Chương 209: Quyển 8 - Chương 17: Coming Soon

Tại một thành phố phồn hoa thuộc Thái Lan, dòng người qua lại tấp nập, đặc biệt là phía trước tòa cao ốc nơi đặt rạp chiếu phim, lượng người qua lại đông nghìn nghịt. Vô luận là kẻ đến hay người đi đều đang bàn luận một cách hào hứng về bộ phim hot nhất gần đây, Coming Soon.

“... Vớ vẩn quá đi, rõ ràng quảng cáo là phim ma vậy mà nội dung lại lồng khoa học viễn tưởng với dị năng vào. Ngoại trừ màn lý luận chiếc hộp thì còn thú vị đôi chút, chứ phim ma quái gì?”

“Cũng không thể nói như vậy được, ít nhất hiệu quả hình ảnh không tồi, nhất là đoạn nữ quỷ khổng lồ với vô số quỷ ảnh, cả số vũ khí của đám người kia nữa. Mà trong bọn họ, không ngờ lại có cả robot. Những dị năng kia cũng rất hay. Nhiều thứ trộn lại như vậy khiến tôi rất muốn xem phần tiếp theo, muốn tìm hiểu lai lịch những người đó, Chủ Thần, Chủ Thần không gian, tiểu đội Luân Hồi, nghe có vẻ rất thú vị!”

“Đã là phim ma thì cứ xoay quanh chuyện ma thôi, còn trộn nhiều thứ vào như vậy làm gì? Trong phim ma, ma quỷ chính là vô địch, nếu nó còn bị đánh bại nữa thì còn gì đáng xem? Không dọa được ai cả.”

“Thế nhưng cách lập luận của nam chính rất được. Nếu ma quỷ là vô địch thì chúng đã tràn lan trên thế giới này từ lâu rồi, nhân loại làm gì còn đất mà sống nữa. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, quỷ quái cũng có thứ khắc chế được. Bộ phim này phải nói là hay...”

Từ khi bộ phim được công chiếu, nó đón nhận hai cách nhìn hoàn toàn khác nhau. Một phương cho rằng bên trong pha trộn quá nhiều thứ linh tinh với đủ loại danh từ kỳ lạ như thế giới luân hồi, lý luận khoa học viễn tưởng ‘chiếc hộp’... khiến cho nó .không còn là phim ma thuần túy nữa. Không đáng xem!!!

Nhưng phe ủng hộ lại rất hoan nghênh ý tưởng sáng tạo của điện ảnh Thái. Thể loại ma quỷ báo thù nguyền rủa quá nhàm rồi, cứ thay tên đổi họ rồi lặp đi lặp lại những tình tiết như vậy thì ai còn hứng xem nữa? Chi bằng đem đến cho khán giả một cách giải thích mới về ma quỷ... Hay!!!

Chính vì sự tranh luận của hai phe mà bộ phim này bỗng dưng trở thành tiêu điểm thu hút được lượng người xem kỷ lục.

Cũng trong dòng người qua lại trước cửa rạp chiếu phim ấy, vài kẻ lạ mặt bình thản bước chân ra phố, cuối cùng tụ họp tới một ngõ nhỏ vắng bóng người, gã trung niên lên tiếng: “Memes cấp huyễn tưởng bị lấy mất rồi, cơ mà công nhận lần này nguy hiểm thật...”

Nữ tử vẻ mặt cứng ngắc đứng cạnh nghe xong không khỏi gật đầu: “Đúng vậy, không ngờ Memes lần này lại quỷ dị khủng bố như thế, nghịch chuyển một bộ phim thành thế giới thật, còn thế giới thật lại hóa phim ảnh. Thật không hổ là Memes cấp huyễn tưởng, chỉ kém loại cao nhất một chút mà thôi. Chúng ta đã đánh giá thấp nó, suýt tí nữa thì bị nhốt trong thời gian loạn lưu, chặt đứt nhân quả, nếu vậy thì chả khác gì chết mất xác, không, so với chết còn đáng sợ hơn, là hoàn toàn tuyệt diệt.”

