Chương 58: Giao đoạn

Khu vườn nhỏ của chư thần, sân chơi của vô số Tu La Thần Phật, góc nhìn thứ ba lên vô hạn dòng thời gian, nơi vô hạn đa nguyên vũ trụ cũng chỉ là đơn vị nhỏ nhất. Đây là một thế giới tàn khốc nhưng cũng vô cùng mỹ lệ.

Hoặc ít nhất cũng đã từng như thế.

Trải qua vô số cuộc chiến, Khu Vườn Nhỏ hiện tại chỉ còn là một mảnh quy khư với vô số phế tích, từ sân chơi của chư thần trở thành chư thần mộ địa. Khắp nơi đều chỉ còn lại một màu trắng xám của tro tàn.

Tất cả đều đã bị đồi phế trong tận cùng thời gian.

Trong khung cảnh tồi tàn chỉ chực chờ đổ sụp vào hư không đó, trận quyết chiến cuối cùng phân định tồn vong của thế giới đã khai màn.

Ánh sáng chói loà như sao băng vạch ngang bầu trời khu vườn nhỏ, chỉ nháy mắt đã bay đến điểm cuối của đường chân trời, ngay phía sau là một làn khói đen mang đầy cảm giác bất tường đuổi sát không rời. Hai bên liên tục chạm trán, xuyên qua núi sông, bay vút qua biển rộng, đâm vào bầu trời với những vì sao ảm đạm phai mờ sắp tắt ngúm. Mỗi một cú va chạm đều tạo ra những cơn sóng chấn động khủng khiếp quét qua thế giới.

Linh cách sôi trào, không gian vỡ vụn, quang mang phủ thiên cái địa bắn phá ra khắp chốn, khiến cho cái nơi đã vụn vỡ này càng lúc càng rách nát thê thảm hơn nữa. Chiến đấu diễn ra kịch liệt không bên nào nhường bên nào, bên nào cũng muốn triệt hạ, xoá sổ, nuốt chửng bên còn lại.

Khắp bầu trời khu vườn nhỏ đều bị lấp kín bởi  màu vàng rực rỡ và màu đen u ám.

Dù vậy, trận chiến này ngay từ đầu đã không phải là một trận chiến ngang sức, hay là nói đây vốn dĩ chỉ là một lần giãy dụa trước khi chết mà thôi.

Thời gian càng kéo dài, chênh lệch giữa hai bên càng trở nên rõ rệt, ánh chớp vàng dần ảm đạm xuống, để lộ bên trong là một thứ gì đó mang hình dáng con người. Cơ thể hắn lập loè toả sáng như được kết tinh từ vô số ánh sao, chỉ là so với lúc ban đầu, hào quang đó đã phai nhạt đi nhiều, khắp cơ thể lấp đầy những vết rách, ánh sao chảy tràn ra ngoài thay cho máu. Hắn thở hồng hộc, nhìn chòng chọc vào đối thủ với vẻ căm phẫn.

Dù không có mặt mũi, đám khói đen vẫn đáp lại bằng âm thanh ghê rợn như những tiếng cười man rợ.

Đó là hiện thân của hủy diệt đã hoá thành thực thể.

Ma vương đặc biệt nhất giữa vô số ma vương tồn tại trong khu vườn nhỏ. Thủ phạm đã khiến cho tất cả ma vương bị xem là "tai hoạ", bởi lẽ bản thân hắn chính là "tai hoạ". Không giống như những ma vương khác, hắn tồn tại không vì mục đích gì cả.

Khi thì là quy tắc cho thí luyện.

Lúc thì là sóng dữ của thời đại.

Được gọi tới từ điểm tận cùng của thời gian, tồn tại thuộc về hồi ức dĩ vãng.

Ma vương được biết đến dưới cái tên Nhân Loại Tối Hậu Thí Luyện "Hoang Phế Chi Phong (End Emptiness)".

Làm cho tín ngưỡng bị phế bỏ, làm cho sợ hãi bị lãng quên, làm cho tương lai bị đoạn tuyệt.

