Sở Hạo cắm hẳn tay xuống mặt đất, cơ hồ chỉ trong một sát na, hắn cảm thấy thiên địa xoay vần, thân thể biến mất.
Nơi đây là một không gian hư vô, chẳng có gì gả, thời gian, năng lượng, vật chất… tất cả đều không có.
Song rất nhanh, một quang điểm đột nhiên xuất hiện, lớn dần lớn dần… cuối cùng vỡ tung thành một mảnh hoả diễm, một mảnh sáng lạn, một mảnh hỗn độn…
Thời gian dần trôi, không biết qua bao nhiêu triệu năm, Sở Hạo như biến thành một vị khách bàng quan không chút ba động tình cảm, lặng lẽ nhìn mọi thứ diễn ra. Tất cả đối với hắn như một bộ phim tua nhanh với vô số tin tức. Thí dụ như quang điểm kia thực ra là khởi nguyên của một vị diện. Nó liên tiếp trải qua các thời kỳ Thái Sơ, Hỗn Độn.
Nhưng trạng thái Hỗn độn đó cũng không duy trì được lâu vì đẳng cấp năng lượng quá cao. Đây chính là pháp tắc vũ trụ. Bất cứ mức năng lượng nào cũng sẽ hạ dần xuống mức thấp hơn.{*} Tiến trình ấy không thể nghịch chuyển. Cũng như một sinh mệnh sau khi sinh ra sẽ từ từ phát triển đến khi trưởng thành, cuối cùng già yếu, sau đó tử vong. Một tiến tình tự nhiên.
Hỗn độn kết thúc, không gian rực rỡ sáng trong, khí đục trầm xuống, thanh khí bay lên hoá vô hình, không thể dùng mắt thường mà nhìn thấy được. Chúng chính là không gian cùng thời gian trụ cột của vị diện. Mà khí đục lại hoá ra các dạng vật chất cùng năng lượng…
Hỗn độn phân lưỡng nghi. Lương nghi sinh tứ tượng. Trụ cột của một vị diện được hình thành như thế. Theo thứ tự là thời gian, không gian, năng lượng, vật chất. Các pháp tắc vật lý cũng dựa vào chúng mà bắt đầu xuất hiện. Thậm chí có rất nhiều sinh vật sống trong hỗn độn, nhưng sau khi thay đổi môi trường thì cũng ngoan cường sống tiếp, chẳng qua hình thái sinh mệnh cùng lực lượng đã bị biến đổi. Bọn chúng chiến đấu với nhau để tranh đoạt lãnh thổ, tranh đoạt đại lục. Chiến đấu kéo dài, chết chóc kéo dài.
Khi trận chiến cuối cùng quyết định vận mệnh đại lúc sắp diễn ra, toàn bộ vị diện bỗng chấn động kịch liệt. Sở Hạo chỉ cảm thấy tâm thần run rẩy, tựa như bên trong có thứ gì đó bị xé rách. Cũng trong khoảnh khắc đó, hắn từ trạng thái vô dục vô cầu phục hồi lại tình cảm ban đầu. Kèm theo đó là một đoạn tin tức, tin tức cho biết cái vị diện này, vị diện Gaia diệt vong rồi.
Cùng với vị diện huỷ diệt, tất cả sinh vật sống trên đó đều tiêu vong, triệt để hoá thành hư vô. Cả vị diện bỗng biến thành một mảnh tĩnh mịch. Thời gian lại trôi qua nhanh, ngay cả đại lục cũng bắt đầu vỡ nát, hoá thành vật chất cùng năng lượng trụ cột.
Sở Hạo một mực nhìn hết thảy. Hiện đã có thể suy nghĩ, nên hắn biết, đây rất có thể là trí nhớ của thế giới Pulse. Vốn thứ này không thể cho bất cứ sinh vật nào biết, nhưng do người xâm nhập sắp phá vỡ văn minh chi lý, huỷ diệt tinh bích của vị diện, mà hắn thì thành cứu thế chủ của nó. Dưới vô số trùng hợp, Sở Hạo cuối cùng thấy được trí nhớ bảo tồn của vị diện.