Mấy người còn lại đều gật đầu đồng ý. Gã nam tử trẻ tuổi bỗng nhiên đưa tay lên đầu day day vài cái, phần da chỗ này đột nhiên uốn khúc bong ra. Tựa như thay quần áo, song bên dưới lớp da ấy không phải máu thịt mà là một tầng bóng mờ đen kịt. Từ bên trong phát ra âm thanh trầm thấp: “Về thôi, nhiệm vụ lần này thất bại nhưng cũng không phải tay trắng. Chúng ta đã tìm thấy dấu vết ‘Chủ Thần’. Một vạn tám ngàn năm sau siêu biến cố, tiểu đội Luân Hồi lại được thành lập, hơn nữa thông đạo Chủ Thần cũng đã mở ra. Cần phải thông báo cho tổ chức để bắt đầu chuẩn bị...”

“Theo dự ngôn, khi ‘Chủ Thần’ xuất hiện lần nữa, ‘Thế Giới’ sẽ hàng lâm. Đấy chính là lúc tử sĩ đoàn chúng ta quật khởi! Đi, trở về thôi!”

Cùng lúc đó, cách vị diện này vô cùng xa xôi, trong một quảng trường nằm giữa hư không, chính giữa có quang cầu lấp lánh, một đoàn người đột nhiên xuất hiện... Mà câu đầu tiên của bọn họ chính là kêu gọi Chủ Thần tiến hành chữa trị toàn thân. Thú vị ở chỗ, bọn họ không hề biết mình đã vô tình trở thành diễn viên của một bộ phim đình đám. Thậm chí mỗi một lần luân hồi vừa rồi đều biến thành phim... Vẻ mặt cả bọn lúc này đều thể hiện sự vui sướng khi sống sót sau tai nạn.

Hoàn tất chữa trị, mọi người bước ra từ các cột sáng bao gồm, Sở Hạo, Niệm Tịch Không, Trương Hằng, Tom, Sterry, John Loup, thanh niên đeo kính cùng Tier. Tất cả ánh mắt mọi người lúc này đều tập trung trên người Sở Hạo, không ai lên tiếng, không ai cử động, không khí chìm trong im lặng.

Mãi lâu sau Sterry bỗng nhiên tức giận chỉ Sở Hạo: “Sở Hạo! Mày có biết bọn tao gặp phải chuyện gì không? Tuyệt cảnh, là tuyệt cảnh đó, suýt nữa là mất mạng rồi! Mày biết không hả? Nếu không phải may mắn giết được nữ quỷ khổng lồ đó thì bọn tao chết chắc rồi! Mày có thể trở về đây chính là nhờ bọn tao liều mạng chiến đấu đây! Biết không hả?”

Những người còn lại đều không nói gì, ngay cả Tom và Trương Hằng cũng thể hiện vẻ bức thiết muốn biết nguyên nhân. Bọn họ cứ như vậy nhìn chằm chằm Sở Hạo, song hắn còn chưa kịp lên tiếng, thanh niên đeo kính đã hét lên: “Các ngươi nghi ngờ đội trưởng của mình ư? Các người có biết hắn đã phải trải qua những gì không? Một mình hắn phải liều mạng với trùm cuối, nhờ có hắn mà các ngươi mới có thể về đây. Chỗ này là Chủ Thần không gian? Các ngươi căn bản không biết lúc đó hắn đã làm những gì, hắn tự tay móc mắt mình ra đấy!”

Nói đến đây, thanh niên đeo kính trực tiếp bước lên chắn trước mặt Sở Hạo, tựa hồ muốn bảo hộ hắn ở phía sau, đồng thời không ngừng nói ra những phân tích, phỏng đoán, hành động của Sở Hạo sau khi tiến vào ‘Linh hồn tà ác’. Mọi người nghe gã kể mà toát mồ hôi lạnh. Nét mặt Trương Hằng, Tom dần nhu hòa. Đặc biệt là Tom, hai mắt hắn óng ánh lệ châu, đi tới vỗ vai Sở Hạo. Trương Hằng thì một bộ đắc ý cười ha ha, lão tử không nhìn nhầm người

Gã trung niên John Loup đi tới bên cạnh thanh niên đeo kính tò mò hỏi: “Auchi, những gì chú nói đều là thật sao? Trước đó không phải chú rất ghét hắn mà?”

Thanh niên đeo kính Auchi gật gật đầu, sau lại lắc: “Tôi vẫn không thể tha thứ cho hành động vứt bỏ người mới, song việc làm của hắn khiến tôi cảm động. Hắn không phải người xấu, chỉ là một đội trưởng bất lực mà thôi. Hắn vì các thành viên trong đội mà đặt bản thân vào nơi nguy hiểm nhất. Cách làm ấy rất đáng khâm phục. Chỉ thế mà thôi.”

