Mặc cho mọi người nói gì, Kiều Phong nói xong liền để Đả Cẩu bổng và bức thư quân cơ lại, quay lưng rời đi.
Giang Minh cũng phóng người theo Kiều Phong, việc của hắn ở đây đã hết, ở lại cũng chẳng để làm gì. Vương Ngữ Yên ánh mắt dõi theo bóng dáng áo trắng tới khi mất hút. Nàng cũng không rõ tại sao mình đối với vị bạch y công tử này lại hết sức tò mò. Có thể là do Giang Minh phong thái, có thể là do hắn thực lực. Dù bất kỳ lý do gì, Giang Minh cũng không để ý, hắn cũng không phải là nhân vật suy nghĩ bằng chân giữa. Ít nhất định lực của hắn đối với mỹ nữ hoàn toàn không tồi.
“Đại ca”
Giang Minh vừa đi vừa gọi Kiều Phong.
“Hiền đệ, ta là người Khiết Đan, không phải người Hán, ngươi ở cạnh ta sẽ mang tiếng xấu.”
Kiều Phong miệng cười khổ nói.
“Ngươi dù là người Hán hay Khiết đan có gì quan trọng? Ngươi vẫn là đại ca kết nghĩa của ta!”
Giang Minh lắc đầu chân thành nói.
“Nghĩa đệ!”
Kiều Phong cảm động gật đầu.
“Đi, chúng ta đi uống một trận!”
Kiều Phong cười ha hả, sau đó nói với Giang Minh. Hai người phi thân về Tùng Hạc Lâu uống rượu.
Đang uống rượu, một tên khuất cái chạy vào quỳ nói với Kiều Phong:
“Bang chủ xin người cứu lấy Cái Bang!”
“Có chuyện gì?”
Kiều Phong tuy không còn là bang chủ Cái Bang, nhưng vẫn quan tâm tới an nguy của Cái Bang.
“Cái Bang bị Tây Hạ quân dùng độc bắt được, thuộc hạ đứng ngoài vòng trốn về kịp, xin bang chủ cứu giúp Cái Bang.”
“Đại ca, ngươi đi trước cứu viện, ta về mang theo hai người nội tử rồi đuổi theo ngươi!”
Giang Minh nói với Kiều Phong.
Kiều Phong gật đầu, lên ngựa theo hướng tên khuất cái chỉ phóng đi.
Giang Minh đi tìm Chung Linh và Mộc Uyển Thanh, sau đó cùng hai nữ cưỡi ngựa đuổi theo Kiều Phong.
Căn cứ theo dấu mà Kiều Phong để lại, Giang Minh ba người nhanh chóng tìm đến chỗ Cái Bang đám người, lúc này đang nghe mọi người nói Kiều Phong cùng Mộ Dung Phục đến đây cứu mọi người, trong khi Kiều Phong thì không hiểu gì.
Giang Minh trực tiếp vỗ vai Kiều Phong nói:
“Đại ca, ngươi cũng không cần phải nói, là có người khác giả trang ngươi”
Mọi người chợt ngẩn người ra. Sau đó Ngô trưởng lão hỏi:
“Giả trang? làm sao có thể có người công lực cao ngang Kiều Phong như vậy?”
“Kiều đại ca cùng ta sau khi chia tay các ngươi thì đi uống rượu, nhận được tin bèn đến đây cứu các ngươi, cũng không có gặp Mộ Dung Phục, dĩ nhiên là có người cải trang”
Giang Minh nhàn nhạt nói.
“Bất quá, mục đích đối phương chỉ là cứu mọi người, chuyện đã xong, chúng ta đi thôi. Mọi người, Kiều Phong này xin từ biệt.”
Kiều Phong gật đầu nói, sau đó quay ra ngoài lên ngựa. Giang Minh và hai nữ cũng đi theo. Bỗng nghe Từ trưởng lão gọi với theo:
“Kiều Phong, hãy để Đả Cẩu Bổng lại.”
Kiều Phong gò cương, nói:
“Đả Cẩu Bổng ư? Ở nơi rừng hạnh, ta đã giao lại rồi mà?”
Từ trưởng lão nói:
“Bọn ta sẩy tay bị bắt, Đả Cẩu Bổng rơi vào tay bọn ác cẩu Tây Hạ. Bây giờ tìm khắp nơi không thấy đâu, ắt hẳn nhà ngươi lấy được rồi.”
