Chương 172: Quyển 6 - Chương 29: Bước cuối cùng...

Macaulay vẫn sống sót, người may mắn như hắn còn khoảng hơn bốn mươi, trong đó có cả tướng Shavire cùng mười gã sĩ quan, còn lại đều là một vài chính khách và nhân viên xã hội. Bọn họ thoát chết hoàn toàn nhờ may mắn. Một quả tên lửa rơi trúng lối vào khiến đường hầm sập xuống, nhóm Macaulay bị nhốt trong lòng đất chừng 5 ngày. Sống được lâu như thế cũng là nhờ số đồ ăn nước uống còn thừa sau buổi ‘tọa đàm’, cuối cùng thần may mắn gõ cửa giúp họ tìm thấy đường thoát hiểm khẩn cấp nên mới chạy được ra ngoài.

Có điều cả bọn vẫn nghi thần nghi quỷ nên tiếp tục ẩn nấp ở lối thoát hiểm suốt một ngày mới bàn bạc với nhau quyết định rời khỏi cái chốn hoang tàn ấy.

Macaulay vẫn nhớ như in lần nói chuyện đó...

“Chính phủ nhất định có vấn đề...”

Tướng Shavire lên tiếng đầu tiên: “Mẫu mã quả tên lửa kia tôi biết, đúng là vũ khí của nước ta. Những nước khác hay các tổ chức khủng bố trên thế giới chắc chắn không có. Ngoài ra, đội hình máy bay chiến đấu theo sau cũng là của không quân Mĩ. Nếu chưa được lệnh thì bọn họ chẳng thể tự ý cất cánh. Hết thảy đều cho thấy, chính phủ thực sự có vấn đề, bọn họ coi chúng ta là đối tượng cần phải diệt khẩu.”

Một người khác lên tiếng: “Chúng ta cứ vậy mà về sao, không sợ đưa đầu vào lưới à? Nhỡ...”

“Không, chúng ta nhất định phải về, chẳng những thế còn phải gióng trống khua chiêng mà về. Phải để tất cả mọi người đều biết chúng ta còn sống. Chúng ta đã trở về.” Một gã nghị viên góp lời.

“Đúng vậy, bởi chỉ thế mới khiến chính phủ ném chuột sợ vỡ đồ. Bốn mươi người chúng ta may mắn sống sót, cũng coi như là đồng sinh cộng tử, sau này cần liên lạc chặt chẽ hơn nữa. Trải qua chuyện lần này, nói thật, tôi không biết nên tin vào ai nhưng khi về nhất định phải điều tra chính phủ, xem bọn họ có phải thật sự đang che giấu gì không.” Một người có tên tuổi trong xã hội lên tiếng.

“Cả chuyện Miles Dyson nữa, liệu có phải ông ta đang nghiên cứu Skynet dựa trên xác một con robot tới từ tương lai hay không. Chúng ta cần làm cho rõ.” Gã nghiên cứu viên trực thuộc quân đội mở miệng.

Nói chung, hơn bốn mươi người may mắn sống sót ấy họp nhau lại, gióng trống khua chiêng trở về Washington. Hơn nữa vừa tới nơi liền tổ chức họp báo, thứ nhất là để giới thiệu những người trong nhóm cùng những gì bọn họ trải qua... Mà tất nhiên câu chuyện Sở Hạo kể cho bọn họ nghe thì bị giấu tiệt. Quá trình chạy trốn cũng được giản lược thành nhân lúc phần tử khủng bố sơ sẩy cùng với sự hi sinh của gần trăm nạn nhân, hơn bốn mươi người họ may mắn sống sót.

Bề nổi là vậy, song vừa kết thúc họp báo, mạch nước ngầm cuộn trào khắp nước Mĩ...

Hơn bốn mươi người sống sót đều là thành phần tinh anh trong xã hội, chẳng ai là địa vị thấp cả. Bọn họ tự có mạng lưới quan hệ của riêng mình. So với gã Thompson mà Sở Hạo tìm gặp ban đầu thì chắc chắn mạnh hơn nhiều. Thời gian dần trôi, tuy rằng bọn họ tận khả năng giữ bí mật câu chuyện của Sở Hạo nhưng ai mà chả có thân nhân, có cố vấn riêng... bởi vậy câu chuyện ấy dần lan truyền khắp giới thượng lưu nước Mĩ. Mà người nghe thì không còn coi đó là chuyện hoang tưởng nữa rồi, bọn họ đối đãi nó với ánh mắt cực kỳ thận trọng.

Theo sự điều tra của hơn bốn mươi người này, những bí mật chính phủ giấu diếm cuối cùng cũng lộ ra từng chút một. Chẳng hạn như chuyện xác người máy rơi vào tay chính phủ mười mấy năm trước có trình độ kỹ thuật cực cao. Hiện còn lưu giữ một cánh tay và một con chip hư hao tại công ty Sieber. Macaulay liền dựa vào quyền hạn của mình tiến vào đó điều tra. Khi trở về, hơn bốn mươi ‘chiến hữu’ khác cũng đồng thời nhận được một phần tin tức khiến cả bọn nhất thời rơi vào trầm lặng...

