Chỉ là Sở Thiên Kỳ vừa đến bên cạnh bọn họ lại nhìn thấy một màng vô cùng kích thích, vừa nãy hắn quay lưng lại với họ và cùng không để tâm nên hiện tại đến gần mới phát hiện.
Thì ra vì thực lực cách biệt quá lớn nên Mai Nhược Hoa đã sớm chế phục được Diệp Nhị Nương, nàng hiện tại đang từ phía sau ôm lấy Diệp Nhị Nương, 2 thân thể phong vận thành thục đang dáng chặt vào nhau, 2 đôi môi đỏ mộng quyến rũ cũng không ngừng quấn quít lấy nhau, tay trái của Mai Nhược Hoa lúc này đang siết chặt lấy một bên ngực của Diệp Nhị Nương, nhào nặn không ngừng, còn tay phải thì đang cho vào trong quần nàng, luồng qua cả tiết khố mà không ngừng ma sát lấy 2 mép âm đạo của nàng.
Sở Thiên Kỳ không biết họ làm như vậy lâu chưa, nhưng nhìn biểu hiện hưởng thụ trên mặt của Diệp Nhị Nương, hắn liền đoán được nàng bị kích thích cũng khá lâu rồi a.
Mai Nhược Hoa thấy Sở Thiên Kỳ đi lại thì tăng tốc độ tay lên, còn cho 2 ngón tay vào trong âm đạo của Diệp Nhị Nương để tăng độ kích thích...
Rất nhanh!!
"Ưm....!!"
Diệp Nhị Nương đạt được cực khoái sau nhiều năm trống rỗng, dâm thủy hòa quyện cùng âm tinh trắng đục tuông ra như suối,
Mai Nhược Hoa rút ra ngón tay bị ép chặt bên dưới ra, để Diệp Nhị Nương mệt mỏi ngồi bệt dưới đất, vừa đi lại gần Sở Thiên Kỳ vừa nói:
"Phu Quân! ta đã kiểm tra qua cơ thể của nàng, đôi môi đỏ mọng là tự nhiên chứ không hề tô vẽ, ngực cũng rất to và đàn hồi, không biết vì lí do gì mà vẫn còn tiết ra sữa, nhưng chàng yên tâm âm đạo của nàng vẫn rất khít cùng mềm mại, chắc hẳn đã nhiều năm chưa quan hệ qua, cũng không thể nào là nữ nhân mới trải qua sinh nở được!".
"Ồ! không ngờ ngươi vẫn còn có sở thích như vậy nha" Sở Thiên Kỳ dùng tay nâng cái cằm trơn bóng của nàng lên, trêu chọc nói.
"Phu...Phu Quân chàng sẽ không tức giận đi?" Mai Nhược Hoa thấy ánh mắt kì lạ của hắn thì thấp thỏm hỏi.
"haha yên tâm đi, ngươi thích nữ nhân xinh đẹp muốn cùng các nàng xâm nhập giao lưu ta sẽ không cản, nhưng nên lựa chọn một chút, không phải cái gì nữ nhân vạn người cưỡi cũng có thể chơi, huống chi nàng sẽ trở thành nữ nô của ta, nếu ngươi thích có thể tặng nàng làm nô tỳ cho ngươi!"
Sở Thiên Kỳ cũng không ghét nữ nhân của mình cùng nhau, ngược lại hắn rất thích thể loại Bách Hợp nha, hắn không ngờ Mai Nhược Hoa còn có một mặt như vậy a, nhưng nàng cũng chỉ tính như một cái Săc Nữ mà thôi, còn chân chính Bách Hợp là 2 nữ nhân đồng tính yêu nhau a, nghĩ đến cảnh tượng 2 vị mỹ nhân đồng tính nằm dưới thân hắn phản kháng rên rỉ, thật sự quá kích thích!!.
"Thật sao Phu Quân?" Mai Nhược Hoa kích động hỏi, nàng cũng mới gần đây biết được mình còn có một sở thích kỳ lạ như vậy.
"Ừm! ngươi thu liễm tâm tình một chút, ta truyền cho ngươi một bộ khinh công thân pháp" Nói xong, Sở Thiên Kỳ đưa tay chỉ vào mi tâm nàng, Đạp Sa Vô Ngân lĩnh ngộ đến Hóa Cảnh hoàn mỹ vô khuyết truyền vào não hãi của nàng,
Mai Nhược Hoa ngưng thần tĩnh tâm, tiếp thu tất cả ký ức lĩnh ngộ của bộ Tông Sư tuyệt học này, sau đó nàng chỉ hơi động chân một chút , thân ảnh đã xuất hiện ở bên ngoài 10m, tiếp tục vận dùng Đạp Sa Vô Ngân một hồi thì trở lại bên cạnh Sở Thiên Kỳ.