“Nực cười, các ngươi bản thân không giữ được, giờ đại ca ta đến cứu các ngươi, các ngươi lại chất vấn đại ca ta. Một cái bổng, đại ca ta đến bang chủ còn không thèm làm, lại lấy để làm gì?”
Giang Minh nói.
“Cứu chó, chó biết ơn, cứu người, người lại chất vấn, quả thực là chó còn không bằng.”
Giang Minh không hề lưu tình mắng Từ trưởng lão.
“Ngươi...”
Từ trưởng lão nghẹn ức.
“Đả Cẩu bổng không ở trong tay ta, các ngươi có hỏi ta cũng không có mà giao lại.”
Kiều Phong lạnh lùng nói.
Sau đó bốn người cưỡi ngựa đi.
“Đại ca, giờ ngươi định đi đâu?”
“Ta muốn về gặp cha mẹ, ta muốn hỏi rõ chuyện này!”
“Chúng ta đi với ngươi”
Giang Minh gật đầu nói. Kiều Phong cười gật đầu. Phân tình cảm này không cần thiết phải nói ra mồm.
“Đại ca, ta nghĩ có kẻ hãm hại ngươi!”
Giang Minh chợt nói.
“Ta cũng nghĩ là như vậy!”
“Đại ca, nếu quả thực như vậy, phụ mẫu ngươi có thể nguy hiểm.”
Giang Minh lắc đầu nói.
Kiều Phong chợt toát mồ hôi lạnh, vội nói:
“Vậy chúng ta phải đi thật nhanh!”
Sau đó bốn người phóng ngựa thật nhanh, trong vòng một ngày đã đến chân dãy Tung Sơn. Lúc này bốn con ngựa đã không còn chịu được, gục xuống.
Bốn người thi triển khinh công chạy đi, Kiều Phong về tới nhà, trong nhà có hai người.
“Cha, mẹ! Con đã về đây!”
Kiều Phong thấy hai người bình yên, vội vàng lao đến ôm hai người.
Giang Minh ba người biết ý bèn đứng ở bên ngoài.
“Kiều đại ca thật là khổ”
Chung Linh cảm thán.
“Ta xem âm mưu này chưa xong đâu!”
Mộc Uyển Thanh nói.
Giang Minh gật đầu, lẳng lặng đứng nhìn căn nhà nhỏ.
Một lúc sau, Kiều Phong cùng hai người đi theo ra, Kiều Phong nói:
“Hiền đệ, đây là cha mẹ ta. Cha, mẹ, đây là huynh đệ kết nghĩa của ta, Giang Minh.”
Giang Minh cúi chào vợ chồng Kiều Tam Hòe, sau đó nói với Kiều Phong:
“Đại ca, ngươi cần tìm một chỗ an toàn cho phụ mẫu ngươi, ít nhất đến khi biết được người muốn hãm hại ngươi là ai.”
“Ta muốn về hỏi sư phụ ta!”
Kiều Phong nói.
“Vậy hai vị bá phụ, bá mẫu để ta chăm sóc, ngươi cứ đi trước.”
Giang Minh biết Kiều Phong sẽ gặp A Châu, thành ra không có ý định đi làm bóng đèn.
“Vậy làm phiền hiền đệ!”
Giang Minh ở lại chỗ vợ chồng Kiều Tam Hòe. Tới đêm, Kiều Phong mang theo A Châu về tới nơi.
Nhìn Kiều Phong đặt A Châu lên giường, Giang Minh nhờ hai nữ chiếu cố A Châu, sau đó hai người ra ngoài. Giang Minh cười nói:
“Đại ca, ngươi cũng ngưu bức nha, còn mang về một vị mỹ nữ.”
“Ách, hiền đệ, ngươi cũng đừng chê cười đại ca. A Châu cô nương là vì ta nên mới bị thương.”
“Là ngươi đả thương nàng?”
Kiều Phong lắc đầu, sau đó kể lại chuyện xảy ra trong chùa.
“Kiều đại ca, ta xem thương thế A Châu cô nương rất nặng, có lẽ chỉ có Diêm Vương địch Tiết Thần y mới có thể cứu chữa. Ngươi hiện tại cần truyền nội lực duy trì mạng sống cho A Châu cô nương.”
