“Đây là châu Đại Dương? Thật không xứng với cái tên ‘châu’ mà, ngoại trừ biển ra thì chẳng còn gì đáng gọi là ‘châu’!”
Sở Hạo ngồi tại căn cứ theo dõi tình hình trên màn ảnh. Bắt đầu từ châu Đại Dương, địa hình Thái Bình Dương đều bị thay đổi với biên độ lớn, rất nhiều hòn đảo lớn nhỏ bị xóa tên. Biển gầm cao trăm mét đổ ập lên đất liền, địa chấn trải dài rung lắc kịch liệt. Trình độ phá hoại như vậy, một hai quả bom hạt nhân tuyệt không gây ra được...
Quả thực lần này Sở Hạo lại một nữa đoán sai sức mạnh của Trung châu đội. Nhưng may không phải nghĩ cao mà là đánh giá bọn họ quá thấp. Thực lực Trung châu đội biểu hiện ra đã vượt xa tưởng tượng của hắn. Hồi trước nhìn thấy Roger cầm trong tay vũ khí cao cấp đổi chỗ chủ thần, một mình đối kháng với chiến hạm không gian của người xâm nhập, vốn Sở Hạo còn cho rằng đây là chiến lực đỉnh cao nơi thế giới Luân Hồi này, song đem so với gã đội trưởng Trung châu đội kia thì không khác gì con kiến.
Không tin thì cứ thử nhìn vào những hình ảnh mà vệ tinh thu được mà xem, sức mạnh Trịnh Xá thể hiện ra quá khủng bố. Từ trên không mấy trăm mét, hắn nhắm tòa hải đảo bên dưới oanh kích một quyền, không khí nén chặt... bằng mắt thường cũng có thể thấy nó lõm hẳn vào. Về phần uy lực của cú đấm đó vậy không phải nghĩ, căn cứ nát, hải đảo toái, mặt biển thủng tận đáy...
Rốt cuộc đâu mới là giới hạn của hắn!
Sở Hạo không cho rằng sinh linh phàm tục có thể đạt tới cấp độ đó, bởi trên đời mà xuất hiện bất cứ kẻ nào như thế, vậy mọi người sẽ gọi hắn là vũ khí hình người, hoặc thích hợp hơn- Thần.
(Đúng rồi, lúc trước hắn từng nói bản thân hắn đã mở cơ nhân tỏa bậc 4 cao cấp. Đối với cơ nhân tỏa, hiểu biết của mình quá ít, đợi tên kia quay lại nhất định phải hỏi cho kỹ mới được. Vấn đề này quá quan trọng, hơn nữa với tư cách là thành viên luân hồi thế hệ đầu tiên cũng là kẻ mạnh nhất, sự tình có thể giải đáp sẽ rất nhiều rất nhiều... Uhm, thực lực như vậy... muốn giải cứu thế giới chắc cũng không khó!)
Tuy rằng những gì Sở Hạo thấy được hiện giờ đều là hủy diệt, sóng thần, đảo chìm, đất nứt... tất cả đều thể hiện một hồi thiên tai khủng bố nhưng đấy chỉ là biểu hiện của lực lượng mà thôi. Cũng giống như súng ống có thể giết người cũng có thể bảo vệ dân chúng. Lực lượng không phân thiện ác, chỉ xem người sử dụng nó thế nào. Trịnh Xá cường đại... Trong mắt Sở Hạo thì sức mạnh đó chính là lực lượng cứu thế!
(Ta nếu có sức mạnh ấy, nếu có sức mạnh ấy... Vậy thì mọi người sẽ không phải chết, thế giới được cứu mà chẳng cần ta phải đưa ra những lựa chọn...)
Chưa lúc nào Sở Hạo lại khát vọng lực lượng đến thế, thứ sức mạnh sẽ giúp hắn thủ hộ hết thảy, nó quán triệt ý chí cùng tín niệm... Hắn muốn trở nên mạnh mẽ!!
Những hồi thảm họa vẫn diễn ra khắp nơi trên Địa Cầu, song đó cũng là khởi nguyên hi vọng của nhân loại...
“... Nói thật chứ tôi vẫn thấy hơi sợ với lời tiên đoán, bởi vô luận từ phương diện nào thì khả năng nhân loại chúng ta bị diệt sạch vẫn cao hơn cả. Quân đoàn người máy của Skynet đã vượt qua con số 1 tỷ, thậm chí 2~3 tỷ, sắp xếp bố cục thế nào cũng không lại được bởi nhân tố ảnh hưởng nhiều lắm. Đối phương có đủ loại đủ kiểu Terminator, sức mạnh như thế thì nhân loại sao địch lại được!”
“Không những thế, Skynet còn liên tục phát triển khoa học kỹ thuật. Nhưng một trí thông minh nhân tạo như nó đáng nhẽ không biết phát minh mới đúng, vậy mà thật đáng buồn, Skynet vẫn liên tục tiến hóa và ngày càng mạnh hơn, đã vượt xa chúng ta rồi...”
