Mải suy nghĩ, Giang Minh tỉnh lại thì Đoàn Dự đã cười bật ra tiếng. Lúc này, Tả Tử Mục nói:
“Nếu Đoàn huynh không phải là hảo bằng hữu của Mã ngũ ca, nếu như huynh đệ có đắc tội thì cũng không làm bẽ mặt Mã ngũ ca. Quang Kiệt, hồi nãy người ta cười ngươi, vậy ngươi hạ trường thỉnh giáo xem nào.”
(tác giả: ta cũng chỉ trích ra thôi, ai muốn biết rõ hơn thì giở lại prc ra xem nhé)
Gã trung niên Cung Quang Kiệt chỉ đợi sư phụ nói thế, lập tức rút phăng trường kiếm, bước ra đứng ngay bên ngoài, đảo ngược chuôi kiếm lại, chắp tay hướng về Đoàn Dự nói: “Xin mời Đoàn bằng hữu!”
Đoàn Dự nói:
“Hay lắm, ngươi luyện đi cho ta coi nào.” Y vẫn ngồi trên ghế không đứng lên.
Cung Quang Kiệt mặt đỏ bừng, giận dữ nói:
“Ngươi... ngươi nói sao?”
Đoàn Dự đáp:
“Ngươi cầm thanh kiếm trong tay múa bên đông, chém bên tây, chắc là muốn luyện kiếm, vậy thì cứ làm đi. Ta xưa nay không thích xem ai động đao sử kiếm, nhưng đã đến đây thì cũng đành chịu ngồi xem vậy.”
Cung Quang Kiệt quát lên:
“Sư phụ ta bảo ngươi ra đây cùng ta tỉ thí.”
Đoàn Dự phe phẩy cái quạt, lắc đầu nói:
“Sư phụ ngươi là thầy của ngươi chứ sư phụ ngươi có phải là thầy của ta đâu. Sư phụ ngươi sai ngươi thì được, chứ sư phụ ngươi làm sao sai được ta? Sư phụ ngươi bảo ngươi đấu kiếm với người ta thì ngươi cứ việc đấu kiếm với người ta. Sư phụ ngươi bảo ta tỉ kiếm với ngươi, thứ nhất ta không biết đấu kiếm, thứ hai ta sợ thua, thứ ba ta sợ đau, thứ bốn ta sợ chết, thành thử ta không đấu. Ta nói không đấu là không đấu.”
Y nói một thôi một hồi sư phụ ngươi, sư phụ ta tưởng như líu lưỡi, trong võ sảnh mọi người nghe được, nhịn không nổi phải bật cười. Đám môn hạ Tây Tông Vô Lượng Kiếm của Song Thanh chiếm đến gần nửa, có mấy nữ đệ tử cười khúc khích. Luyện võ sảnh đang trang nghiêm lập tức biến thành một nơi hoạt náo.
“Tiểu tử này cũng là nhanh mồm nhanh miệng.” Giang Minh ngồi trên xà nhà tươi cười theo dõi tràng hay.
Một thôi một hồi cãi nhau, Đoàn Dự đã bị ăn đòn. Rồi Chung Linh thả rắn xuống để cứu Đoàn Dự, lúc này mọi người mới ngẩng đầu lên, chợt sững sờ, không chỉ có một thiếu nữ ngồi trên xà nhà, hai tay cầm toàn những rắn là rắn, bên cột bên cạnh còn có một thanh niên anh tuấn, mặc đồ trắng đang cười cười nhìn mọi người.
Đoàn Dự nhìn Chung Linh thấy Chung Linh ngồi đong đưa hai chân, xem chừng ngồi trên xà nhà có vẻ thú vị lắm liền hỏi:
“Cô nương, phải cô cứu ta đó chăng?”
“Tên ác nhân kia đánh ngươi, sao ngươi không trả đòn?” Chung Linh hỏi lại.
“Ta không biết đánh trả...” Đoàn Dự lắc đầu nói.
“Đủ phế nha” Giang Minh trong lòng âm thầm lắc đầu.
Sau khi thấy Tả Tử Mục chém hai con rắn, Chung Linh kêu lên:
“Ối ối! Lão già râu dài kia, sao lão lại giết chết hai con rắn của ta, ta không thèm nể nang lão nữa đâu.”
Tả Tử Mục giận dữ đáp:
“Hai người các ngươi là con cái nhà ai, tới đây làm gì?”
Chung Linh lúc này mới giật mình nhìn quanh, thì thấy Giang Minh ngồi xà bên cạnh đang nhìn mình cười cười.
“Ngươi, ngươi là lúc nào ở đấy?” Chung Linh chỉ Giang Minh lắp bắp hỏi.
“Ta ngồi đây từ trước khi ngươi lên ngồi” Giang Minh vẫn cười cười đáp.
Lúc này Tả Tử Mục ở dưới hét lên:
“Nhảy xuống mau!”
