" xoạt xoạt, tiếng lật sách nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng nhỏ có phần hơi cũ , trước mặt bàn một thiếu niên đang chú tâm vào cuốn sách xem có phần rất tập trung .
" Chỉ còn một chương nữa là hết Khấu Sơn ngao du, đây là cuốn cuối của tháng này rồi, hi vọng gia gia nhanh chóng lên kinh đô một chuyến nữa a" tiếng thở dài có phần buồn buồn của thiếu niên.'
Hắn là Triệu Ngân , năm nay mười ba mười bốn tuổi thân hình cao gầy, khuôn mặt trắng sáng trông tuấn tú đến mức nữ nhân cũng có phần ganh tị, đôi mắt to tròn con ngươi đen nhánh nhìn có vài điểm trầm ổn mà một đứa trẻ độ tuổi này không thể có. Không giống với những người bạn đồng lứa hay tập hợp lại với nhau vui chơi thì hắn lại rất thích đọc sách nhất là những câu chuyện kể về những chuyến chu du khắp nơi ở La Mã quốc này, thậm chí còn xa hơn nữa đến những vùng mới lạ mà con người không thể đi tới. Gia gia của Triệu Ngân là thương lái một khi tích đủ hàng hóa thì ông lại bắt đầu khởi hành lên La Mã thành kinh đô phồn hoa để bán lại, khi trở về lại không quên mua cho hắn vài cuốn sách, thế là nội tâm y không khỏi mong đọi gia gia nhanh nhanh đi một chút a.
Thanh sơn trấn nơi Triệu Ngân sinh sống thuộc La Mã đế quốc được bao bọc bởi biển lớn Thanh Hải. Phía sau lại có một dãy núi cao, nghe đâu là từ trận chiến nghìn năm trước tiên nhân đánh nhau mà hình thành. Dưới có biển Thanh Hải trên có núi cao động lớn nên được đặt là Thanh Sơn. Thôn dân nơi đây sinh sống chủ yếu là bằng việc đánh bắt một số sinh vật nhỏ dưới biển và vận chuyển hàng hóa tự gia công lên kinh đô để bán. Vì vậy một số tiêu cục được hình thành chuyên bảo vệ các thương lái nọ, trong đó không thể không nhắc đến Lý Gia là gia tộc lớn chuyên bảo vệ người đi buôn để kiếm chút sinh ý. Tộc nhân Lý gia lên từ nhỏ phải tập luyện võ thuật, có thể nói họ Lý là gia tộc mạnh nhất ở Thanh Sơn này.
Trong phòng nhỏ, Triệu Ngân đưa tay úp cuốn sách , duỗi người đứng dậy ra khỏi phòng, hướng căn nhà nhỏ phía sau mà đi tới.
" gia gia, người có ở trong không" Triệu ngân đứng trước cửa mà gọi vào.
" tiểu Ngân đấy à, vào đi" giọng nói khàn khàn ở trong căn nhà phát ra.
Hăn đẩy cửa bước vào xuất hiện trước mắt là một lão đầu, mặc trường bào màu xanh thoạt nhìn trông có vẻ rất già nhưng đôi mắt lại rất có thần, lão là Triệu Phát một thương lái lâu năm ở Thanh Sơn nhưng nhìn ngôi nhà mà ông cháu Triệu Ngân đang sống có phần tồi tàn, những năm gần đây chắc không sống được thoải mái.
" lại đọc hết sách rồi đúng không" Triệu lão đầu đưa tay cầm ly trà mà từ từ uống nghe vậy Triệu Ngân gãi gãi đầu , nụ cười dần dần hé lại thêm dung mạo tuấn tú nhìn càng khiến người yêu thích.
" gia gia, gần hết rồi ạ" hắn nhẹ nhàng nói.
