_ Dịch giả: Kavin Tran _ Bản thân Sở Hạo cũng không ngờ đoạt được thân phận hiền triết lại đơn giản như vậy. Chẳng qua là nếu suy nghĩ từ những phương diện khác, quả thật điều này cũng là có thể. Nếu đúng như suy đoán của hắn, như vậy tất cả những thứ này mới chỉ là bắt đầu mà thôi... Quốc vương cung kính, quý tộc cung kính, kể cả dân chúng đều xung quanh cũng đều cung kính, loại cung kính này lại làm cho mọi thứ trở nên không bình thường. Bởi vì, gần như ngay cả một chút xíu hoài nghi của bọn họ cũng không có, đây thật sự là vô cùng không bình thường. Cho nên ngoại trừ bộ mặt thản nhiên của Sở Hạo, mấy người Trương Hằng lại đang nghi ngờ, thậm chí còn đề phòng, rất sợ đám người này đưa bọn họ vào bẫy. Ví dụ như năm mươi tên đao phủ được mai phục sau tấm bình phong, chỉ một tiếng hiệu lệnh, bọn chúng giết đến, không phải là bị băm thành thịt nát thì thành cái gì... Hiển nhiên, chỉ là mấy người Trương Hằng đã quá lo lắng, Quốc vương và các quý tộc thật lòng tin tưởng thân phận hiền triết của Sở Hạo. Hơn nữa, thật sự ở đại điện bên trong cung đã bày sẵn tiệc rượu, mà lời nói đều là tâng bốc, thậm chí còn không nhắc tới chuyện tai họa trong thành phố. Mà đáp trả bọn họ lại là dáng vẻ lễ phép, hời hợt, thận trọng của Sở Hạo, nhưng như vậy lại càng làm Quốc vương và các quý tộc cung kính hơn. Buổi tiệc rượu này kéo dài cho đến tận đêm khuya, lúc này mấy người Sở Hạo mới được đưa đến một căn phòng lớn rất sang trọng. Tất nhiên, nơi này chính là phòng ngủ của bọn họ. Sau khi vào phòng, theo bản năng ba người lính bắt đầu điều tra căn phòng. Tuy rằng thời đại này không thể nào có thiết bị nghe trộm, nhưng cẩn thận một chút không bao giờ là sai. Thời cổ đại cũng có những phương thức nghe trộm sơ cấp nhất, thí dụ như ống đồng được chôn sâu vào tường. Những thứ này, về mặt khoa học kỹ thuật thì tác dụng không lớn, nhưng thời đại này vẫn có thể được dùng để nghe trộm, thứ mà ba người lính đang tìm cũng chính là những thứ này. Chỉ là cũng rất tốt, không biết có phải lòng người của cái thế giới này đơn thuần hay không, hay là văn minh của cái thế giới này phát triển quá mức thấp kém. Gian phòng này vô cùng sạch sẽ, sau khi ba người đều gật đầu, Trương Hằng đã không đợi được nữa, lập tức hỏi: "Khả năng này không lớn, chỉ đơn giản như vậy đã được thừa nhận là hiền triết? Đầu óc con người ở cái thế giới này có vấn đề sao? Cứ cho là có bằng chứng trong sử thi, cũng không thể ngu si đến nỗi cứ như vậy mà tin tưởng chứ?" Sở Hạo cười một tiếng, không trả lời, mà ngồi lên một cái ghế, sau đó cầm cái hũ bạc ở trên bàn rồi rót một ly rượu nho, uống một hớp sau đó mới lên tiếng: "Từ lẽ thường mà nói thì đúng là không thể, từ nhân tính mà nói cũng là không thể nào, bởi vì nhân tính của bản thân luôn có một loại hoài nghi, đây là sự thật khách quan. Chỉ sợ có trăm phần trăm chứng cứ, cũng tuyệt đối không thể nào trăm phần trăm tin tưởng, nếu không, khoa học tiến bộ từ đâu? Cho nên việc không có chút nghi ngờ nào cũng có lý do bắt nguồn của nó." "Chúng ta sẽ mang tất cả những điều liên quan tới hiền triết mà chúng ta biết nói lại một lần. Đầu tiên, đúng là có sự tồn tại của hiền triết ở trên cái thế giới này, hoặc là lúc trước đã từng tồn tại, điểm này gần như chính xác không còn nghi ngờ. Tiếp theo, cái thế giới này có chư thần tồn tại, thần cao cao tại thượng, có lực lượng thống trị thậm chí còn có khả năng lật đổ cả cái thế giới này, yêu cầu loài người phải quỳ lạy cung phụng đối với bọn họ, như vậy đã có khế ước vững chắc giữa người và thần. Thần chăn thả con người như loài cừu, con người thì