Chương 15: Mục Niệm Từ

"Tối hôm qua sư phụ mang ta đi vây giết Kim Mao Sư Vương."

Sở Thiên Kỳ nhẹ giọng cười nói, hắn chú ý tới Tống Tiểu Ngọc sắc mặt, trong lòng của hắn cười thầm.

Cái này cũng không trách ta a ! là do Mai Siêu Phong cái mỹ phụ nhân này bắt hắn đi để hắn vừa uống được kỳ huyết , thực lực tăng mạnh , lại vừa được thỏa mãn một hồi tinh thần và thể xác.

Hoàng Dung ánh mắt sáng lên, hỏi: "Sau đó thì sao? giết chết được Kim Mao Sư Vương chưa?"

"chưa chết, hắn chuẩn bị quay về Minh Giáo, dẫn người đến huyết tẩy Gia Hưng." Sở Thiên Kỳ lắc đầu nói.

lời vừa nói ra, Hoàng Dung tuyệt mỹ tiếu dung đại biến.

Người chung quanh đều tại lớn tiếng khen hay, không có chú ý cuộc nói chuyện của bọn hắn, cho nên không có gây oanh động quá lớn.

"không tốt, Minh Giáo thế lớn, cao thủ nhiều như mây, chúng ta nhất định phải rời đi nơi này!"

Hoàng Dung cắn răng nói ra, tiếu dung của nàng lộ ra thần sắc kiêng kị.

Tống Tiểu Ngọc cũng bị hù dọa đến hồn bất phụ thể, Minh giáo còn được thiên hạ võ lâm gọi là Ma Giáo, vì họ sát tính quá nặng lấy giết người làm niềm vui.

Cùng lúc đó.

Trên lôi đài tỷ võ, Quách Tĩnh cùng Dương Khang đã triền đấu một hồi, hai người khí thế , thực lực đều ngang nhau, Quách Tĩnh do thiên tính thiện lương, khờ khạo, nên chiêu thức đánh ra có chút vụng về, nhưng bù lại khí lực rất lớn,

còn Dương Khanh động tác tiêu sai, phong độ nhẹ nhàng, mỗi chiêu mỗi thức ra đều có một loại tuất dật phi thường, gây nên sự chú ý của Mục Niệm Từ.

Sở Thiên Kỳ dưới lôi đài nhìn một màn này không khỏi lắc đầu.

xem ra bất kể là nữ nhân hay nam nhân, đều là xem dung mạo nha.

bất quá hắn không gấp, khi hắn xác định muốn nữ nhân nào thì nàng đều chạy không thoát, dù Mục Niệm Từ thực sự thích Dương Khang rồi, hắn cũng có cách đoạt nàng về

ngươi hỏi lấy Mục Niệm Từ tính cách quả quyết, yêu người nào thì không rời không bỏ, cho dù cô độc chết đi vẫn không hối hận? thì làm sao đoạt à ?

một là cho nàng thấy mặt trái của Dương Khang, hai là dùng chân tình đả động tình cảm của nàng, ba là trực tiếp Bá Vương Ngạnh Thượng Cung, hắn không tin với sức lực của mình nàng còn có thể chịu đựng được, một lần không được thì 10 lần , 100 lần , 1000 lần.....

rất nhanh, Quách Tĩnh rơi vào hạ phong.

"Tiểu tử! Liền chút thực lực ấy cũng dám ra mặt?"

Dương Khang khinh miệt cười nói, hình tượng tuất lãng rất giống nhân vật chính trong các tiểu thuyết chuyện xưa, nhưng đáng tiếc trong Anh Hùng Xạ Điêu hắn không phải, tại nơi này ( Ngạo Thế Võ Hiệp) thì càng không rồi

Hắn đá vào lồng ngực Quách Tĩnh khiến y bay ra ngoài, thừa cơ hội đó liền truy kích, hai tay thành trảo, chụp vào người Quách Tĩnh.

Ba!

