Cảm giác nửa tỉnh nửa mê quen thuộc ào tới… không biết qua bao lâu, rốt cuộc Sở Hạo tỉnh lại. Hắn phát hiện mình đang ngồi trong một phòng chiếu phim của rạp. Chẳng hề ngạc nhiên, điều này hắn đã dự liệu từ trước. Bởi lẽ nội dung bộ phim này có hạn chế về mặt không gian rất lớn. Nếu Chủ Thần muốn tiểu đội luân hồi nào đó bắt buộc phải đối mặt với nguy hiểm, vậy chỉ có thể để bọn họ trực tiếp ‘xem phim’…
Sau khi tỉnh lại, Sở Hạo cố gắng thu liễm tâm thần rồi nhìn về phía mọi người đang nằm trên mặt đất. Ngoại trừ mấy người quen thuộc Niệm Tịch Không, Trương Hằng… Ack, Niệm Tịch Không! Sở Hạo giật mình phát hiện ra không ngờ mình còn tỉnh sớm hơn cả Niệm Tịch Không. Sao lại như vậy?
Lúc ở Terminator 4, Sở Hạo lấy được rất nhiều thông tin hữu ích từ Trung châu đội, chẳng hạn như độ khó một bộ phim sẽ tùy thuộc vào số người tham dự, mỗi tiểu đội luân hồi chỉ có tối đa 20 thành viên, cho nên độ khó cao nhất cũng là 20 người. Ngoài ra, khi vừa được truyền tống đến một thế giới mới, người nào thoát khỏi tình trạng mê man nhanh hơn thì có thực lực mạnh hơn. Đặt trong hiện tại, Niệm Tịch Không ấy vậy mà còn chưa tỉnh. Chẳng nhẽ thực lực của hắn còn cao hơn cả Niệm Tịch Không?
(Không, không thể nào. Nếu không phải vấn đề sức mạnh… vậy hẳn đây là khả năng kháng cự với sự thôi miên của Chủ Thần. Quả thật thực lực càng cao thì sức kháng cự với thôi miên càng lớn, nhưng đoán chừng cũng có ngoại lệ, chẳng hạn như đám quang hoàn Thần Tính trong người ta hiện giờ. Nó có thể giúp tăng tốc độ tính toán thì hẳn cũng có ảnh hưởng nào đó tới khả năng chống chịu thôi miên…)
Nghĩ tới đây, Sở Hạo thở phào nhẹ nhõm. Hắn không quan tâm liệu có phải thực lực mình tăng lên hay không mà là sợ Niệm Tịch Không yếu đi. Phải biết rằng nàng ta chính là chỗ dựa lớn nhất của Bắc Băng châu đội trong bộ phim này… chỉ cần không xảy ra chuyện bất ngờ. Sở Hạo ghét nhất chuyện bất ngờ.
Bài học nhận được từ Terminator vừa rồi quả thật quá thấm thía. Tuy rằng bọn họ may mắn được Trung châu đội trợ giúp nên mới vượt qua nhưng những mất mát trong đó khiến hắn phải tự ngẫm lại. Sở Hạo muốn tìm nguyên nhân thất bại, nhưng suy nghĩ hồi lâu hắn chỉ tổng kết được ba vấn đề. Thứ nhất là phán đoán sai thực lực Bắc Băng châu đội, hắn tự nghĩ nhóm mình quá cao. Quả thực chiến lực Bắc Băng châu đội chỉ mới đạt sơ đẳng trong thế giới Luân Hồi, song cũng đã vượt xa tưởng tượng của người ở thế giới thực. Có điều mặt mạnh của bọn họ là đánh lén, chạy trốn, ẩn nấp chứ chiến đấu chính diện thì chỉ tương đương với khoảng 500 binh sĩ tinh nhuệ có hỗ trợ vũ khí cơ giới thế kỷ 21. Có thể nói đấy đã là cực hạn của bọn họ lúc này rồi. Tính bình quân thì mỗi thành viên trong đội chẳng khác nào siêu nhân, nhưng để cứu thế giới thì đúng là trò đùa. Ngẫm lại mà xem, dù có trang bị tận răng thì 500 binh sĩ cũng làm sao đấu lại mấy ngàn vạn liên quân của các quốc gia. Cùng lắm thì tổ chức chiến đấu du kích hay chiến đấu đặc chủng gì gì đó thì còn được chứ đấu chính diện ư… nháy mắt sẽ bị nghiền nát ngay.