“Dưới tình hình như thế, làm sao mới thắng được Skynet đây? Lịch sử và lời tiên đoán trùng điệp như thế nào? Và rằng nhân loại chúng ta mới là người cười cuối cùng ư? Hết thảy đáp án được công bố vào thời khắc này...”
“Đây chính là kỳ tích sao?”
Ước chừng 14 tiếng sau khi Thái Bình Dương bị công kích, John Connor mang người tới chỗ Sở Hạo. Mà thực ra lực lượng kháng chiến vốn cũng khống chế được một bộ phận vệ tinh nên thấy được những gì đang diễn ra khắp nơi trên Địa Cầu.
John Connor chăm chú nhìn màn hình. Ở đó, một bóng người đang dùng vận tốc âm thanh lướt qua hư không, cũng bởi vì quá nhanh nên mọi người chỉ thấy đó là một hắc tuyến vắt ngang bầu trời. Những nơi người đó đi qua, không khí bị rẽ sang hai bên tạo thành một hình chữ V thật lớn, tựa như thanh đao sắc bén chém rách thiên khung.
Mà đáng ra với tốc độ như vậy thì đã chiến thắng lực hấp dẫn của Địa Cầu, sớm bắn khỏi tầng khí quyển rồi mới đúng. Nhưng vì chủ nhân của hắc tuyến tận lực khống chế quỹ tích nên sau lưng hắn kéo theo một dải hoa lửa xuyên suốt từ Thái Bình Dương sang châu Á. Con đường đó tượng trưng cho chung kết những ngày khốn khổ của Nhân loại.
Sở Hạo nhìn tình cảnh trên màn hình, hồi lâu sau bỗng quay sang John hỏi: “Còn nhớ ngày Phán Xét không?”
Ánh mắt John thoáng co lại, giọng đắng chát: “Vĩnh viễn không quên.”
“Uhm.” Sở Hạo ngừng một lát rồi nói với giọng khẳng định: “Vậy trước mắt chính là ngày Phán Xét đối với Skynet rồi!”
Trên màn hình ngoài biểu hiện chói mắt mà Trịnh Xá mang lại thì còn hai thành viên khác thuộc Trung châu đội. Mặc dù bọn họ không khủng bố tựa ma thần Trịnh Xá nhưng thực lực cũng vượt xa tưởng tượng của Nhân loại. Chẳng hạn như lúc tập kích một căn cứ khổng lồ của Skynet, hai người Lâm Tuấn Thiên gặp phải một con robot cao hơn trăm mét, cùng với chiếc phi thuyền cũng to chẳng kém đang mang theo nó. Không những thế, đại quân người máy đông đúc trải dài ngút tầm mắt chẳng quản sinh tử ào lên công kích bọn họ. Song Sở Hạo thấy gì? Một ngân thiết cự nhân cao tới 3~400m đột nhiên xuất hiện, nó vừa quạt tay một cái liền biến ‘nhóc’ đối thủ thành phấn vụn. Tiếp đến là ánh sáng laser chói mắt không biết từ đâu vụt tới, xỏ xuyên qua đại phi thuyền khiến nó nổ tung...
Lực lượng tối thuần túy, sức mạnh bọn họ thể hiện thừa sức nghiền ép Skynet. Đây chính là đáp án, chỉ vậy thôi...
24 giờ sau...
Sở Hạo và John đứng trước căn cứ nghênh đón ba người Trung châu đội trở về...
Tất cả căn cứ của Skynet cắm trên Địa Cầu đều đã bị hủy, đại quân người máy, phi thuyền cùng các mẫu Terminator tuyệt diệt gần hết. Nhưng tất nhiên, để đạt được thành quả đó thì Thái Bình Dương liên tục nổi sóng thần nhấn chìm các vùng duyên hải châu Á, địa chấn liên miên lan đến tận sơn mạch Tây Tạng khiến nó gần như biến thành đất bằng. Châu Á rồi đến châu Âu, vài điểm kết nối trên đại lục đứt gãy, cuối cùng một phần lãnh thổ bị nhấn chìm cùng với tòa căn cứ Skynet lớn nhất đặt tại đây.
24 giờ kỳ tích sắp kết thúc, cũng nghĩa là thời gian của Skynet chẳng còn nhiều. Nhân lúc Trung châu đội còn chưa trở về, Sở Hạo thoáng ước tính một lát thì tính từ ngày Phán Xét đến bây giờ là 24 năm. Nhưng nếu theo đúng lịch sử thì nếu ngày Phán Xét không tới sớm 12 năm, Skynet vẫn sẽ bị John tiêu diệt vào 12 năm sau đó.... Đây chẳng nhẽ chỉ là trùng hợp?”
Nhưng mặc kệ thế nào thì khi Trung châu đội trở về cũng là lúc Skynet bị đả kích trầm trọng nhất, song đấy vẫn chưa phải đòn chí mạng. Chủ thể của Skynet rốt cuộc xuất hiện...
“Đáy Đại Tây Dương?”
Tất cả mọi người đều nhìn màn hình, ngay khi tuyệt đại đa số căn cứ Skynet bị hủy diệt, nơi còn nhiều tín hiệu nhất chính là...
Đáy Đại Tây Dương!