Bỗng nhiên có một cái chân chen ngang vào, đem tay của hắn đã văng ra ngoài, tê dại không thôi, sau đó một nam tử tuấn lãng bất phàm, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt cương nghị tuất dật, nhưng khổ nổi là không có tóc, chặn ngang giữa Quách Tĩnh cùng Dương Khang.

Nam tử này không ai khác chính là Sở Thiên Kỳ

"Thiên Kỳ huynh!"

Quách Tĩnh kinh hỉ kêu lên, trong lòng có chút cảm động.

Từ nhỏ đến lớn, người ra mặt vì hắn cũng không nhiều, mà hắn lại là người đơn giản, ai tốt với hắn thì hắn sẽ đối tốt với người đó.

Hoàng Dung bĩu môi nhỏ xinh xắn, nghĩ thầm: "Gia hỏa này cũng không phải ghê tởm như vậy mà."

Tống Tiểu Ngọc nhíu mày, nàng không rõ Sở Thiên Kỳ vì sao muốn ra mặt.

Dựa theo nội dung cốt truyện, Quách Tĩnh cũng không có việc gì.

Sở Thiên Kỳ ra mặt liền là muốn chết!

Bọn họ đều là player, đi vào (Ngạo Thế Võ Hiệp ) không đến một tháng, thực lực có thể mạnh đến mức nào?

Coi như Sở Thiên Kỳ hấp thu hai mươi năm công lực, có thể phát huy hết được sao?

Quách Tĩnh cùng Dương Khang thế nhưng là từ nhỏ tập võ cho đến lớn! chính là hơn chục năm kinh nghiệm

Kênh chat trực tiếp cũng bắt đầu kích động lên rồi:

"Sở Thiên Kỳ: Tránh ra! ta muốn trang bức!"

"Ha ha ha, mau nhìn Tống Tiểu Ngọc sắc mặt thật khó coi!"

"Tống cô nương, ngươi còn không biết cái tên bật hack này mạnh bao nhiêu đi!"

"Sở Thiên Kỳ thế nhưng là học qua Phục Ma Chưởng!"

"Hành hung Dương Khang, đưa ta Mục Niệm Từ!"

"Dương Khang: ta là cha thần điêu đại hiệp, cho chút thể diện, đừng đánh mặt, miễn cho ảnh hưởng thần điêu hiệp đại gen di truyền!"

. ..

Dương Khang đánh giá Sở Thiên Kỳ, cười lạnh nói: " tiểu hòa thượng, ngươi cũng muốn luận võ chọn rể?"

dưới đài bách tính cùng các giang hồ hảo thủ cũng cất tiếng cười vang,

Sở Thiên Kỳ mặt không đổi sắc, nói: "Ngươi cũng biết là luận võ chọn rể, chẳng lẽ cha ngươi dạy ngươi là lúc luận võ chọn rể liền khinh bạc cô nương khuê tú nhà người ta sao? Nhà các ngươi giáo dục xem ra có vấn đề, không là đầu óc cha ngươi có vấn đề."

"Lớn mật!" dưới dài mấy tên thủ hạ đi theo Dương Khang quát lớn, dồn dập muốn chạy lên lôi đài đem Sở Thiên Kỳ bắt lại, nhưng bị Dương Khang khoát tay ngăn lại.

"Ngươi biết cha ta là ai sao?" Dương Khang thần sắc tức giận hỏi

"cha ngươi là ai thì liền quan gì ta? nhưng theo ta nghĩa nuôi nấng được tên khi nam phách nữ như ngươi thì cha ngươi cũng chẳng ra sao đi?" Sở Thiên Kỳ một mặt chả quan tâm tiếp tục khích bác Dương Khang.

Dương Khang nghe xong, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt.