Lập tức nhào lên người hắn, đôi môi đỏ mộng kiều diễm áp lên môi hắn, hung hăng mút, hai người hôn nhau hơn nửa khắc mới buông ra, Sở Thiên Kỳ liếm liếm đôi môi nói:"Dẫn nàng lên! đi theo ta"
Mai Nhược Hoa duỗi ra ngọc thủ chặn ngang ôm lấy eo thon của Diệp Nhị Nương, sau đó cùng Sở Thiên Kỳ dùng Đạp Sa Vô Ngân, thoáng chốc cả 3 người 2 ngựa đã xuất hiện tại chỗ Vân Trung Hạc bị chặt đầu trước đó.
Diệp Nhị Nương vẫn còn trong trạng thái lên đỉnh vừa rồi, làng da ửng hồng thoạt nhìn diễm lệ vô song, chính bản thân nàng cũng không nghĩ đến gần 20 năm không có bị nam nhân chạm qua, hôm nay lại bị một người nữ nhân chế phục, sau đó còn đối với thân thể của nàng sờ mó lung tung, quá phận là nữ nhân này còn chạm đến chỗ tư mật của mình, sau đó không ngừng kích thích điểm G của mình, khiến nàng đạt được cực khoái nhanh như vậy.
Nghe thấy mùi máu Diệp Nhị Nương từ trong trạng thái đê mê tỉnh lại, sau đó nhìn xuống dưới chân họ một cái thì trên mặt nét hồng hà biến thành tái xanh, nàng thực sự quá sợ hãi, không nghĩ tới Sở Thiên Kỳ mạnh như vậy!
Diệp Nhị Nương nghiến răng nghiến lợi, ngoài mạnh trong yếu nói: "Ngươi dám giết Vân Trung Hạc!!, lão đại của chúng ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Ác Quán Mãn Doanh? Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ sao? không luận đến thực lực chỉ bằng thân phận của ta là Thiếu Lâm chính tông đệ tử, không phải người mà đám chuột chạy qua đường như các ngươi muốn giết là giết! nếu không Võ Lâm Bắc Đẩu chi danh há chẳng phải là trò cười cho thiên hạ? hừ, chỉ cần lấy thực lực của một mình ta cho dù Đoàn Duyên Khánh thực sự đến, ta tất sát hắn!".
Sở Thiên Kỳ khinh thường cười nói.
Giết tứ đại ác nhân, có tính đạt được Thiện Công hay không? Chắc chắn đạt được không ít a!!
Sở Thiên Kỳ ánh mắt sáng lên, hung quang tất lộ.
Diệp Nhị Nương bị hắn nhãn thần hù dọa không nhẹ, muốn vùng vẫy thoát khỏi tay của Mai Nhược Hoa chạy trốn.
Ba!!!
"a...~"
Một cái tát vang dội vang lên, kèm theo là tiếng rên rỉ của nàng, thì ra Mai Nhược Hoa thấy nàng không chịu ngoan ngoãn thì dùng lực tát mạnh vào mông đít vểnh lên của nàng.
"Ngươi...a~!!!"
Ba!!!
Mai Nhược Hoa lại tát cho nàng một phát vào mông, uy hiếp nói: "Ngươi cái gì mà ngươi! tin ta lột sạch ngươi ra không?"
!!!
Diệp Nhị Nương đôi mắt phượng khẽ trừng to, bầu ngực to lớn trập trùng lên xuống, nhưng cũng không dám lại nói chuyện hay vùng vẫy nữa rồi, nàng thật sợ nữ nhân này một lời không hợp thật sự sẽ lột sạch nàng giữa chốn hoang vắng này, như vậy thì nàng sao còn dám gặp người đây.
"Được rồi, Nhược Hoa, nàng cùng nàng ta vào Linh Giới đi, điều giáo cho cẩn thận một chút, đừng làm hư a!!".
Sở Thiên Kỳ cho Mai Nhược Hoa một phân phó câu.
Sau đó phất tay phân biệt thu 2 nàng cùng 1 ngựa vào Linh Giới và Tọa Kỵ không gian, sau đó mới ra lệnh hệ thống mở màn hình trực tiếp lên.
Thấy chiến đấu kết thúc, rất nhiều người đều là nghi hoặc, nhưng không có ai giải khai nghi hoặc cho họ cả, rất nhanh những nghi ngờ bị hàng trăm hàng ngàn cái bình luận sợ hãi thán phục thực lực của Sở Thiên Kỳ ép xuống.
Phải biết hắn giết cũng không phải là một số a miêu a cẩu nữa, hoặc là Tam Lưu võ giả, mà chính là một trong Tứ Đại Ác Nhân Vân Trung Hạc.
Hắn dùng khăn lau đi vết máu trên Đồ Long Đao.