giống như loài cừu tự mình dâng lên lông, sữa thậm chí còn là máu thịt cho chư thần. Cuối cùng, theo thời gian trôi qua, dần dần hiền triết càng ngày càng thưa thớt, đến cuối cùng thì chỉ còn lại trong truyền thuyết và sử thi..." Lúc Sở Hạo nói tới đoạn này, liền phát ra một trận cười nhạt, một lát sau, hắn mới tiếp tục nói: "Như vậy thứ nhất, tại sao những dân chúng này lại rất tin tưởng vào thân phận hiền triết của ta mà không có một chút nghi ngờ, Quốc vương và các quý tộc cũng không có một chút nghi ngờ nào. Bọn họ phất cờ, gióng trống, nói cho cả thành về sự tồn tại của ta, không lo lắng một chút nào về việc có thể ta sẽ làm giảm uy tín của bọn họ, lại còn dùng lễ nghi long trọng nhất để tiếp đãi ta. Nguyên nhân của tất cả những chuyện này đều rất rõ ràng..." Mặc dù đã nói như vậy, nhưng Trương Hằng và ba người lính vẫn rất mờ mịt. Ba người lính không nói lời nào, chỉ có Trương Hằng là không do dự gì, hắn hỏi tiếp: "Hả? Rốt cuộc là nguyên nhân gì? Mặc dù ngươi đã nói như vậy, nhưng ta nghe xong vẫn không hiểu... Xin ngươi, Sở Hạo, có thể sử dụng ngôn ngữ của loài người giải thích cho ta một chút có được không?" Sở Hạo có chút bất lực, hắn vỗ trán của mình một cái, rồi nói: "Được rồi, ta nói đơn giản chút, theo suy nghĩ của ngươi, dưới tình huống nào, lời nói của ngươi sẽ không bị nghi ngờ?" Trương Hằng hơi sửng sốt, suy nghĩ một lúc nói: "Dưới tình huống có chứng cứ? Hoặc là dưới tình huống hiển nhiên, như ta nói mặt trời mọc lên từ hướng đông, những lời nói này sẽ không bị nghi ngờ một chút nào." "Đúng vậy, dưới tình huống hiển nhiên..." Sở Hạo lại khẽ cười lạnh, hắn tiếp tục nói: "Nếu như chúng ta suy nghĩ theo hướng khác. Đối với loài người ở cái thế giới này mà nói thì sự tồn tại của hiền triết đã là một sự hiển nhiên, cũng tức là tuyệt đối sẽ không có bất kỳ ai giả mạo hiền triết, như vậy khi ta tuyên bố ta là hiền triết, cái thế giới này sẽ có người nghi ngờ sao?" "Làm sao có thể?" Lần này không chỉ Trương Hằng, ngay cả ba người lính cũng không nhịn được mà tò mò hỏi, mà Sở Hạo thì khoát tay một cái, lại uống một hớp rượu nho ở trong tay, rồi mới tiếp tục nói: "Từ lẽ thường mà nói, quả thật là không thể nào. Bởi vì uy tín của hiền triết quá lớn, vĩnh viễn không nên xem thường trí tuệ của nhân loại. Chỉ sợ rằng kể cả không có một chút thực lực siêu phàm, loài người cũng có cách để lừa gạt, việc này ở xã hội thực tế còn thiếu sao? Đen nói thành trắng, trắng nói thành đen, chỉ sợ tận mắt nhìn thấy cũng không phải là sự thật. Như vậy tại sao loài người ở cái thế giới này lại không lừa dối dân chúng và Quốc vương, tự xưng mình hiền triết chứ? Phải biết rằng, một khi trở thành hiền triết, quyền lực, kim tiền, địa vị, đất đai cũng sẽ theo đó mà vào túi. Không cần nói cũng biết, cho dù loài người ở cái thời đại này có thật thà bao nhiêu đi nữa, thì đây vẫn chính là điểm thiếu sót trong nhân tính, nếu muốn dựa vào bản thân vượt qua cám dỗ, tuyệt đối không có khả năng, cho nên tại sao lại như vậy chứ? Tại sao lại không có người giả mạo hiền triết chứ?" "Muốn biết vì cái gì thì phải mang hết tin tức tình báo đã biết tóm gọn một phát, rất đơn giản... Chư thần!" "Cái thế giới này thần và người có khế ước với nhau, thần chính là chủ nhân của loài người. Bọn họ đảm nhiệm việc chăn nuôi loài người, giống như chăn nuôi mọi loài sinh vật. Loài cừu có đen có trắng, nhưng tóm lại vẫn không thoát khỏi phạm vi loài cừu. Như vậy, nếu như có một ngày, trong đó xuất hiện một con cừu bắt đầu thay đổi hình thái, biến thành một con tinh tinh, hay là biến đổi thành hình dáng giống với con