Hắn lập tức ra chiêu, dậm chân công hướng Sở Thiên Kỳ, dùng tuyệt kỹ âm độc nhất, am hiểu nhất của hắn, chính là trảo công, Sở Thiên Kỳ phản ứng nhanh nhẹn , dùng tay phải gạt ra trảo của Dương Khang, sau đó chụp vào cổ tay trái đang muốn vồ lấy cổ hắn , tay phải hơi dùng sức quăng cả người Dương Khang ra xa, rất nhanh hai người liền triền đấu với nhau,

Sở Thiên Kỳ gặp chiêu phá chiêu, không nhanh không chậm, động tác bình tĩnh nhẹ nhàng, chủ yếu là hóa giải cùng né tránh các chiêu thức của Dương Khang, nhưng rất nhanh tốc độ của hắn cũng nhanh dần lên,

Hắn dùng chiêu thức trong Vịnh Xuân liên tiêu đái đả, bộ Võ Thuật này là một môn hàm chứa sự tinh túy về thuật cận chiến, chiến đấu càng lâu Sở Thiên Kỳ càng có lợi thế, không những gia tăng kinh nghiệm thực chiến với cái gọi là người luyện cổ võ, mà còn nắm giữ được hoàn toàn sức mạnh lực lượng thể chất cùng nội lực tăng nhanh trong thời gian vừa qua của hắn.

Xét trên mặt lực lượng, với thể chất có thể ngạng kháng cùng Nhất Lưu Cao thủ như hắn thì lực lượng của Dương Khang lộ ra quá nhỏ yếu, nếu không phải Sở Thiên Kỳ muốn lấy hắn làm đá mài dao thì hắn đã bị một chưởng bay ra ngoài lôi đài rồi, còn so về nội lực thì càng không cần phải nói rồi

lại thêm tại trong Cổ Đại Võ Hiệp, đại bộ phận người luyện võ luyện đều là lấy chiêu thức cương mạnh chủ yếu, rất ít dùng kỹ xảo trong chiến đấu, mà Vịnh Xuân, chủ yếu chính là kỹ xảo cận chiến.

vốn tưởng rằng có thể dễ dàng đánh hạ cái tiểu hòa thượng trước mặt xuống đài, nhưng không ngờ tên hòa thượng này khó chơi như vậy, trơn trượt như con lươn, nhẹ nhỏm né tránh các chiêu thức của hắn, cảm thấy bản thân như bị làm nhục , quá mất thể diện, Dương Khang trong lòng phẫn nộ, trong lòng hơi động, hắn quyết định dùng đến nội lực,

Luận Võ Chọn Rễ, vốn là so tài thân thủ quyền cước, chứ không phải nhân sĩ giang hồ chém chém giết giết, nên thường khi luận võ sẽ không ai thi triển nội lực cả, nhưng Dương Khang là một người cao ngạo, thích thể diện nên khi bị làm mất mặt như vậy, hắn muốn Sở Thiên Kỳ bỏ ra đại giới thảm trọng.

chỉ thấy bàn tay phải của Dương Khang bao trùm bởi một luồng khí lãng màu trắng nhạt, thân thể phát lực , thoáng một phát đã xuất hiện bên trái Sở Thiên Kỳ, tay trái hóa trảo đánh ra hư chiêu nhắm vào cổ hắn, còn tay phải lại thuận thế vỗ vào vị trí trái tim ở phần lưng của hắn, đây mới là chiêu chí mạng nhất, lấy thân thể bình thường ăn phải một chưởng này, dù là Nhị Lưu cao thủ nếu bất cẩn không dùng nội lực phòng thủ cũng sẽ rớt nữa cái mạng,

Sở Thiên Kỳ hiện tại bất kể là thân thể lực phản ứng hay kinh nghiệm thực chiến đã phong phú vô kể, hắn chỉ hơi thoáng liếc mắt đã biết được đâu là hư chiêu nên mặt kệ, trảo của Dương Khang bắt lấy cổ mình, hắn không tin lấy cường độ nhục thân có thể ngạng kháng Nhất Lưu võ giả lại có thể bị lực lượng của Dương Khang đả động đấy.

chân trái hơi lùi về sau, khuỷa tay trái của hắn vừa lúc đụng vào bàn tay phải đang được bao trùm bởi nội lực của Dương Khang,

Đùng! Phanh Phanh Phanh

tiếng va chạm vang lên, Sở Thiên Kỳ lại dùng tay phải bắt lấy tay trái của Dương Khang, liên tục thục khuỷa tay trái vào ngực lẫn mặt của hắn, sau đó hướng về phía trước kéo một phát, song quyền nhanh như kình phong, đánh vào lồng ngực của Dương Khang.