"Nên dùng cái gì để chứng minh ta giết Vân Trung Hạc đây?"
Sở Thiên Kỳ sờ lên cằm nghĩ nghĩ, sau đó ánh mắt hắn sáng lên:" Chẳng phải thủ cấp là bằng chứng tốt nhất sao?"
Hắn đi đến trước đầu lâu đã bị đứt lìa của Vân Trung Hạc, cầm nó lên, dùng một tấm vải màu đen đổi từ Cửa Hàng hệ thống bọc cái thủ cấp này lại.
Khi hắn bắt đầu hành động, màn ảnh trực tiếp như có người điều khiển bị kéo ra xa, để khán giả không nghe hay nhìn rõ tràng cảnh máu tanh này.
Bất quá coi như như thế, khán giả hay là cảm nhận được sự tàn nhẫn từ Sở Thiên Kỳ.
"Quá ác! Giết người không chớp mắt a!"
"Trò chơi mà thôi!"
"Liền xem như trò chơi, cũng là độ mô phỏng thực tế 99% siêu hiện thực trò chơi, không có cường đại tâm lý tố chất, rất khó chém đầu địch nhân."
"Biết người ta tại sao là mạnh mẽ nhất học sinh à, biết vì cái gì người ta có thể đi vào nhóm đầu tiên tham gia danh sách sao?"
"Sở Đoạt Cơ Duyên ngưu bức!"
"Sở Thiên Kỳ hẳn là tham gia người bên trong võ công cao nhất a? Mặc dù Diệp Bất Phàm vừa học được Thiên Sơn giáo Tiểu Vô Tướng Công, nhưng nội lực cần tích lũy theo năm tháng, với lại hắn cũng không có võ học nào ngưu bức như Hàng Long Thập Bát Chưởng a".
.....
Sau khi thu thập xong Vân Trung Hạc đầu lâu, Sở Thiên Kỳ đi đến bên cạnh Hắc Lân Mã, Tiểu Lân đưa đầu xuống cạ cạ lên tay hắn, Tiểu Lân là tên hắn đặt cho Hắc Lân Mã của mình để dễ dàng phân biệt với của Mai Nhược Hoa, dù sao đã xem như chiến thú, chú định sẽ đi theo hắn thời gian rất dài.
"Tiểu Lân đi thôi". Sở Thiên Kỳ nhảy lên thân ngựa thì ra lệnh nói.
"Hí!!!" Hắc Lân Mã hí dài một tiếng, sau đó hướng về Tung Sơn bôn đằng mà đi.
.............
Tung Sơn, Thiếu Lâm tự.
Sở Thiên Kỳ trên lưng đeo Đồ Long đao, dẫn theo Vân Trung Hạc đầu người đi vào sơn môn, còn Tiểu Lân vì để che mắt khán giả nên hắn đã thả nó đi vào một cái tiểu lâm dưới chân núi, rồi âm thầm dùng một trong những công năng đặc hữu của Tọa Kỵ Không Gian là triệu hồi,
Công năng này có thể giúp Sở Thiên Kỳ triệu hồi những sinh vật đã được khắc lên ấn ký của Tọa Kỵ Không Gian, dù khoảng cách xa đến đâu hắn cũng có thể triệu hồi sinh vật đó về.
Thế nên khi Tiểu Lân vừa đi khuất màn hình trực tiếp, hắn liền triệu hồi nó vào Tọa Kỵ Không Gian rồi.
Thủ vệ đệ tử ngăn lại hắn, sau khi xác minh thân phận mới cho hắn đi vào, hắn trực tiếp trở lại chùa miếu của Không Tuyền hòa thượng.
Rất khéo, Không Tuyền hòa thượng hôm nay cũng tại nơi này.
Một đường đi tới, Sở Thiên Kỳ còn cùng mấy cái tiểu hòa thượng vẫn còn đang chăm chỉ luyện võ, sau đó đi vào bên trong chùa miếu.
Một nhóm tiểu hòa thượng đối với Sở Thiên Kỳ rất ngạc nhiên.
Sở Thiên Kỳ mới rời khỏi hơn một tháng, liền để bọn hắn cảm giác hắn đã thoát thai hoán cốt rồi vậy, để bọn hắn không khỏi đối với giang hồ võ lâm càng thêm hướng tới.
Không Tuyền hòa thượng đang tĩnh tọa niệm kinh.
"Sư phụ, ta trở về."
Sở Thiên Kỳ nhẹ giọng cười nói, nghe vậy, Không Tuyền hòa thượng toàn thân run lên, hắn lập tức đứng dậy, quay đầu nhìn về phía Sở Thiên Kỳ.
Hắn mặt lộ vẻ kinh hỉ thần sắc, một giây sau, lại trở nên nghiêm túc bắt đầu.