Mộc Uyển Thanh ra ngoài, cau mày nói.
Kiều Phong vội vã đi vào với A Châu.
“Chúng ta ở ngoài, không cần đi vào làm bóng đèn.”
Giang Minh cười nói với hai nữ.
“Làm bóng đèn?”
Hai nữ ngẩn người ra.
“Ách, tức là cản trở người ta tâm sự ấy mà”
Giang Minh gãi gãi đầu nói. Hai nữ hiểu ý gật đầu. Giang Minh đốt lửa ngồi dựa một gốc cây bên ngoài, Chung Linh và Mộc Uyển Thanh hai nữ mỗi người gối đầu vào một bên vai Giang Minh. Ba người nói chuyện một lúc, Giang Minh thấy hai nữ đã ngủ, mỉm cười hôn trán hai nữ, sau đó cũng nhắm mắt lại tĩnh tâm.
Sáng hôm sau, năm người dặn dò vợ chồng Kiều Tam Hòe tạm trú ở Thiếu Lâm. Có sự kiện Kiều Phong đại náo Thiếu Lâm tối qua, vợ chồng Kiều Tam Hòe hoàn toàn có thể xin nương nhờ Thiếu Lâm một đoạn thời gian. Đợi đến khi vợ chồng Kiều Tam Hòe ở trong Thiếu Lâm sau, năm liền trở về, sau đó đi đến thị trấn gần nhất thuê xe ngựa rồi đến Hứa Gia Tập. Đây cũng là Giang Minh biết trước nên gợi ý đường.
Mọi người trên đường nghe thấy Tiết Thần y đang ở gần đây, vội vàng nghe ngóng thông tin. Nghe nói là tổ chức đại hội để đối phó Kiều Phong. Kiều Phong và Giang Minh đều quyết định đến đó. Sau đó năm người nghỉ lại, Kiều Phong và A Châu chung phòng, Giang Minh một phòng, hai nữ Chung Mộc một phòng. Sáng sớm hôm sau, năm người khởi hành đi hướng Tụ Hiền Trang.
Đến Tụ Hiền Trang, Kiều Phong trực tiếp vận công nói:
“Kiều Phong bái trang.”
Mọi người trong sảnh giật mình. Sau đó có một gã quản gia hấp tấp đi ra.
Kiều Phong và Giang Minh đám người xuống xe, Kiều Phong ôm quyền thi lễ nói:
“Đã nghe Tiết Thần Y cùng Du thị huynh đệ thiết anh hùng đại yến tại Tụ Hiền Trang, Kiều mỗ chẳng được dự phần hào kiệt Trung Nguyên nên nào dám mặt dạn mày dày đến dự. Chỉ vì hôm nay có việc gấp phải đến cầu Tiết Thần Y nên mạo muộn tới đây, mong được thứ tội.”
Xong vái một cái thật sâu, thần thái cực kỳ cung kính.
Tiết Thần Y chắp tay đáp lễ nói:
“Kiều huynh có chuyện gì khiến tại hạ phải lập công?”
Kiều Phong lùi lại hai bước, vén chiếc màn xe, đưa tay đỡ A Châu ra nói:
“Chỉ vì tại hạ hành sự lỗ mãng khiến cho tiểu cô nương này bị trúng phải chưởng lực của người khác nên bị trọng thương. Trên đời này ngoài Tiết Thần Y ra, không ai có thể chữa nổi nên đành mạo muội chạy đến đây xin thần y cứu mạng.”
Tiết Thần y cau mày hỏi:
“Cô nương này tôn tính là gì? Có liên hệ gì với các hạ chăng?”
Kiều Phong lúc này quay sang A Châu hỏi:
“Cô nương họ Châu phải không nhỉ?”
A Châu mỉm cười đáp:
“Ta họ Nguyễn.”
Giang Minh nghe xong trong lòng buồn cười, đại ca ngươi cả ngày ôm ấp người ta nhưng lại không rõ họ tên người ta? Nhưng trên mặt không có biểu tình. Hai nữ Chung Mộc trong xe cười khúc khích.
Tiết thần y tiến tới bắt mạch cho A Châu, cau mày nói:
“Vị cô nương này nếu chẳng nhờ có linh dược trị thương của Đàm công Thái Hàng Sơn, lại được các hạ dùng nội lực tục mệnh thì đã chết vì Đại Kim Cương Chưởng của Huyền Từ đại sư từ lâu rồi.”