Thứ hai, hắn đã đánh giá thấp sức mạnh ẩn nấp trong các thế giới phim. Nếu chỉ xét nội dung cốt truyện thì rất nhiều phim chẳng có gì đáng băn khoăn. Song phim thì vẫn chỉ là phim, đặt trong một thế giới thực sự thì rất nhiều thứ sẽ được mở rộng và tăng cường. Lấy chiến lực chỉ mới tương đương 500 quân chính quy của Bắc Băng châu đội thì rất khó ứng phó được mọi tình huống. Trừ phi sở hữu sức mạnh áp đảo toàn bộ thế giới như Trung châu đội hoặc là vừa vặn phù hợp với bước ngoặt quan trọng nào đó thì mới có thể thành công trong việc cứu thế.
Còn về vấn đề thứ ba… vậy chỉ có thể đổ lỗi cho nữ thần may mắn.
Mới nghe thì có vẻ hắn đang trốn tránh trách nhiệm, nhưng thực tế bọn họ mấy lần thất bại đúng là do xui xẻo. Trong Terminator, Sở Hạo quá tham vọng nên đổ bể hết cả, vậy cũng thôi! Nhưng ở vài bộ phim trước nữa, cho dù hắn sắp xếp kế hoạch cực kỳ hoàn hảo nhưng cứ khi đến lúc mấu chốt thì lại xuất hiện tình huống bất ngờ phá hỏng tất cả. Cứ lặp đi lặp lại như thế, không phải do vận xui đeo bám thì là gì?!
Bởi thế nên khi phát hiện Niệm Tịch Không còn chưa tỉnh lại thì điều đầu tiên hắn nghĩ tới là chả nhẽ lại xuất hiện chuyện bất ngờ. Cơ mà còn may, chỉ là sợ bóng sợ gió chứ không phải sự thật. Sở Hạo dần lấy lại bình tĩnh, bắt đầu xem đến các thành viên khác của Bắc Băng châu đội.
Uhm, hắn, Niệm Tịch Không, Trương Hằng, Tom, Sterry, Tier, những người mới… ừ, cộng lại là 20 người, ha ha…
“XXX Chủ Thần…”
Tuy rằng đã nghĩ tới tình huống xấu nhất nhưng Sở Hạo vẫn không nhịn được chửi ầm lên. Đúng lúc này, Niệm Tịch Không vốn đang mê mang cũng dần tỉnh lại. Bừng mắt thoáng nhìn Sở Hạo một chút, ngay sau đó không nói một lời, nàng đứng dậy, lấy từ trong áo một khoảnh thịt nướng từ từ nhấm nháp, bình tĩnh vô cùng…
Sợ Hạo nhìn cảnh ấy mà có chút đứng hình… Trong lúc đợi những những người khác tỉnh lại, hắn quay sang nghiên cứu nhiệm vụ ghi trên đồng hồ lần này. Thoạt nhìn khá đơn giản nhưng đoán chừng sẽ rất khó… Sống sót ba ngày, 24 tiếng cuối cùng không được rời khỏi rạp. Kẻ ngốc cũng biết trong khoảng thời gian ấy sẽ vô cùng kinh khủng…
Mấy người Trương Hằng và nhóm người mới cũng lần lượt tỉnh lại. Mãi lúc này, Sở Hạo mới nhớ ra T800 Tier vẫn còn ‘ngủ’, cái này vô lý nha!!!
Cẩn thận kiểm tra lại, cuối cùng hắn phát hiện ra Tier chỉ bị ngắt công tắc chứ năng lượng và phần cứng, chương trình bên trong vẫn bình thường, khởi động lại là ổn. Nhưng tại sao Chủ Thần phải bắt mọi người lâm vào tình trạng mê muội, đến Tier cũng bị shut down tạm thời? Chẳng nhẽ quá trình di chuyển bọn họ vào thế giới phim có gì bí mật ư? Vấn đề này, tương lai cần nghiên cứu kỹ hơn mới được…
Sở Hạo thản nhiên mở đầu Tier ra để ‘bật công tắc’, sau đó lại thuần thục đóng ‘da đầu’ lại… Mười mấy tên người mới vốn lúc trước còn đang la hét ầm trời, giờ nhìn thấy cảnh ấy mà sợ cứng đờ. Đám người này, nhiều tuổi nhất chừng 50, nhỏ nhất khoảng 17~18, nam nữ đủ cả, trừ hai người da đen thì còn lại đều là da trắng, đúng chuẩn các nước Đông Âu, Bắc Âu. Từ cách ăn mặc thì có thể thấy bọn họ thuộc đủ loại ngành nghề, và tất nhiên vừa tỉnh dậy thì ai cũng cho rằng mình bị bắt cóc… Vô luận ở thế giới thực là trộm cướp hay nhân viên văn phòng thì bây giờ cũng cho rằng mình đang rơi vào tay người ngoài hành tinh hay ‘thứ gì đó’ đại loại như vậy. Tóm lại không thể trách bọn họ vừa rồi huyên náo ầm ĩ được.