Hắn trầm giọng nói: "Ngươi đến cùng đi chỗ nào?! Vi sư còn tưởng rằng ngươi đã chết rồi đây!"
Sở Thiên Kỳ đem trong khoảng thời gian này trải qua nói hết ra, bao quát luyện tập được Hàng Long Thập Bát Chưởng, tất nhiên những chuyện bí mật khác thì không hề nhắc đến rồi.
Còn về Hàng Long Thập Bát Chưởng, chuyện này căn bản không gạt được, không bằng thành thành thật thật bàn giao một hồi.
Chờ hắn nói xong, Không Tuyền hòa thượng chấn kinh rồi.
Tiểu tử này...
Cơ duyên quá nghịch thiên a!
Ngay cả Hàng Long Thập Bát Chưởng đều học được rồi?
Không Tuyền hòa thượng cũng không biết nên nói cái gì, vì Sở Thiên Kỳ một tháng này trải qua so với cả đời của hắn còn phong phú hơn, bị Hắc Phong Song Sát bắt vào Vương Phủ, uống kỳ huyết đạt được nội công, đoạt được Đồ Long Đao, lại bị Minh Giáo cao thủ truy sát mà không chết, gặp gỡ Cửu Chỉ Thần Cái Hồng Thất Công, cùng chung hoạn nạn, trải qua sinh tử chi giao, được y truyền võ học thành danh, cũng chính là Tuyệt Học Cái Bang...v...v.
"Sư Phụ, ta còn giết được một trong Tứ Đại Ác Nhân, Vân Trung Hạc, không biết mạng của hắn có thể đổi bao nhiêu thiện công đây? ta muốn vào Tàng Kinh Các học võ công" Sở Thiên Kỳ đem Vân Trung Hạc đầu người lấy ra, ánh mắt sáng rực nói tiếp:" đây là thủ cấp của hắn, người có thể xác nhận một cái".
Nếu vừa nãy chỉ là chấn kinh vì cơ duyên của Sở Thiên Kỳ thì lúc này Không Tuyền hòa thượng chân chính kinh hãi rồi.
Gia hỏa này....
Đã có thể giết Vân Trung Hạc rồi sao?
Hắn nhưng là nghe nói qua Vân Trung Hạc, thực lực tuyệt đối là Nhị Lưu cao thủ, lại sở hữu thân pháp tuyệt đỉnh, Nhất Lưu cao thủ cũng chưa chắc có thể làm gì hắn.
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng bình phục cảm xúc, nói: "Hẳn là có thể hối đoái không ít Thiện Công, đủ để cho ngươi tiến Tàng Kinh Các".
"Sư phụ, hiện tại ngài có thể giúp ta đổi được không? ta hôm nay liền muốn đi vào Tàng Kinh Các!" Sở Thiên Kỳ năn nỉ nói.
Không Tuyền hòa thượng thần sắc phức tạp, hắn gật gật đầu, sau đó dẫn theo Vân Trung Hạc đầu người rời đi.
Mưa đạn nổ!
"Mụ nó! Sở lão cẩu muốn đi đoạt Cửu Dương Thần Công!"
"Trời đánh Sở Thiên Kỳ! đừng cướp ta cơ duyên a!"
"Ca, ta van cầu ngươi, học xong Cửu Dương Thần Công, ngươi đừng đem đốt có được không?"
"Cửu Dương Thần Công! Đệ nhất phụ trợ thần công a! mắt thấy sắp không còn rồi...!!"
......
Sở Thiên Kỳ cũng không biết quần chúng nhóm đang tại ước ao ghen tị, than khóc, tiếc thương...v...v..
Hiện tại hắn đang kìm nén trong lòng chờ mong, kiên nhẫn chờ đợi.
Thời gian một nén nhang phía sau.
Không Tuyền hòa thượng trở về, hắn ném cho Sở Thiên Kỳ một cái trúc bài, trên đó viết một hàng chữ nhỏ:
5000 Thiện Công - Sở Thiên Kỳ!
......
Sở Thiên Kỳ thân phận quá thấp, nhập Thiếu Lâm thời gian quá ngắn, còn không có thu được pháp danh.
Trong ( Ngạo Thế Võ Hiệp ) Thiếu Lâm Tự so với Thiếu Lâm trong các loại cốt truyện cộng lại đều cường đại hơn gấp mấy lần, chỉ là nội môn đệ tử liền vượt qua 10 vạn người, phía trên còn có cấp bậc cao tăng, thần tăng các loại cao thủ ẩn danh,...
Bên dưới còn có đếm không hết Tạp Dịch đệ tử cùng Ngoài Môn đệ tử.
Sở Thiên Kỳ lập tức cầm trúc bài tiến về Tàng Kinh Các.