường như đã quá mệt mỏi, Triệu Ngân tựa đầu vào thân cây mà thiếp đi.
" cộc cộc" tiếng ngựa khá to làm Triệu Ngân tỉnh giấc, quét thần thức sáng, hắn lờ mờ thấy đôi bạch mã đang rước kiệu, đi trước là hai thân ảnh cao lớn khoác đạo bào đen, sau lưng có in hai chữ " Tử Cung " ánh vàng, nghiên mực nhìn rất đẹp, thế nhưng lại không rõ chữ, tựa như đã nhoà theo tháng năm. Chợt, sắc mặt Triệu Ngân đại biến, miệng hộc máu.
" tia thần thức bị đánh tan" Hành động lỗ mãng rồi, hắc y nhân là người tu tiên. Ta không nhận thấy linh lực giao động trên người hắn, là tu sĩ cấp cao. Mặt Triệu Ngân đen lại nhìn hai thân ảnh cùng đôi bạch mã đang chầm chậm tiến đến.
Rất nhanh không gian trở nên yên lặng, chỉ còn nghe tiếng vó ngựa " cộc cộc". Triệu Ngân căng thẳng, khí lực trong cơ thể khi thi triển " Vô Sắc Hoả" còn chưa hồi phục mà hiện tại linh hồn đang trọng thương. Phun một ngụm trọc khí, cố bình ổn lại tinh thần. Hướng đến hắc y nhân nói lớn.
" tại hạ không biết đến sự hiện diện của các vị tiền bối, đã có hành động thất kính. Mong cao nhân tiền bối tha lỗi" nói đoạn Triệu Ngân khom người thật sâu, nén nhịp tim đang đập liền hồi vì sợ hãi.
" lộc cộc" tiếng vó ngựa càng to, hiển nhiên thân ảnh hắc y nhân càng gần. Không có tiếng hồi đáp. Nhịn không được, Triệu Ngân ngước mặt lên nhìn. Kiệu hoa được phủ bằng lớp màn đen, đỉnh đầu có năm mũi giáo chỉa lên trời, phía dưới là đôi bạch mã trắng như tuyết. Đi trước là hai thần bí nhân mặc hắc bào,bên trái dẫn ngựa bên phải dò đường. Đoạn:
" Âm lão, tên phía trước có vẻ thú vị, ngươi hộ tống thánh nữ một đoạn, nữa khắc sau ta trở lại"
" ngu xuẩn, chúng ta đang trong hoàn cảnh nào ngươi còn không rõ. Để ngài thức giấc phát hiện, mạng này xem như không còn, đừng vì hứng thú nhất thời mà trở nên hồ đồ."
" tiểu tử này không có linh lực, nhưng có thể phát ra thần thức đến Trúc cơ, chắc chắn có điểm dị thường. Hơn nữa ta phát hiện hơi thở hắn có mùi hoả hệ cực đậm, thôn phệ nó có thể giúp ta đột phá lên kim đan trung kì. Giúp ta lần này, " liễu chu nha" là của ngươi"
" Được, nhưng phải để thánh nữ ra xa, ta không muốn bất kì sơ xuất nào làm ngài thức dậy. Nữa ngày đường lúc đó hẵn ra tay.
Chầm chầm, bạch mã cũng dần khuất bóng. Triệu Ngân thở phào nhẹ nhõm, vô lực ngã xuống.
" lần này quá lỗ mãng, nên tận lực khống chế. Nơi này không nên ở lâu" cố nén thân thể đau nhức, đầu đau như búa bổ. Triệu Ngân chống cây bập bễnh tiến về trước. Bỗng:
" tiểu oa nhi, ta và ngươi có duyên, thân xác này ta thích, khặc khặc" giọng nói truyền thẳng vào tâm trí làm Triệu Ngân biến sắc nhanh chóng lui về sau cảnh giác nhìn tứ phía. Thần thức nhanh chóng phát ra dò xét xung quanh.
" thân thể phàm nhân lại phát ra thần thức trúc cơ trung kì, giỏi giỏi. Ta ở đây, sau lưng ngươi đừng phí sức ảnh hưởng đến thân thể trân quí, khặc khặc" thanh âm thần bí lần nữa phát lên.
Triệu Ngân nhanh chóng xoay người nhìn lại, là một trong hai thần bí nhân khắc dấu " Tử cung". Không nhìn rõ mặt nhưng đôi môi chẳng chút che dấu liếm láp xung quanh, thập phần thèm thuồng.
Giờ phút này. Triệu Ngân như lâm vào tuyệt cảnh, hắn thừa hiểu tu vi kẻ địch hơn hẳn mình, thân thể còn chưa thể di chuyển, nhưng nếu chạy được thì đã sao, với thân thể phàm nhân thì có thể chạy bao xa so với một tu tiên giả.