So với tình hình chiến đấu của quân đội, bọn Trương Hằng vẫn đang trong thế giằng co với con cự thú xúc tu. Tuy bọn họ không có thành viên nào bị tổn thương hay nguy hiểm tới tính mạng nhưng mà cũng chẳng có cách nào để công kích con cự thú kia. Đặc điểm lớn nhất của con cự thú này là thân thể khổng lồ, kéo theo đó là khả năng phòng vệ không gì sánh bằng. Nói dễ hiểu hơn, da của con người thì không nói làm gì, mà khi dùng da của loài thú lớn hơn chút làm ví dụ, như là gấu hay tê giác, hay thậm chí là da voi thì ta có thể thấy rõ rằng làn da của những con vật này đều có thể ngăn cản được súng ống loại nhẹ, súng hơi. Mà đấy mới chỉ là các loài thú nhỏ chiều dài thân thể tầm 2 - 3 mét mà thôi, nếu giả dụ những loài to lớn gấp mười lần, thân thể dài 20 - 30 mét, làn da của chúng theo đó cũng dày gấp mười lần, như vậy thì rõ ràng lúc này da của chúng đến súng trường cũng chẳng thể xuyên thủng được, chẳng khác gì tấm thép cả. Mà giờ con cự thú trước mặt bọn Trương Hằng này chiều dài cơ thể đến hơn trăm mét, vậy thì đừng có nói súng ống hạng nặng, kể cả có dùng đến pháo hạng nặng nã vào người nó thì chắc cũng chỉ gây đau nhức chứ không thể nào gây tổn thương được, cùng lắm thì sứt một chút da, chảy ít máu thì cũng đã là kết quả khả quan lắm rồi. Nếu muốn thực sự gây trọng thương cho nó, hay thậm chí là giết chết con cự thú này thì chắc chắn phải dùng nhiều vũ khí hạng nặng, hay chí ít cũng phải giống như cách của quân đội vậy, kích nổ liên tục tất cả đạn dược quanh con Tinh Tinh bốn tay để nó trở tay không kịp, vẻn vẹn chỉ mười giây đã kết liễu nó. Bên chiến trường giết chết con Tinh Tinh kia, mấy người Trương Hằng tất cả đều đã quan sát, thậm chí Sở Hạo ở trên bầu trời cũng thấy tận mắt, vì thế mà trong nội tâm mọi người đều nặng nề... Đó là mạng thí mạng, nhưng là mạng của mấy nghìn người để đổi lấy mạng của một con cự thú... Hy sinh quá lớn đi mà... lực lượng này.. quá yếu đuối... (Quân đội luân hồi, quân đội luân hồi của ta! Nhất định phải mạnh mẽ hơn!) Theo kế hoạch gây dựng quân đội luân hồi của Sở Hạo, 10 sư đoàn, kế hoạch quân đội 100.000 người, đào tạo ra là để ứng phó với toàn bộ hiểm họa đến từ mọi phạm trù khoa học viễn tưởng, chiến tranh, tai nạn, hay thậm chí là quần chiến trong lương lai. Nhưng chung quy lại, mấu chốt vẫn là phải đủ khả năng để đối kháng với các loại cự thú có tố chất vượt xa loài người, ví dụ như bọn Trùng trong Starship Stroopers, ví dụ như người ngoài hành tinh trong Mars Attack, hay những quân đội, phi thuyền ngoài hành tinh trong Star war, Startrek... Về cơ bản quân đội luân hồi phải đủ khả năng đối phó với các thứ như vậy. Không nói tới việc Sở Hạo đang tính toán điều chỉnh việc gây dựng và tập luyện cho quân đội luân hồi ra sao, phía dưới, trận chiến giữa bọn Trương Hằng và quái thú xúc tu cũng đang đến hồi kết. Mặc dù TIER đang trong trạng thái Tekkaman có thể bay lượn, nhưng thời gian bay lượn cũng không phải là quá dài. Lúc này TIER đã không còn trong thế giằng co với con cự thú xúc tu nữa mà là đang liều mạng chiến với nó. Đúng ra thì TIER cũng đã cắt đứt không ít xúc tu nhưng mà không hiểu năng lực của con cự thú này là gì mà xúc tu vừa đứt cái đã ngay lập tức mọc lại. Cứ như vậy, các xúc tu cứ trùng trùng điệp điệp đánh tới làm TIER không chống đỡ kịp. Dù TIER là người máy, cơ bản không có cái loại cảm giác mệt mỏi hay phân tâm, nhưng mà bị công kích liên tiếp như thế này, lớp giáp ngoài của Tekkaman cũng đã bắt đầu nứt toác, từ trong chảy ra chất lỏng cứ như máu. Phía dưới con cự thú, mấy người Trương Hằng cũng đang vây quanh kiềm chế nó, nhưng cũng chỉ dừng ở mức độ kiềm chế được nó chứ không hề gây tổn hại được nó. Cho dù là những công kích mạnh mẽ như tiễn của Trương Hằng thì cũng chỉ đủ để bắn nát được xúc tu của con cự thú mà thôi. Lúc này, trong tinh thần lực quét hình của Auchi, tất cả đều thấy TIER đang lâm vào thế hạ phong rồi. "Đáng chết đáng chết đáng chết! Rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể giải quyết được con cự thú này đây chứ!" Trương Hằng tức giận quật cây trường cung vào cạnh cửa xe, vô tình đánh bay cửa xe đi. Hắn lại càng tức giận gầm lên, bực tức vì sự yếu ớt vô dụng của bản thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng đội chiến đấu mà không giúp gì được. Nhất thời tất cả mọi người đều im lặng, không ngờ lúc này, Sterry bỗng mở miệng nói: "Ta có một cách có thể tiêu diệt con cự thú này... Nhưng mà ta không có đủ năng lực để giải quyết nó, nếu như ngươi đã có ý chí quyết tâm, thì hãy đi đi." Trương Hằng quay ngoắt lại, tóm lấy cổ áo của Sterry rồi kéo xốc lên: "Nói! Cách gì! Cơ hội của ngươi chỉ có một lần thôi!" Đang nói, sát ý của Trương Hằng đã bốc lên ngùn ngụt rồi. Vậy mà Sterry lại không hề nhìn ra, lạnh lùng cười nói: "Đừng nói chuyện với ta kiểu như vậy. Ta chưa có làm gì bán đứng các ngươi, cớ gì cứ phải thù địch như thế! Bây giờ ta cũng vì bọn ngươi mà nghĩ cách, bày mưu kế, không cảm kích thì thôi, lại còn..." Bốp một tiếng. Trương Hằng đấm thẳng vào mặt Sterry, đồng thời hét lớn: "Đừng có nói cái con mẹ nó như kiểu là ngươi ban phát ân huệ cho bọn ta! Có tin ta sẽ giết ngươi luôn không hả! Đừng tưởng ngươi giấu bọn ta cường hóa cái mẹ gì đó thì hay lắm, lợi hại lắm, ta muốn giết ngươi chỉ cần 5 giây thôi, tin không hả!?" Sterry lồm cồm bò dậy, nhưng hắn chưa lập tức đứng lên, chỉ lấy tay lau máu trên khóe miệng rồi cười lạnh: "Tốt lắm. Giết ta đi, cứ để con cự thú kia tàn sát đi, dù sao ta cũng chết rồi mà..." Trương Hằng điên tiết kéo căng trường cung rồi chĩa thẳng vào đầu Sterry nói: "Được lắm. Giỏi thì cùng chết. Ngươi đừng tưởng ngươi có thể sống đến bây giờ đều là dựa vào bản thân ngươi. Đội ngũ này chẳng nợ ngươi cái gì cả, chỉ có ngươi nợ chúng ta thôi. Đừng có làm như ngươi con mẹ nó đơn độc một mình mà con mẹ nó sống sót. Lão tử muốn thì có thể giết ngươi ngay. Giờ ta cho ngươi ba giây, không nói thì chết. Có giỏi thì chống trả đi xem ai chết trước!" "Một!" "Hai!" Ngón tay của Sterry ngón tay không ngừng run rẩy, một sợi xích dài mơ hồ hiện ra. Mắt của hắn thì nhìn chằm chằm vào mắt Trương Hằng, trong nháy mắt, hắn biết dù hắn có phát động công kích thì Trương Hằng cũng có thể lập tức giết hắn, đây chính là trực giác sinh tử, nên đến giây thứ hai, toàn thân hắn đã toát mồ hôi lạnh. Nói thì hay, nhưng ai mà chẳng sợ chết. Hắn mà không sợ chết thì đã không phải ẩn nấp đến cùng như thế này. Lúc mà