Đặt tách trà xuống, lão đầu nhìn Triệu Ngân đôi mắt không dấu nổi yêu thương. Từ năm năm trước việc làm ăn của Triệu Phát đã không còn được thuận lợi nữa, lão phải nhập hàng với giá cao hơn đã đành mà việc buôn bán lại thì thập phần khó khăn. Một số cửa hàng chuyên nhập vải lụa và tượng gỗ điêu khắc chỗ y thì nay lại liên tục từ chối và ngừng giao dịch. Triệu Phát liên tục dò hỏi tìm kiếm thông tin nhưng vẫn chưa thể tìm được người đang nhắm vào mình, và cứ thế kéo dài đến năm năm, số tiền tích góp được từ trước bây giờ đã vơi không ít.Năm nay Triệu lão đầu cũng đã bảy mươi, tóc đã bạc trắng. Lúc đầu y truyền lại cho Triệu Ngân kiến thức và quan hệ trong việc buôn bán thì hắn lại lăn ra ngủ, hai năm trước cùng lão lên kinh đô để học tập lại trốn vào kinh các mà đọc sách. Dần dần ý niệm để Triệu Ngân thay mình đi buôn đã từ từ biến mất.
" gia gia năm nay ta đã muời bốn tuổi rồi, năm sau ta có thể đi khảo thí Vô Hồn tông không " Triệu Ngân đưa ánh mắt mong chờ nhìn Triệu Phát
Vô Hồn tông là một trong ba môn phái tu tiên ở Lã Mã quốc, tương truyền được thành lập từ rất lâu về trước, tông môn nơi đây chiếm đóng trên núi Hồn Sương, núi chết quanh năm sương mù bao phủ rất đậm cách nghìn trượng không một phàm nhân nào sinh sống. Hàng năm Vô Hồn tông mở khảo thí dành cho thiếu niên mười bốn đến mười bảy tuổi để gia nhập phái. Triệu Ngân rất mong chờ kì khảo hạch này, tiên nhân được phưu lưu khắp nơi học hỏi được nhiều phong tục ở nơi khác, điều đó thực sự là lý tưởng của hắn.
" Tiểu Ngân, ngươi nghe cho rõ đây, ngươi được ta nhận nuôi cách đây mười năm, ta hoàn toàn không biết về thân thế của ngươi, năm lên mười ta đưa ngươi vào Lý gia để luyện võ và kết quả , ta cả đời bôn ba ta cũng biết ngươi khát vọng về thế giới bên ngoài nhưng ngươi không có đan điền, ngày cả luyện võ của phàm nhân ngươi cũng không luyện được hà cớ gì còn mơ mộng về tu tiên" lão đầu Triệu Phát gương mặt nghiêm túc nhìn hắn nói
Những lời nói của gia gia như một cây búa lớn đánh thẳng vào đầu hắn, bốn năm trước Triệu Phát đã đưa hắn về Lý gia luyện võ, đồng bạn luyện một lần hắn luyện năm mười lần nhưng kết quả thì trái ngược hoàn toàn, những nỗ lực của y như một bát nước hất thẳng vô mặt, nỗ lực của hắn như mò kim đáy biển, 1 tia nội lực cũng không có cách nào để hình thành, và rồi một năm sau hắn đành từ bỏ.
Một hồi suy nghĩ triệu ngân đưa ánh mắt nghiêm túc nhìn triệu phát " gia gia vì sao ta lại không có đan điền"
" tiểu tử ngươi nghe cho rõ đây, trên cơ thể người có ba vị trí được gọi là đan điền, một là thượng đan điền tọa trùng với huyệt ấn đường còn được gọi là đan điền thần, hai là trung đan điền tọa trùng với huyệt đản trung tức chính giữa ngực còn gọi là đan điền khí, ba cũng là vị trí quan trọng nhất hạ đan điền tọa ở huyệt khí hải chính giữa rốn và huyệt mệnh môn tức cột sống khi đan điền được kích hoạt bộ vị của nó hoàn toàn nằm giữa và phía trên bụng các môn phái gọi là thần khuyết và dân gian gọi là đan điền tinh. Khi ngươi vào Lý gia luyện võ nữa năm sau lại không có một chút kết quả nào, nhân lúc ngươi ngủ say ta đã âm thầm nhờ thầy thuốc Vô Ngân kiểm tra cơ thể người, và cuối cùng đưa ra một kết luận ngươi bị người khác phá vỡ trung đan điền và hạ đan điền" Những lời này lão đã biết cách đây nhiều năm về trước nhưng lại không muốn nói ra, hôm nay một phần là Triệu Ngân đã lớn, còn phần nữa là y cũng đã già không thể chăm lo cho hắn mãi được nên bây giờ phải nói để còn lo tương lai sau này.
