"Khoan tôi sẽ nói nhưng chỉ hai người ngươi và ta mà thôi."
"Được."
Sau đó Lục Thức tạo ra một kết giới cách biệt với thế giới bên ngoài bên trong chỉ có hai người,Thanh Sơn thì cho đứng bên ngoài chờ đợi
"Kể đi ta khá tò mò về ngươi đó.Ở độ tuổi này có thể sống qua mười năm thảm họa ở nơi không có phòng vệ quả thật là rất có bản lĩnh.Có thức ăn dự trữ nhiều như vậy sống trong mười năm,có một đường hầm dài qua các ngôi nhà như vậy như thể biết trước được sắp có chuyện xảy ra vậy."Lục Thức vừa đi quanh vừa đặt ra những nghi vấn đầu tiên của mình.Vẻ mặt biểu lộ hứng thú,mong ngóng câu trả lời của Mạnh Cường.
"Hả tôi không hiểu những gì mà ngươi nói hết cả."Mạnh Cường tỏ ra vẻ mặt bất ngờ,không hiểu những lời của Lục Thức.
"Qua biểu cảm,hơi thở và hành động thì cậu ta có vẻ không nói dối.Chả nhẽ mình đã sai hay cậu ta có khả năng diễn suất tốt như vậy?"Lục Thức suy nghĩ trong lòng.
"Được rồi hãy kể đi."Lục Thức đạo.
"Nhà tôi vốn rất giàu có nhưng mồ côi cha. Tôi năm chín tuổi thức tỉnh dị năng.Dị năng này liên quan đến không gian,nó cho phép ta có thể cho đồ vật,sinh vật sống vào tuy nhiên có một vấn đề là bất kì sinh vật sống nào vào sẽ chết ngay lập tức không có ngoại lệ trừ chủ nhân của nó.Ngược lại những đồ vật không sống như đồ ăn thức uống cho vào thì sẽ được bảo quản rất tốt và không lo hết hạn sử dụng vì nơi đó không có khái niệm về thời gian.
Có cách nói nổi tiếng như này thể hiện luôn cách dùng của tôi:
Bộ óc con người ban đầu như một gian phòng trống rỗng,ta sẽ phải xếp vào đấy những đồ đạc ta thích.Kẻ ngu ngốc chồng chất vào trong đủ mọi thứ linh tinh đến nỗi các tri thức có thể giúp hắn bị đè bẹp dưới một đống tri thức khác,đến nỗi khi cần,hắn khó mà lôi ra sử dụng được.Trái lại,người thợ lành nghề lại chọn lọc hết sức cẩn thận thu xếp vào trong buồng ấy.Anh ta chỉ muốn chứa trong đó những công cụ hữu ích cho công việc của mình,...
Tôi lấy những vật dụng cần thiết để sinh tồn còn những thứ không cần thiết sẽ bỏ đi vì không gian đó hữu hạn đúng trăm mét nhưng có thể tăng lên.
Ngay ngày hôm sau thức tỉnh dị năng tôi thuê tầm mười người để đào đường hầm cho tôi để lấy phần đất sau khi đào luyện tập dị năng,tất nhiên là khi không có người.Tôi từ từ có thể thu vào trong ba giây,rồi hai giây,một giây đồng thời có thể lấy ra vật thu vào với tốc độ như khi thu.
Được một tuần từ khi đào hầm thì đột nhiên thảm họa xảy ra.Tôi và em trai tôi lúc đó đang đi bộ gần đường hầm nên có thể trốn ngay lập tức rồi lấp lại chỉ để một khe hở vừa đủ để không khí đi vào còn những người khác đều bị lũ quái vật thịt sạch không còn chút gì.Chúng tôi chỉ có thể bất lực mà thôi.
Chúng tôi từng ngày đào tầng hầm đến các căn nhà để lên quan sát mọi thứ v.v
Hết rồi sơ lược là như vậy.Mạnh Cường ngưng lại từ đầu chí cuối hắn ta không hề biểu lộ khác thường nào.
"Hiện giờ nó một trăm hai mươi ba mét à?"Lục Thức hỏi
"Vẫn một trăm mét mà thôi."Mạnh Cường trả lời.
"Haha giờ thì ta chắc chắn rồi."Lục Thức cười phá lên.
"Hả?"
"Nghe hết nhé
+,Thứ nhất sao ngươi lại rõ dị năng của mình như vậy nắm rõ đến đúng mét và có thể tăng lên khi nó hiện tại không hề tăng,biết nơi đó không có khái niệm về thời gian.
+,Thứ hai tại sao ngươi phải thuê người đào hầm để lấy đất khi có thể luyện tập với nhiều thứ khác như rác,lá,đồ đạc linh tinh v.v
Ta phải công nhận ngươi có khả năng diễn rất tốt biểu cảm,nhịp thở,hành động không hề tỏ ra mình nói dối,bịa chuyện nhưng tiếc là ngươi bịa chuyện quá tệ."
"Hahaha ngươi giỏi lắm quả thật ta bịa chuyện rất tệ.Phải ta là người từ tương lai quay về quá khứ đó nhưng ngươi biết thì đã làm sao."Đột nhiên hắn cười lên rồi lao tới
"Chỉ tiếc ta đã luyện tập tới mức có thể thu vào trong 0 giây rồi."