Trong lúc mọi người nhao nhao không biết Đại Kim Cương Chưởng là ai đánh A Châu, Huyền Tịch hỏi:
“Đêm hôm qua ngươi lẻn vào chùa Thiếu Lâm giết hại sư huynh ta là Huyền Khổ đã thử đỡ một Đại Kim Cương Chưởng của sư huynh ta. Chưởng đó nếu đánh vào tiểu cô nương thì còn làm sao sống được?”
Kiều Phong lắc đầu:
“Huyền Khổ đại sư là ân sư của tại hạ, đại ân của sư phụ chưa báo đáp được, Kiều mỗ thà phải bỏ mình cũng chẳng dám động một ngón tay vào ân sư.”
“Ngươi còn chối nữa chăng? Thế còn việc ngươi bắt cóc nhà sư Thiếu Lâm thì sao? Việc đó không lẽ cũng không phải ngươi làm?”
Huyền Tịch giận dữ nói.
“Đại sư bảo mỗ bắt cóc một cao tăng chùa Thiếu Lâm, thế vị đại sư đó là ai thế?”
Kiều Phong lạnh nhạt hỏi lại.
Mấy vị cao tăng ngồi nhìn nhau, hôm qua Kiều Phong mang đi chính là A Châu, Huyền Tịch có soát cả chùa cũng chẳng thiếu một vị sư nào. Tiết Thần Y bỗng xen vào.
“Kiều huynh một thân một mình, đêm qua vào chùa Thiếu Lâm mà không tổn một sợi lông, sợi tóc, lại còn bắt được một vị cao tăng đem đi, quả thật là lạ. Trong đó ắt có điều gì khác lạ, những điều ngươi nói ra hẳn có điều chưa nói hết, chưa nói thật.”
“Huyền Khổ đại sư là ân sư của tại hạ, không phải do tại hạ làm hại, mà đêm hôm qua tại hạ cũng chẳng bắt một vị cao tăng trong chùa ra. Các vị có nhiều điều chưa rõ ràng, tại hạ cũng có nhiều điều còn thắc mắc.”
Huyền Nạn nói:
“Nói gì thì nói, tiểu cô nương này không thể do phương trượng sư huynh chúng ta đả thương. Phương trượng sư huynh là một cao tăng hữu đạo, địa vị chưởng môn một phái, lẽ nào lại ra tay đánh một cô bé con? Dù tiểu cô nương đây có muôn vàn chuyện sai quấy thì sư huynh chúng ta cũng không chấp nhất.”
“Đúng đó, Huyền Từ phương trượng lòng dạ từ bi, quyết không thể nào ra tay hại một tiểu cô nương như thế. Chắc hẳn có kẻ nào mạo xưng cao tăng chùa Thiếu Lâm, khích bác xúi bẩy ra tay đánh người bừa bãi.”
Kiều Phong gật đầu. Sau đó nói với Tiết Thần Y:
“Nếu vị tiểu cô nương này chết vì chưởng lực Đại Kim Cương thì thanh danh của phái Thiếu Lâm thể nào cũng bị hoen ố, xin Tiết Thần Y mở dạ từ bi.”
Nói xong ông vái một cái thật dài. Huyền Tịch không đợi Tiết Thần Y trả lời, hỏi A Châu:
“Ra tay đả thương cô nương là ai thế? Thí chủ bị thương ở địa phương nào? Người đó bây giờ đang ở đâu?”
A Châu sau đó bịa ra một câu chuyện, rằng một người đả thương nàng, để thử trình độ Tiết thần y. Kiều Phong nghe A Châu nói xong, bèn nói:
“Tiết tiên sinh hôm nay cứu mạng cho cô nương này, Kiều Phong ngày sau không dám quên đại đức đó.”
Tiết Thần Y cười khẩy mấy tiếng nói:
“Ngày sau không dám quên đại đức ư? Không lẽ hôm nay ngươi còn tin rằng mình sẽ sống mà ra khỏi Tụ Hiền Trang này được chăng? Còn có, kể cả ngươi còn sống, ngươi đừng mong ta cứu vị cô nương này.”
“Thật không?”
Một tiếng lạnh nhạt cất lên, Giang Minh vẫn đứng bên cạnh Kiều Phong nói.