Nhật Tự Trùng Quyền!

Cuối cùng, hắn lại vận một ít nội lực bao trùm phát ra một cái Phục Ma Chưởng.

Phanh!

"Phốc - - "

Dương Khang bị đánh bay thẳng ra ngoài, rơi xuống trong đám người, chịu không được lực lượng trùng kích mà phun ra một ngụm máu tươi, đây là Sở Thiên Kỳ không dùng toàn lực , nếu hắn dùng toàn lực một chưởng có thể hạ sát bất kỳ Nhị Lưu Cao thủ nào chứ nói gì đến tên công tử ca củi mục này.

tất cả nói thì chậm nhưng từ khi Dương Khang vận dụng nội lực công tới Sở Thiên Kỳ và chịu một trận no đòn chỉ diễn ra trong tích tắc mà thôi.

Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung nhìn thấy một màng này mắt trợn tròn, lấy kiến thức của bọn họ không tin được có kiểu đánh độc lạ như vậy.

còn về Tống Tiểu Ngọc thì không cần phải nói, nếu Quách Tĩnh và Hoàng Dung cảm thấy kinh ngạc trước lối đánh độc lạ của Sở Thiên Kỳ thì Tống Tiểu Ngọc lấy kiến thức của người hiện đại lại chấn kinh trước thực lực mạnh mẽ, mới vào trò chơi thời gian ngắn ngủi đã có thế cường đại đến nhường này rồi!.

Thật là lợi hại!

Dương Khang trong đám người đứng lên đến, hắn bưng bít lấy lồng ngực của mình, khóe miệng tràn đầy vết máu, khuôn mặt đã có phần tím xanh, đau đớn cắn răng hô to: "Ngươi rốt cuộc là ai!"

Sở Thiên Kỳ vỗ vỗ vạt áo một cái, nhẹ giọng nói: "Vịnh Xuân, Diệp Vấn."

kênh chat liền bạo tạc trước sự tự luyến cùng diễn kỹ của hắn rồi:

"Thần mẹ nó Vịnh Xuân Diệp Vấn!"

"Gia hỏa này còn biết Vịnh Xuân a?"

"Ta điều tra qua, Sở Thiên Kỳ không chỉ có học qua Vịnh Xuân, còn học qua cách đấu thuật, TaeKwonDo, Karate, Muay Thái....."

"Quá tuấn tú!"

"ca ca lợi hại, nhìn lên đến rất có phong thái võ hiệp a!"

"Keng! ngươi thành công thu hoạch được Dương Khang cừu hận giá trị!"

. ..

Tống Tiểu Ngọc khóe miệng co giật, trong lòng tràn ngập chấn kinh.

Chẳng lẽ gia hỏa này tại trong hiện thực cũng là người luyện võ?

"Ngươi chờ đó cho ta!"

Dương Khang đem thả xuống câu này kinh điển lời ngoan thoại, liền nhanh chóng được thuộc hạ đỡ hắn rời đi.

Quách Tĩnh liền đi đến bên cạnh hắn hưng phấn nói: "Thiên Kỳ huynh, ngươi không hổ là Đệ tử Thiếu Lâm a, công phu thật lợi hại!"

Hắn đánh không lại Dương Khang, kết quả Dương Khang lại đại bại trong tay Sở Thiên Kỳ, là thua triệt để hoàn toàn, trận đánh vừa rồi lúc đấu thì có vẻ như người trong cùng thế hệ luận bàn, nhưng sau đó lại như nghiền ép hoàn toàn, Dương Khang còn không có cơ hội hoàn thủ.

Sự chênh lệch này! chỉ cần là người có một chút kiến thức về võ công đều có thể nhìn ra, huống chi là Quách Tĩnh có sự chỉ dạy của bảy vị ân sư, cũng là những người vang danh thiên hạ.

Sở Thiên Kỳ lắc đầu cười nói: " Quách huynh đệ, tương lai ngươi sẽ còn lợi hại hơn thế này rất nhiều, lấy thiên phú của ngươi ta chắc tương lai có thể trở thành một vị đại hiệp đầu đội trời chân đạp đất nha!".