Sở Hạo vẫn một mực trầm mặc. Không phải hắn khiêm tốn, mà là tất cả sự chú ý của hắn lúc này đều đang tập trung vào trong óc. Giữa không gian ý thức, vô số mảnh vỡ phù văn không ngừng ngưng tụ. Không, nói vậy cũng không chuẩn xác lắm, nhìn chúng giống như đang hợp lực vây công một đoàn bóng mờ vặn vẹo.

Cảnh này thật khó mà tưởng tượng nổi. Các mảnh vỡ phù văn kia kỳ thực là những bộ phận của đại trận phong ấn Tứ tượng ngũ hành bát quái. Chúng vẫn luôn yên tĩnh nằm trong ý thức Sở Hạo, ngày bình thường tựa hồ không sinh ra năng lực gì nhưng giờ khắc này lại tự hành vận chuyển. Vô số phù văn hợp lại, mơ hồ tạo thành một tòa đại trận vây chặt bóng mờ vặn vẹo. Cái ‘mục tiêu’ này tất nhiên không chịu ngồi yên, nó liên tục thay đổi hình thái. Sở Hạo chỉ đảo ý thức qua một lát mà cảm thấy đầu đau như búa bổ, trực trực hôn mê. Bởi vậy, hắn không dám nhìn nhiều, song sự chú ý vẫn tập trung vào đây.

Chỉ thấy vô số phù văn qua lại, chuyển đổi, biến hóa... tưởng như rất nhanh, lại dường như thật lâu, đại trận Tứ tượng ngũ hành dần hình thành vây chặt lấy bóng ma vặn vẹo. Sở Hạo chưa kịp nhìn rõ thì bên vai bỗng bị Tom vỗ vào khiến ý thức hắn quay về với thực tại. Nhưng ngay lúc đó, một đoạn tin tức khó hiểu hiện lên trong đầu hắn.

“Nghịch”

Đây là ‘tên thật’ của đoàn bóng mờ, song cũng chỉ đến đó mà thôi. Về phần vì sao nó lại ở trong ý thức hắn, hay như tại sao Tứ tượng ngũ hành bát quái trận đã bị phá toái rồi lại lần nữa tổ hợp, đoàn bóng mờ kia có tác dụng gì... Hắn hoàn toàn không biết.

“Đang nghĩ gì đấy?” Bọn tôi đang hỏi anh mà.” Tom vỗ vỗ vai Sở Hạo tò mò hỏi.

Sở Hạo hít sâu một hơi để bình ổn tâm tình, hỏi lại: “Hử? Hỏi tôi gì cơ?”

Trương Hằng thấy vậy liền tiếp lời: “Đang hỏi ngươi xem đã mất đi đoạn trí nhớ gì rồi. Ngươi có biết mình mất ký ức nào không? Lần này ngươi tiến vào trạng thái Thượng đế vượt qua thời gian cho phép, nhất định là đã mất đi một đoạn trí nhớ quan trọng rồi phải không?”

Sở Hạo lắc lắc đầu: “Tôi làm sao biết được là mình đã quên đi cái gì, nếu biết thì đã không gọi là mất trí nhớ... Hi vọng nó không quan trọng lắm.”

Lúc nói vậy, Sở Hạo vẫn một mực tìm kiếm tung tích Tứ tượng ngũ hành bát quái trận và đoạn Memes ‘Nghịch’... Cơ mà cái trận này bị phá lúc nào nhỉ, phá như thế nào? Hắn không nhớ nổi mình có thực lực làm được việc đó hay không!!! Chẳng lẽ cái mất đi chính là đoạn trí nhớ này?

“Bất kể thế nào, chúng ta còn sống.”

Sở Hạo nhìn biểu tình kích động của mọi người chung quanh, nhất là sự thân mật của Tom và Trương Hằng. khóe môi hắn khẽ cong cuối cùng biến thành nụ cười thật sự chứ không phải bộ mặt tươi cười máy móc mọi khi.

“Tôi đã thực hiện được lời hứa của mình. Tôi không vứt bỏ các bạn, đồng đội, Chúng ta...”

“Còn sống!”