" Tiểu Ngân gia gia biết ngươi khao khát thế giới ngoài kia, nhưng Triệu Hoa đã đi rồi, gia gia chỉ còn mỗi mình ngươi, cố gắng tìm một cái nghề rồi sinh sống yên ổn ở đây thôi" Triệu Phát nghiêm túc nhìn hắn.
Triệu Hoa là cháu gái duy nhất của Triệu Phát lão đầu, năm năm trước trong một dịp đi hái thuốc với chúng bạn được một vị tiên nhân Thương Thiết phái nhìn trúng thu nhận làm đệ tử, trong thâm tâm lão cũng không muốn con bé đi, thế nhưng dưới cái uy của tiên nhân lão không thể làm gì hơn là đồng ý, ấy thế là trong nội tâm không ngừng lo lắng về cuộc sống của tiểu Hoa. Thương Thiết phái cũng giống như Vô Hồn tông là một trong ba tông môn tu tiên ở La Mã quốc, nhưng nằm ở biên giới giữa Triệu quốc và La Mã quốc. Nhiều lần y muốn đi thăm cháu nhưng đều lực bất tòng tâm. Trong thâm tâm thực sự rất cô đơn a.
" con đã hiểu thưa gia gia, vậy con sẽ trở thành một thầy thuốc thật giỏi chữa trị cho người trong thôn" Triệu Ngân đưa đôi mắt quyết tâm kèo theo nụ cười nhìn Triệu Phát.
Triệu Phát nhìn khuôn mặt non nớt nhưng tràn đầy sự tự tin của hắn, bất giác lão lại cảm thấy buồn, độ tuổi mười bốn nhưng thực sự cách hành động và độ hiểu biết còn hơn cả những thanh niên tuổi hai mươi. y thở dài rồi nhìn vào hắn " tốt tốt, ngày mai ta sẽ mời thầy thuốc Vô Ngân truyền dạy cho con"
" không còn chuyện gì, con xin phép gia gia" nói đoạn Triệu Ngân cúi chào lão đầu rồi đi ra khỏi phòng.
" Vương huynh đệ, người thấy tiểu tử này thế nào" đôi mắt Triệu Phát lóe sáng nhìn vào chiếc ghế được đặt dưới đại sảnh, không biết khi nào đã xuất hiện một đại hán, thân hình to lớn trên lưng có đeo một thanh kiếm thoạt nhìn rất giống đao nhưng mũi lại rất nhọn, khoác trên mình bộ trường bào màu đen, trên đầu đội một chiếc non rơm nhìn thập phần bí hiểm.
" tuổi trẻ như vậy mà có được tâm tính kiên định, biết buông bỏ, không lụy gặp vấn đề lớn tự biết cách giải quyết, đáng tiếc đáng tiếc, nếu không bị phế đan điền tương lai sẽ là một đại nhân vật, làm một thầy thuốc sống cuộc đời hồng trần, có vui vó buồn có hỉ có nộ đôi khi lại là một chuyện tốt" giọng nói âm trầm của vị đại hán phát ra
" hay hay cho một câu hồng trần, một số việc có lẽ nên kết thúc" Triệu Phát đứng dậy đưa mắt nhìn ra khỏi phòng, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà " ta rốt cục có thể trở lại rồi'...