Trương Hằng còn chưa đếm đến ba, hắn đã vội vàng hét lớn: "Trong cơ thể nó! Trong cơ thể con cự thú này có lưu chuyển năng lượng! Đó là tim của nó! Thuộc tính của ta giúp ta cực kỳ nhạy cảm với trái tim sinh mệnh của mọi vật. Vì thế ta biết, điểm chí mạng của con cự thú này chính là trái tim!" Trương Hằng vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Sterry. Sau cùng hắn cũng nhả dây cung ra, sau đó không quan tâm đến Sterry nữa mà ngẩng đầu nhìn về con cự thú, nói: "Đừng giở trò. Tình hình nơi này đội trưởng có thể thấy hết được. Đây cũng là cơ hội cuối cùng của ngươi, đừng có đùa. Ta chết, TIER chết, mọi người chết, rồi ngươi cũng phải chết. Nếu như ngươi nói điểm chí mạng của nó là trái tim, vậy chẳng lẽ ngươi có cách phá vỡ lớp vỏ bọc của nó sao? Làm đi! Lão tử sẽ đích thân đi tiêu diệt trái tim của nó!" Sterry mắt sáng lên, nói: "Kỹ năng của ta đúng là có thể xuyên qua lớp vỏ của con cự thú này, nhưng mà chỉ trong thời gian ngắn thôi, ngươi nhất định phải thật nhanh chóng tiến vào cơ thể nó. Sau đó thì bám theo kỹ năng của ta chạy tới tim con cự thú này. Cơ hội chỉ có một, nếu ngươi chết, đừng trách ta." "Trách ngươi sao? Trách về cái gì?" Trương Hằng bỗng nhiên cười lớn rồi nói: "Nếu có chết, chỉ có trách bản thân bất lực. Nếu như ngươi có lòng giúp đỡ, thì chúng ta sao lại trách được, vì lý do gì mà trách ngươi được nữa đây? Đừng có con mẹ nó coi mình là đặc biệt quá. Trái đất này không có ngươi thì vẫn cứ quay. Bắt đầu đi!" Sterry không nói gì, chỉ thấy hắn hít một hơi rồi giơ tay lên. Tất cả mọi người liền nhìn thấy trên 5 ngón tay hắn xuất hiện 5 cái nhẫn gắn với 5 sợi dây xích, những sợi xích này cứ như dài vô tận kéo dài vào khoảng không, mà những sợi xích này cũng không lớn lắm, bé hơn ngón tay một chút. "Wow, Niệm (Hunter x Hunter), hoán đổi tốt a." Trương Hằng hơi châm biếm, giọng còn pha chút chán ghét nói với Sterry. Mà Sterry thì vẫn mặt lạnh như tiền, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu con cự thú kia, tiếp đó nói: "Ba giây. Ta chỉ có ba giây để phát động kỹ năng thôi. Với sinh vật lớn như thế này, ta đoán chừng chỉ có thể phát động một lần, mà căn bản thì không thể tạo ra bất kỳ tổn thương nào cả. Chỉ là khi ta phát động niệm, sợi xích sẽ đi thẳng vào tim nó, lúc đấy ngươi hãy bám theo sợi xích ta đi thẳng vào cơ thể của con cự thú này. Nhưng về phần ngươi sau khi tiến vào rồi có thể giết được nó hay không.... Tất cả đều phải dựa vào độ may mắn của ngươi thôi." Trương Hằng gật gật đầu, rồi không nói gì nữa. Sterry im lặng đếm hai giây, tiếp đó rống lớn, sợi xích trong tay hắn liền lao vút tới con cự thú. Chỉ thấy sợi xích biến to lên, đồng thời đâm thẳng vào cơ thể con cự thú mà chính bản thân nó cũng không hề hay biết. Trương Hằng không hề chần chừ, vác trường cung lên lưng rồi nhảy lên sợi xích, sử dụng tốc độ mà mắt người không theo kịp được di chuyển trên sợi xích làm bằng niệm, lao thẳng vào cơ thể con cự thú. Đạn thời gian... Đây là kỹ năng của Trương Hằng, khi sử dụng tạo gánh nặng rất lớn đối với cơ thể. Song, giờ phút này thì hắn phải bất chấp tất cả. Ngay lúc này, bên trong con cự thú, đích đến của sợi xích, chính là ...... Chính là trái tim của nó!