người, mặc dù chưa trở thành thần, nhưng cũng đã có lực lượng ma pháp, đã siêu thoát phạm vi loài cừu. Mấu chốt chính là, con cừu biến dị này còn được tất cả bầy cừu công nhận, hơn nữa với lực lượng và trí khôn nó còn được làm lãnh đạo của bầy cừu. Theo các ngươi, dưới tình huống này, chư thần sẽ có phản ứng gì?" Trương Hằng và ba người lính đều đang cùng một bộ dạng sợ hãi, Trương Hằng lập tức nói: "Nếu đổi thành loài người chúng ta chăn nuôi bầy cừu, như vậy, trước tiên sẽ làm thịt con cừu biến dị này, bởi vì rất có thể nó sẽ dẫn dắt bầy cừu tự lập, thậm chí trở thành thần mới của bầy cừu." "Không sai." Sở Hạo gật đầu, cười lạnh nói: "Đừng nói là cái thế giới này, trong thế giới thực tế, chẳng lẽ trên địa cầu của chúng ta chưa từng xảy ra những chuyện giống như vậy sao? Trong Thánh kinh cũng đã viết rất rõ ràng, chúng sinh là cừu non của thượng đế, họ sai khiến mục sư tới chăn nuôi. Phàm là những ý định chấm dứt quyền chăn nuôi này, đều bị đưa vào hàng ngũ ác ma. Đây là phạm vi của thần hoặc là nói đây là cơ sở của thần, là nền tảng của thần. Chỉ sợ là họ sẽ dùng lũ lụt tẩy rửa cả thế giới một lần, làm lại một thế giới mới, tuyệt đối không thể nào trao nền tảng cho người khác." "Dĩ nhiên, nhìn vào tình huống mà nói, ví dụ như cái thế giới này, chư thần và loài người lẫn lộn với nhau, hơn nữa khế ước giữa thần và người bất công vô cùng giống như chủ nô và nô lệ. Khi trong đám nô lệ xuất hiện anh hùng, giống như lãnh tụ, có thể dẫn dắt nô lệ độc lập hoặc là xảy ra cách mạng. Chư thần nhất định sẽ loại bỏ nhân vật như vậy, điều này xuất hiện rất nhiều trong sử thi của nền văn minh này. Ví dụ như hiền triết vì cứu quốc gia, cứu nhân dân, đi hoàn thành những nhiệm vụ không thể tưởng tượng được, hoặc là được chư thần “ủy thác” đi giết chết quái thú cường đại, những hiền triết thành công đều được sử thi lưu lại. Như vậy có hiền triết thất bại chứ? Số lượng đó tuyệt đối phải gấp mười gấp trăm lần." "Nói trắng ra là, cái gọi là hiền triết, thật ra bọn họ chính là nhân loại lĩnh ngộ được lực lượng siêu phàm trong thế giới trung ma hoặc là cao ma một cách tự nhiên. Kỳ thực có thể xem bọn họ như những hạt giống bị đột biến, cho nên chư thần phải bóp chết bọn họ, vì thế loài người không có tiến bộ, mà theo bản năng, loài người cùng với chư thần bắt đầu xích mích. Chư thần cũng không có khả năng rêu rao rằng những người này là ác ma, tích lũy lâu dài, loài người cùng với thần liền sinh ra mâu thuẫn không thể giảng hòa. Cái gọi là tai họa, chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi..." Sở Hạo nói tới chỗ này, hắn uống một hơi hết sạch ly rượu nho, lúc này mới tiếp tục nói: "Như vậy đã hiểu chưa? Tại sao loài người ở cái thế giới này không dám giả danh làm hiền triết, bởi vì đó chính là tìm chết. Trước kia nhất định là đã có người làm như vậy, nhưng chư thần cũng sẽ không quan tâm ngươi có phải là hiền triết thật hay không. Lúc xuất hiện người tự xưng là hiền triết, chư thần nhất định sẽ có hành động, hoặc là phái ra quái vật thủ hạ của bọn họ đến giết, hoặc là lấy danh nghĩa “ủy thác” tiến hành uy hiếp, bắt người đó đi tìm chết, hoặc là trở thành chó của chư thần, chính là đơn giản như vậy. Đối với cái thế giới này mà nói, hiền triết chính là kẻ địch của chư thần!" Lời vừa dứt, trong khi Trương Hằng cùng ba người lính còn đang tiếp thu tin tức này, từ bên ngoài cửa sổ của căn phòng, đã xuất hiện tiếng gió vỗ dồn dập, rậm rạp chằng chịt, giống như là có một đàn chim lớn, hoặc là nhóm dơi lớn. Cho dù đó là cái gì, mục tiêu của nó... Chính là năm người trong căn phòng này!