Tại điểm cực nam của Châu Âu lục địa, cách bờ biển hơn trăm dặm có một hòn đảo khổng lồ màu đỏ sẫm nhô trên mặt biển, ngắm nhìn những con sóng xanh biếc hàng vạn dặm. Đây chính là trung tâm hải vực Black Sea, Black Sea trong ngôn ngữ địa phương có nghĩa là "Biển Đen" cũng có nghĩa là đại diện cho sự tử vong, hòn đảo này là bộ phận nguy hiểm nhất trong tử vong đảo nhưng nó lại có một tên gọi mỹ lệ: Life (Oasis bring life) - ốc đảo mang lại sự sống.
Thế nhưng, biển chỉ nguy hiểm đối với nhân loại mà thôi, còn đối với Long Quy thì trong đại dương không có nơi nào là nguy hiểm cả. Giờ đây, một bầy Long Quy to lớn như một hòn đảo nhỏ đang nằm sấp bên rìa đảo, hai chân trước của bầy Long Quy lại đang cắm thẳng vào dải đá ngầm bên mép biển, mà đã cắm thì không nhúc nhích nữa, chúng dường như đã trở thành một phần của hòn đảo nhỏ này, và hai cái chân đó chính là sợi dây liên kết giữa nó với ốc đảo Life. Cùng với một bầy Long Quy xung quanh là những du thuyền to và xa hoa đậu xung quanh hòn đảo, trên bầu trời từng máy bay cá nhân xa hoa đắt tiền, cùng những chiếc trực thăng được trang bị vũ khí hạng nặng đầy đủ đang bay vào đảo.
Lúc này tại một toà nhà không hề xa hoa nhưng lại tràn ngập điển cố, bên ngoài đã đỗ đủ loại máy bay xa hoa, đắt tiền làm cho người ta hoa cả mắt, gần như các loại máy bay đắt nhất của các hãng máy bay nổi tiếng trên toàn cầu đều tụ hội ở đây, giống như một buổi triển lãm mô hình máy bay.
Trong phòng khách cổ kính, một đám người dáng vẻ khác nhau đang vây quanh một ông già khỏe mạnh lão luyện không ngừng hỏi han.
- Lão Hổ, bên trong thế nào?
- Lão Hổ, người nhà ân sư vẫn khỏe chứ? …….
Những người này đều là những nhân vật có chức quyền cao ở các quốc gia trên thế giới, cho tới bây giờ đều chỉ có người khác a dua nịnh hót bọn họ, hiện giờ bọn họ lại khách khí đối với lão già mà nhìn rất bình thường này. Đúng vậy, người này được xưng là Dũng Quyền Lão Nhân - "Lão Hổ ", ông cũng không phải nhân vật lớn gì, ông chỉ là quản gia của nhà họ Long.
Chỉ có người thường xuyên giao du mật thiết mới biết được phân lượng của Lão Hổ, nghe nói ngay cả Long lão gia đều phải nhún nhường trước ông ta ba phần. Có lời đồn nói, ông ta là vương bài một thế hệ sát thủ trên giang hồ đã thoái ẩn, cũng có lời đồn nói ông ta là đặc công của một bộ phận bí mật quốc gia nào đó đã xuất ngũ, nói tóm lại, ông già này vô cùng thần bí.
Lão Hổ bình tĩnh nhìn mọi người, chậm rãi nói:
- Xin các vị thứ lỗi, thiếu phu nhân khó sinh, lão gia tạm thời không tiếp khách.
- A?
Có người kinh hô một tiếng, người kinh hô này lập tức bị mọi người dùng ánh mắt khinh bỉ đâm cho không ngóc đầu lên được, người còn lại nhanh chóng nói:
- Người hiền ắt sẽ gặp làn, xin Lão Hổ chuyển lời đến lão gia, ngàn vạn lần không nên gấp gáp mà ảnh hưởng thân thể… - Đúng vậy, y học hiện tại phát triển như vậy, nhất định sẽ mẹ tròn con vuông… Tất cả mọi người trong phòng đều chen lấn nói lời cát lợi, nếu không phải bởi vì Long gia quy củ kỳ lạ, hậu nhân đều phải sinh ở trong nhà mình, những người này nhất định sẽ tìm cách đưa sản phụ đến bệnh viện tốt nhất trong nước.
Trời đã rất tối rồi, mọi người lại không có chút ý tứ muốn rời đi.
Trong thư phòng, một ông già không giận tự uy đang bồi hồi lo lắng tại chỗ.
Một người đàn ông tuấn lãng vừa qua khỏi tuổi ba mươi nằm trên ghế, trán không ngừng đổ mồ hôi. Một ông già cơ trí khác thì đặt hai tay trên vai người đàn ông tuấn lãng, không ngừng lau mồ hôi cho anh ta, vừa lau vừa nói:
- Chớ căng thẳng, a… Dùng sức hít vào, từ từ thở ra… đúng… chính là như vậy… mông dùng sức a!