Mãi tới khi Sở Hạo biểu diễn mở đầu ‘bên trong’ nhưng bên trong lại toàn máy móc thì cả đám liền như con thỏ run sợ trầm mặc. Nhất là khi Tier đứng lên, chẳng ai bảo ai nhưng cũng đồng loạt lui về sau.
Đây là lần đầu tiên không phải tốn công nghĩ cách giải thích cho người mới, Sở Hạo không khỏi cảm thán thầm nghĩ. Tiếp đó, mọi chuyện về thế giới Luân Hồi, Chủ Thần không gian lần lượt thoát ra khỏi miệng hắn. Nhưng khiến đám Trương Hằng tò mò là vấn đề quan trọng nhất thì Sở Hạo lại không nhắc tới, tên bộ phim lần này. Nói qua loa vài câu, Sở Hạo liền quay sang dò xét chung quanh.
Tom nhịn không được tò mò hỏi: “Đội trưởng, sao chỉ nói…”
Còn chưa nói hết, Trương Hằng đứng cạnh đã kéo giật lại. Trương Hằng bá vai hắn, một câu ‘anh bạn’, hai câu ‘bạn thân’… lần lượt kể lại thành quả tu luyện của bản thân trong Chủ Thần không gian… Khả năng chống đỡ thương tổn của hắn đã đề cao ít nhất gấp đôi. Ví dụ như khi bị dao cắt, hắn sẽ chỉ xuýt xoa vài câu chứ không la toáng lên, mặc dù vết thương thì vẫn y nguyên…
“Xem ra cái huyết thống Thánh đấu sĩ này không thể khiến người ta tăng cường thực lực sau khi cận kề tử vong được. Có lẽ ta phải đổi thêm huyết thống Siêu Xayda. Cơ mà như thế thì sẽ sinh ra biến dị… Thánh đấu sĩ Siêu xayda!!! Một khi biến hình, vậy có ngầu hay không nhỉ…”
Bị Trương Hằng ‘câu kéo’ như thế, Tom không thốt ra mấy lời cuối cùng được, mà Sở Hạo thì vẫn trầm mặc. Về phần đám tân thủ, bọn họ chưa hẳn đã hoàn toàn tin tưởng lời Sở Hạo, nhưng có Tier làm ví dụ nên ít nhiều chấp nhận một chút. Cả đám tụ lại hưng phấn thảo luận, tất cả chủ đề đều quay xung quanh chuyện liệu cái Chủ Thần không gian kia có thật hay không… Song bọn họ chẳng ai biết, mấy phút nữa thôi sẽ vô cùng nguy hiểm.
Niệm Tịch Không chẳng coi ai ra gì, vẫn tiếp tục nhâm nhi miếng thịt nướng trong tay. Ăn xong, nàng lại lấy ra một huyết quả nho nhỏ, từng ngụm từng ngụm nuốt sạch. Vừa ăn, nàng vừa thấp giọng nói với Sở Hạo: “Định từ bỏ toàn bộ người mới à? Đây không giống tác phong của ngươi…”
“Độ khó hai mươi người, hai mươi người ‘chơi’ mà chỉ có 5~6 cái đạo cụ phòng hộ…”
Sắc mặt Sở Hạo bình tĩnh nhưng ngữ khí lại đầy khổ sáp: “Độ khó 20 người… Đội trưởng Trung châu đội từng hỏi ta, ‘vì sống sót, có thể làm dơ bẩn hai tay không…”
Niệm Tịch Không vẫn tiếp tục mân mê ‘tiểu quả quả’ của mình: “Hử? Vậy ngươi trả lời ra sao?”
Sở Hạo nhìn thẳng Niệm Tịch Không, ngữ khí trầm trọng: “Đương nhiên có thể. Nhưng câu hỏi vẫn chưa hết… ‘Vì sống sót, có thể làm dơ bẩn trái tim không…?’ ”
Niệm Tịch Không thoáng trầm mặc, hồi lâu sau mới tiếp tục hỏi: “Vậy câu trả lời của ngươi là gì?”
Lần này Sở Hạo không đáp ngay, thẳng tới khi vòng phòng hộ xung quanh biến mất, màn hình trong rạp xuất hiện cảnh một lão thái bà bị treo cổ, hắn vẫn không nói cho người mới tên bộ phim này cùng những gì cần chú ý… Sở Hạo chỉ làm duy nhất một chuyện.
Dẫn theo đám Trương Hằng đi thẳng ra ngoài phòng chiếu…