Quách Tĩnh nghe xong, vò đầu cười ngây ngô, trong lòng có chút tung bay.

Dương Thiết Tâm đi tới, ôm quyền nói: "Đa tạ tiểu huynh đệ ra tay trợ giúp tiểu nữ thoát khốn, bất quá ta đây là luận võ chọn rể...."

Ngụ ý, Ngươi một cái hòa thượng có thể đón dâu sao?

Sở Thiên Kỳ trầm ngâm nói: "Luận võ chọn rể, ngày sau lại bàn a."

hắn không có từ chối, và lấy thân phận hiện tại cũng không thể đáp ứng a, nên chỉ cho ra một câu như vậy, ngụ ý là tương lai hắn sẽ nói lại việc này,

tất nhiên rồi vì bỏ qua tuyệt sắc mỹ nhân như Mục Niệm Từ là điều không thể xảy ra, chưa nói đến dục vọng chiếm hữu của riêng hắn, chỉ cần nhắc đến thảm cảnh mà Mục Niệm Từ phải trải qua trong nguyên tác cũng đủ để hắn cứu rỗi nàng, huống chi vẻ đẹp của nàng là không thể bàn cãi, hiền thê thuc nữ, tính nệt dịu dàng, cam chịu vì sự chung thủy, hắn là nam nhân nhiệt huyết thích mỹ nhân trong thiên hạ, nên chắc chắn sẽ không bỏ qua nàng.

Nói xong, hắn liền lôi kéo Quách Tĩnh xuống đài, trước khi xuống hắn còn liếc nhìn Mục Niệm Từ một cái, tiểu mỹ nhân này như một con chim nhỏ e lệ tò mò mà nhìn lấy hắn, khuôn mặt hồng hồng, rất là đáng yêu, mặc dù nàng so với Hoàng Dung có phần chững chạc hơn, vì từ nhỏ phải bôn ba khắp nơi với Dương Thiết Tâm, nhưng nữ nhân cổ đại tâm tư đơn thuần, lại thêm tính tình hiền dịu nên vẫn thể hiện ra nét đẹp thanh thuần của thiếu nữ ,

Sở Thiên Kỳ biết hôm nay Dương Khang để lại dấu ấn rất đậm trong lòng của nàng, nhưng hắn tin chắc mình để lại ấn tượng cũng không kém, ngày sau gặp lại có thể bắt cái tiểu mỹ nhân này vào tay.

Hoàng Dung hai tay khoanh tại bộ ngực có phần nhỏ nhắn của mình, ngạo kiều khẽ nói: "Xú hòa thượng, không nghĩ tới ngươi vẫn rất lợi hại."

Nàng một mực nhìn Sở Thiên Kỳ không vừa mắt, thường xuyên gây chuyện, nếu như không phải vì Hàng Long Thập Bát Chưởng, Sở Thiên Kỳ mới Không thèm để ý nàng, nên đối với nàng khích lệ hắn chỉ mỉm cười gật gật đầu.

ừm hắn thừa nhận còn một lí do khác là nếu không phải lớn lên nàng rất đẹp, là tuyệt sắc mỹ nhân nhất nhì thiên hạ, hắn mới thực sự không để nàng vào mắt, vì nói gì thì nói, Hoàng Dung trong Xạ Điêu Tam Bộ Khúc cũng có 2 bản, một là bản thiếu nữ Hoàng Dung, thông minh lanh lợi, hai là bản Mỹ Phụ Hoàng Dung, Hoàng Bang Chủ , phong vận thành thục, cũng là bản hắn thích nhất.

nhưng nếu là phong vận tuyệt sắc Hoàng Bang Chủ thì có lẽ đã là Nhân Thê, dù ở hiện đại hắn cũng không quan tâm cái màng mỏng đó, nhưng hiện tại trước mắt chỉ có bản thiếu nữ, ai lại ngu người đi đợi nàng thành bản thiếu phụ Nhân Thê, rồi mới đi đập chậu cướp hoa đây.