Đoàn Dự vội kêu lên:
“Cao như thế nhảy xuống thì chết mất. Mau mau bảo ai mang thang đến mới được.”
Lập tức mọi người cười vang.
“Chẹp, ta thật hết ý kiến” Giang Minh lắc lắc đầu.
Sau đó Chung Linh trực tiếp thả con chồn, Giang Minh vẫn lẳng lặng ngồi đấy xem kịch vui.
Một lúc sau, Chung Linh nhìn sang Giang Minh hỏi:
“Ngươi là ai? Tại sao lại ở chỗ này?”
“Ta? Ta cũng giống ngươi, ham vui ngồi xem đấu võ!” Giang Minh cười cười nhìn Chung Linh.
Giang Minh không phải là xuất sắc đẹp trai, nhưng khuôn mặt tuấn tú, nam tính, lại có vẻ dễ thân cận, khiến cho Chung Linh bất giác ngẩn ngơ.
Giang Minh lẳng lặng mỉm cười nhìn Chung Linh, Chung Linh bỗng giật mình, mặt đỏ bừng, đưa ra một túi hạt dưa hỏi:
“Ngươi có muốn ăn hạt dưa không?”
“Ân, cám ơn” Giang Minh nở nụ cười tươi rồi bốc một ít hạt dưa trong túi ngồi gặm.
“Ồ” Giang Minh cảm thấy hạt dưa này ăn khác hẳn hạt dưa ở thời hiện đại, vị thơm, bùi. Trong lòng thầm cảm thán: “Thời hiện đại, cái gì cũng không được nguyên chất ngon lành như cổ đại a”
“Ngươi tên gì?” Chung Linh nhìn sang Giang Minh hỏi.
“Giang Minh, Giang trong giang sơn, Minh trong quang minh” Giang Minh cười cười nói, sau đó hỏi lại:
“Còn ngươi?”
“Ta là Chung Linh!” Chung Linh cười ngọt ngào.
Hai người vừa ăn hạt dưa vừa xem kịch tình ở dưới, mặc kệ Đoàn Dự đại tình thánh đang ngó lên.
Bỗng Cung Quang Kiệt đem vào một bức thư, hắn vừa xé phong bì thư ra, Chung Linh nói:
“Trên phong bì và lá thư đều có độc”
“Ân, xác thực có độc” Giang Minh gật đầu. Đoàn Dự cũng nghe thấy.
Một lúc sau, Cung Quang Kiệt lăn ra chết.
“Sao ngươi biết thư có độc?” Đoàn Dự nhìn lên, hỏi Chung Linh.
“Cách hạ độc đó thật là thô thiển, nhìn qua là biết ngay. Cái trò ngớ ngẩn đó chỉ giết được bọn vô tri mà thôi.”
Đám người Tả Tử Mục nhìn bức thư mãi không biết. Bỗng Tả Tử Mục ngẩng đầu nhìn Chung Linh và Giang Minh hỏi:
“Hai người tôn tính đại danh là gì?”
“Thiên cơ bất khả lộ” Chung Linh đáp, còn Giang Minh chỉ ngồi cười cười nhìn xuống.
Tả Tử Mục lửa giận bừng bừng nhưng cố nén không để phát tác nói:
“Thế thì lệnh tôn là ai? Tôn sư là vị nào thế?”
“Ngươi hỏi ai?” Giang Minh bỗng mở miệng.
“Ta hỏi hai người các ngươi” Tả Tử Mục vẫn cố đè nén.
“Ta không môn không phái, nàng, ta không biết” Giang Minh nói xong quay sang Chung Linh mỉm cười.
Chung Linh đỏ mặt, cúi đầu xuống nói:
“Nếu… Nếu ngươi muốn biết ta sẽ cho ngươi biết.”
Nhìn hai người nói chuyện như chỗ không người, Tả Tử Mục càng thêm giận dữ, hắn quát lên:
“Xin mời hai người xuống dưới này nói chuyện.”
Giang Minh cau mày lạnh lùng liếc Tả Tử Mục, sau đó nhảy xuống nói:
“Ngươi có gì muốn nói cứ trực tiếp nói đi”
Chung Linh thấy Giang Minh nhảy xuống cũng nhảy xuống theo.
“Hai người là người của Thần Nông Bang?” Tả Tử Mục dùng giọng bề trên hỏi Giang Minh và Chung Linh.
“Không phải” Giang Minh chưa kịp nói gì, Chung Linh đã nói.
“Các ngươi bây giờ không thể xuống núi được, Thần Nông Bang nói bất cứ ai xuống núi đều bị giết” Tả Tử Mục nói.
“Bọn họ không giết ta đâu, Thần Nông Bang chỉ giết người của Vô Lượng Kiếm thôi. Ta đi trên đường nghe thấy tin tức đó bèn tới đây xem trò giết người cho vui. Lão già râu dài kia, kiếm pháp của các ông không đến nỗi dở, có điều không biết sử dụng độc dược nên không đánh lại Thần Nông Bang đâu.” Chung Linh cười nói.