Một đám người hầu đi qua cửa ra vào nghe thấy như vậy thì cười ha ha ha, cười đến run rẩy hết cả người.
Vẻ mặt đau khổ của ba người đàn ông trong phòng thì tương phản, trong phòng sinh thì lại có tiếng nói cười hỉ hả.
- Bác sĩ, hình như đã ba giờ đồng hồ rồi, sao còn chưa chuyển dạ?
Một y tá thấp giọng hỏi.
Người kia là bác sĩ khoa sản nổi tiếng cau mày lầm bầm lầm bầm:
- Kỳ lạ, kỳ lạ, mẹ con đều không có bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào, vì sao còn chưa chuyển dạ? Cho tới bây giờ chưa từng gặp loại tình huống này… Mà Lam Ngọc Phượng đang khoan thai nằm cùng một cô y tá khác tán gẫu rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn cười vang lên. Bộ dáng này cho dù nhìn như thế nào đều không giống sản phụ sắp chuyển dạ. Bác sĩ bên cạnh nhìn thì âm thầm kinh hãi, cảm thán Lam Ngọc Phượng không hổ là một trong ba nữ cường nhân cả nước, đến loại thời điểm này còn có thể bình tĩnh tự nhiên như vậy.
Trong thư phòng, Long lão gia mặt đã không còn uy nghiêm, dường như đã quyết định chuyện gì, nói với lão già cơ trí:
- Ông thông gia, lão Long cũng bất chấp gia quy tổ huấn rồi, thật sự không được thì mổ đi, chỉ cần mẹ con bình an là được.
- Cũng được.
Lam lão gia gật đầu, dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi. Làm gia chủ của Lam thế gia - một trong năm đại gia tộc như ông ta, đã rất nhiều năm chưa căng thẳng khó xử như vậy rồi.
Long lão gia nhìn người đàn ông tuấn lãng đầu còn đang đổ mồ hôi kia hỏi:
- Tuấn Kiệt, ý con thế nào?
- Con? Con đương nhiên tôn trọng quyết định nhị lão rồi.
Long Tuấn Kiệt cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cung kính đáp.
Long lão gia xoay người, trong lòng âm thầm cầu nguyện:
- Chúa phù hộ, Long gia tôi chín đời đơn truyền, nhất định không được xảy ra sai lầm gì nha… Lam lão gia cũng đang im lặng cầu nguyện, ông chỉ có một đứa con gái Lam Ngọc Phượng, nói cách khác, đứa nhỏ sắp sinh ra bất kể nam hay nữ, tương lai đương nhiên là người thừa kế duy nhất Lam gia, cho nên ông ta cũng không chấp nhận có một chút sai sót.
Long Tuấn Kiệt trong lòng đã cầu nguyện, lúc còn trẻ anh ta là một tên công tử phong lưu không kiềm chế được, mãi đến ba mươi hai tuổi mới gặp được chân mệnh thiên nữ Lam Ngọc Phượng này. Bởi vì hai người đều kết hôn muộn, ủ hai năm mới kết tinh ra tình yêu, cho nên lúc này anh ta cũng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù sao phụ nữ tuổi càng lớn, tính nguy hiểm lúc sinh đẻ càng cao.
Trong phòng sinh, bác sĩ nhận được chỉ thị đã bắt đầu tiến hành công việc.
Nhìn đấm người vội vàng đó, Lam Ngọc Phượng vẻ mặt tự nhiên cười hỏi:
- Ha ha, mọi người không chịu nổi rồi?
Một nữ hầu cấp cao trả lời:
- Chúng tôi vẫn chịu được, nhưng… tiên sinh và hai vị lão gia sợ rằng không chịu nổi nữa.
- Ô? Bọn họ lại làm sao?
- Hai vị lão gia mặt mày đều nhăn nhó đảo đi đảo lại tại chỗ, còn… Nữ hầu tạm ngừng, hơi hơi ngượng ngùng tiếp tục nói:
- Còn tiên sinh, anh ấy trong thư phòng cắn khăn mặt rên rỉ hét ra, tôi sợ thời gian dài sẽ xảy ra chuyện… - Xem chút bản lĩnh của anh ta kìa!
Lam Ngọc Phượng giận nói, - Một đại lão gia lại căng thẳng thành như vậy!
- Bác sĩ, mọi người người không cần bận rộn nữa, tôi thêm chút sức, đưa tiểu tử thối ra!
Giống như đã sắp xếp xong, 23 giờ 59 phút ngày 31 tháng 12 năm 1999, trong nháy mắt khi đồng hồ báo thức bắt đầu đúng giờ báo giờ, đứa bé sơ sinh ngang trời xuất thế.
Tiếng chuông đồ hồ báo thiên niên kỷ mới vang lên, toàn bộ thế giới đều đang reo hồ, toàn bộ người nhà Long gia bán mạng mà hoan hô!
- Sinh rồi, sinh rồi, là một nhóc con mập mạp!
Tiếng bước chân xuôi ngược khắp Long gia, tiếng hoan hô, tiếng huyên náo vang thành một mảnh.