Điều này quá quý giá, thậm chí so với thuộc tính cường hoá của hắn còn quý hơn. Nắm giữ được bí mật cách thức hình thành vị diện sẽ trợ giúp rất nhiều cho thành tựu tương lai Sở Hạo sau này.
Ngay lúc Sở Hạo đang chăm chú theo dõi, năng lượng cùng vật chất tách ra sau khi vị diện phá toái lại một lần nữa ngưng kết lại. Vật chất gắn với vật chất, năng lượng gắn với năng lượng, thời gian dần trôi, dưới tác dụng của trọng lực, chúng tụ tập cùng nhau hình thành lên những hành tinh, còn năng lượng thì hoá ra hoả cầu khổng lồ. Các thành tinh bị lực hút tác dụng nên từ từ quay xung quanh hoả cầu.
(Đây… không phải Thái Dương hệ sao?”
Sở Hạo càng xem càng rung động. Bởi hình ảnh hiện ra trước mắt chính là hệ mặt trời cùng đường đi của các hành tinh mà hắn vô cùng quen thuộc. Đặc biệt là khoả tinh cầu màu xanh được đại dương bao phủ. Giữa vũ trụ đen kịt, nó hiện lên như một viên bảo thạch lộng lẫy… Đây chính là Địa cầu!
(Đây… tất cả đều là một vị diện ư?)
Sau khi thái dương hệ hình thành, những chỗ xa hơn xuất hiện ti tỉ vì sao cùng ngân hà, thoạt nhìn không khác vũ trụ chỗ hắn là mấy.
Trong lòng Sở Hạo nổi lên nghi hoặc. Hắn đã tận mắt nhìn thấy cách thức vị diện hình thành và phát triển, không gian của nó đâu có vô cùng vô hạn như thế này? Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên phát hiện bản thân mình đã có thể di động. Cả vị diện dường như trở thành cơ thể hắn, Sở Hạo có thể tuỳ ý thám sát bất kỳ nơi nào, khu vực ánh sáng mặt trời không chiếu tới được cũng vậy. Có điều chỗ ấy chỉ là một vùng hư vô…
Đây hẳn là giới hạn của vị diện! Thế nhưng những vì sao cùng dải ngân hà kia…
Đúng rồi, đây đều là hình chiếu!
Tất cả đều là hình chiếu của vũ trụ đa nguyên.
Còn bản thân vị diện thì chỉ có một Thái Dương hệ mà thôi!
Thì ra là thế, đây chính là nguyên nhân vì sao nói người xâm nhập phá huỷ văn minh chi lý của nhân loại tương đương với việc phá huỷ văn minh vị diện. Trên đời này không hề có người ngoài hành tinh…
Sở Hạo bỗng nhiên nghĩ tới những tư liệu thần thoại truyền thuyết mà hắn biết. Ở thời cổ, có dân tộc cho rằng thế giới là một số đại lục bị rùa đen nâng lên từ hải dương ‘vô tận’. Lại có dân tộc cho rằng, thế giới của mình chỉ là một mảnh sơn cốc, một mảnh bình nguyên… Cũng có người nghĩ thế giới là trời tròn, đất vuông và bị hạn chế bởi bốn mặt phẳng thẳng đứng.