Không dừng lại ở đó, vụ án đánh bom sân bay New York từng triệu tập mấy chục người dân lên làm chứng, sau lại bị cơ quan bí mật của chính phủ mang đi, cuối cùng tuyên bố với bên ngoài rằng bọn họ đã chết trong vụ nổ. Sự tình ấy cũng bị vạch trần. Còn việc máy bay Mĩ tấn công bọn họ ở vùng ‘sơn cốc’, theo những gì các phi công kể lại thì bọn họ chỉ làm việc theo lệnh của căn cứ quân sự 51. Hơn nữa dù là chỉ lệnh hay mật mã đều khớp nên các phi công mới quyết định triển khai công kích. Chuyện này không giấu nổi ánh mắt tướng Shavire.

“...Vậy chúng ta nên làm gì tiếp theo?”

Bốn mươi mấy người sống sót đã bắt đầu tin tưởng những gì Sở Hạo nói. Bọn họ giờ đây muốn biết nhiều hơn nữa... muốn biết làm cách nào mới có thể thay đổi cái tương lai đau thương sắp xảy ra. Cùng với đó, nguy cơ gặp phải sự hãm hại đến từ chính phủ ngày càng cao. Cho nên không thể cứ thế mà nhảy ra tuyên bố với vạch trần được. Chính phủ đang đợi một cái cớ như thế để có thể diệt khẩu những người này...

Thế nhóm chiến sĩ tương lai Sở Hạo đang làm gì? Bốn mươi mấy người sống sót đang chờ đợi, đợi nhóm Sở Hạo tiếp tục hành động...

“Hoàn thành.”

Trong một quặng mỏ bỏ hoang tại vùng núi non heo hút, nhóm Sở Hạo trở về khu ‘sản nghiệp’ này sau khi ‘tiễn’ hơn bốn mươi người Macaulay rời đi. Từ đó đến nay đã được nửa tháng, Sở Hạo không đặt ra bất kỳ kế hoạch hành động nào mà chỉ ngày đêm giám sát các dòng ngôn luận trong xã hội. Chẳng hạn như một gã nghị viên trong số hơn bốn mươi người sống sót vừa mở họp báo yêu cầu chính phủ công khai tài chính lĩnh vực nghiên cứu vũ khí. Đặt trong thời nào thì đây cũng là một kiến nghị mang tính phản đối tổng thống, đặc biệt hơn nữa, hắn và tổng thống thực ra là thuộc cùng một đảng phái.

Mãi đến ngày hôm nay, Sở Hạo rốt cuộc thốt ra hai chữ ‘hoàn thành’. Thực ra nửa tháng qua, mọi người trong đội căn bản chẳng biết hắn đang làm gì nữa. Mỗi ngày Sở Hạo dùng ít nhất 15 16 tiếng tự giam mình trong phòng, mà tất cả tiền bạc kiếm được đợt trước đều đổ vào các thiết bị khoa học.

Ngay lúc Sở Hạo nói vậy, từ sau lưng hắn đi ra một người. Cả đám khó hiểu nhìn nhân vật xa lạ ấy, nửa ngày sau Ares mới kịp phản ứng: “Tổng, tổng thống? Cậu bắt cóc tổng thống từ lúc nào vậy?”

“Không, đây không phải tổng thống đâu?”

Sở Hạo mỉm cười vỗ vai gã ‘tổng thổng’: “Thay đổi màu da, cải tạo xương đùi cùng cốt cách cơ thể, thành quả của hơn một tháng làm việc đấy... Đây chính là Terminator của chúng ta. Mà đương nhiên hiện tại, hắn đã thành tổng thống nước Mĩ rồi.”

Mọi người bấy giờ mới chợt hiểu... Khó trách, cả tuần rồi không thấy mặt gã Terminator đâu, chỉ nghe Sở Hạo nói cần hắn giúp một số nghiên cứu, không ngờ lại cải tạo luôn thành ‘tổng thống’, thật đúng là...

Lục Tử Tuyết như ngộ ra gì đó: “Tôi hiểu rồi, khó trách lúc đó anh đòi bảo vệ Terminator... Anh định để hắn đi thay thế tổng thống, rồi moi về đây các bí mật trong việc chế tạo Skynet, cuối cùng công bố ra ngoài?”

Sở Hạo lắc đầu rồi lại gật đầu, cười mỉm: “Đúng mà cũng không đúng. Tôi quả thực định để hắn đi thay thế tổng thống Mĩ. Nhưng việc moi bí mật việc chế tạo Skynet thì không. Bởi vì bí mật vẫn là bí mật, dù công bố ra ngoài thì có người tin có người không. Một khi xuất hiện người quyền uy trong lĩnh vực ấy lên tiếng thì ai còn để tâm nó là thật hay giả nữa. Cho nên để hắn đi thu thập bí mật, chẳng bẳng giao nhiệm vụ thúc đẩy chính phủ tự để lộ sự thật thì hơn...”

“Đám người sống sót kia đoán chừng đã phát hiện ra chính phủ có điểm không đúng rồi, bọn họ đang chờ cơ hội ra tay, mà chúng ta thì nên tạo ra cái cơ hội đó chứ nhỉ...”

“Tiếp mấy ngày nữa sẽ đến lễ Giáng sinh, tổng thống tất sẽ xuất hiện trên truyền hình nói chuyện với cả nước. Chúng ta nhân cơ hội này bắt cóc tổng thống rồi để Terminator thay thế. Khi đang đọc diễn văn thì...”

“Chúng ta tập kích Terminator! Khiến tất cả người dân Mĩ thấy rõ, rốt cuộc ai đang nắm quyền ở lầu Năm góc!”

“Mà đây cũng chính là bước cuối cùng trong quá trình hình thành đại thế.”