Thì ra là thế, thì ra là thế…
Sở Hạo rốt cuộc nắm được một điều, văn minh chi lý huỷ diệt sẽ khiến tầm mắt trở nên rộng lớn hơn, mà chính hắn cũng từng suy đoán như vậy. Nếu tự bản thân văn minh chi lý huỷ diệt sẽ đưa tới một hồi kỳ ngộ, văn minh tấn thăng khiến cả vị diện được nâng cấp. Thế giới ban đầu có thể thật sự như những gì người xưa nói, rằng nó chỉ nhỏ như ‘một mảnh sơn cốc’… nhưng sau khi văn minh tiến bộ làm tầm mắt của bọn họ rộng rãi hơn, thấy được nhiều thứ hơn…
Không nói đâu xa, chính nơi Sở Hạo sống, mấy trăm năm trước con người chỉ cho rằng vị diện của bọn họ chỉ bao gồm thái dương hệ thôi, còn không gian vũ trụ bên ngoài chẳng qua chỉ là hình chiếu. Nhưng nếu khoa học kỹ thuật cứ tiếp tục phát triển thì đến một lúc nào đó, con người sẽ vượt qua trói buộc của thái dương hệ, rất có thể toàn bộ vị diện sẽ dung nhập vào vũ trụ, trở thành một tinh hệ vũ trụ thật sự. Tầm mắt nhân loại mở rộng, vị diện thăng cấp trở thành một bộ phận của đại thế giới…
Phận nói, cả vũ trụ có tam thiên (3k) đại thế giới. Từng đại thế giới chia mà ba ngàn thế giới, từng thế giới lại bao bọc ba ngàn tiểu thế giới. Ý nghĩa thật sự rất có thể là như những gì hắn suy đoán. Vị diện này thực chất chỉ là một tiểu thế giới, chỉ cần văn minh chi lý tiến bộ thì tương lai nó sẽ hoá thành thế giới, thậm chí là đại thế giới…
Cứ thế thì việc mỗi bộ phim là một vị diện đã có thể giải thích được rồi…
Sự chú ý của Sở Hạo rất nhanh lại tập trung về địa cầu. Dưới sự không chế của hắn, thời gian trôi qua cực nhanh, bề mặt địa cầu bắt đầu xuất hiện từng mảng xanh lá, địa hình thay đổi kịch liệt. Nhưng một viên thiên thạch rơi xuống khiến đa số sinh vật sống trên đó đều tử vong. Song chẳng qua bao lâu, những sinh vật mới lại lần nữa xuất hiện, hơn nữa trong đó còn có nhân loại, sinh vật duy nhất đại diện cho văn minh chi lý của vị diện…
Thời gian vụt trôi, nhân loại sáng tạo ra vô số nền văn minh sáng chói… cứ vậy cho đến thế kỷ hai mươi mốt, hiểu biết của bọn họ đã sắp bao trùm lên cả địa cầu. Nhưng đúng lúc này, Sở Hạo thấy được một chấm đen, vị diện đột nhiên đau nhức kịch liệt vì chấm đen ấy. Dường như vị diện ngã bệnh, vết thương mưng mủ… Mà nguyên nhân, nó là một đoạn tín hiệu điện tử trôi nổi trên mạng Internet.
Pulse xuất hiện rồi, nhân vật chính của phim đã khởi động một Memes loại u linh!
Điều này nằm ngoài suy đoán của Sở Hạo. Hắn vốn cho rằng Memes Pulse là do tổ chức CX đưa đến nhằm xâm lấn vị diện nhưng thực ra không phải. Nó hình thành tự nhiên, là bệnh biến của vị diện!
Nhanh, rất nhanh, chân tướng hình thành Memes sẽ lập tức xuất hiện trong mắt Sở Hạo
{*}: tham khảo quá trình giải phóng năng lượng trong phản ứng hạt nhân @_@!
{**}: Hiểu đơn giản thế này: Con kiến chỉ loanh quanh trên chiếc lá đa thì chiếc lá đa đó là cả thế giới đối với nó. Giới hạn của chiếc lá chính là văn minh chi lý. Nếu con kiến đó rơi lên cây, nó sẽ biết có vô vàn ‘chiếc lá’ giống như vậy=> văn minh chi lý mở rộng bao trùm lên cả cái cây… Đại loại thế =.=!