Thử thách cuối cùng của loài người, kẻ sở hữu quyền năng ban hồi kết cho mọi câu chuyện, thế giới. Một ma vương vô hình không tướng mạo.

Sát thần mạnh nhất đã hủy diệt hàng trăm vạn nhóm thần, khiến tất cả vật chất, khái niệm, lý tưởng hao mòn không sót lại gì tại nơi hồi kết của thời gian. Một đối thủ vốn không thể nào chiến thắng.

Dù có là Ảo Tưởng Mạnh Nhất của loài người, mang sức mạnh vươn tới tương lai nhanh hơn cả ánh sao cũng không thể làm được. Bởi lẽ, khi Hoang Phế Chi Phong đã thổi, sẽ chẳng còn tương lai nào nữa.

Bóng người màu vàng nhận thức được điều này, hắn biết rõ việc mình đang làm chẳng có ý nghĩa gì. Chỉ là hắn không chịu nổi cảm giác phẫn nộ tuôn trào trong cơ thể trước tai ách khủng khiếp tới vô lý này.

Cùng nỗi đau thương khi mất đi gia đình và bằng hữu giày xéo tâm can.

Những đồng đội đã từng trải qua cuộc sống vui vẻ bên nhau.

Cô tiểu thư ngạo kiều nhưng mạnh mẽ can trường.

Cô gái hướng nội ít nói sành ăn muốn kết bạn với thật nhiều người.

Và cả con thỏ mè nheo luôn bảo hắn không được làm cái này, không được làm cái kia.

Mọi chuyện vẫn còn in hằn trong trí nhớ giống như chỉ mới ngày hôm qua.

Hết thảy đều đã không còn.

Hắn không hiểu được ý nghĩa của việc tại sao mình lại là người duy nhất sống sót. Cơn phẫn nộ điên cuồng đang càn quét bên trong nội tâm cũng không thể dập tắt. Để làm dịu đi ngọn lửa đang thiêu rụi toàn bộ cảm xúc và lý trí còn lại trong mình, hắn khiêu chiến kẻ thù bất khả chiến bại.

Để cho ngọn lửa thù hận bùng cháy mãnh liệt, hắn lao lên một cách ngu ngốc chỉ để níu kéo lời hứa ngày xưa.

Trái lại với bản thân, đám khói đen kia vẫn cuồn cuộn sung mãn, hoàn toàn không có dấu hiệu gì là bị tổn thương hay suy yếu. Thậm chí bộ dạng lúc này của thứ đó bây giờ có thể được hình dung bằng hai từ "hưng phấn". Tựa như một con chó hoang miệng chảy đầy dãi khi nhìn thấy khúc xương ngon lành trước mắt.

Dường như đã nhận ra tình trạng xuống sức của bóng người màu vàng, Hoang Phế Chi Phong cấp tốc bành trướng, chỉ thoáng chốc đã bao trùm toàn bộ không gian, giam cầm bóng người màu vàng bên trong, tham lam cắn nuốt ánh sáng của hắn.

Bóng người màu vàng vùng vẫy, bay loạn khắp nơi, nhưng dù làm thế nào cũng chẳng thể thoát khốn, đám khói đen đặc vẫn một mực phủ trùm lên hắn. Ánh sáng mãnh liệt dần dần bị khói đen thôn phệ, kim quang le lói như sắp tắt tới nơi. Bóng người trong đó cũng thôi không chống cự nữa, hắn dừng lại, mặc cho ánh sáng của mình bị cắn nuốt mất.

"Cũng đâu còn gì để mất nữa..."

Trong màn khói tối tăm dày đặc, hắn hướng ánh mắt về nơi xa xăm mờ mịt, thấp giọng thì thầm.

"Đã vậy thì..."

Đôi mắt đó lại đột ngột bắn ra hào quang dữ dội của thù hằn và giận dữ. Còn có cả... Ý chí quyết tử.

"Ta và ngươi sẽ cùng tan biến!"

Vào khoảnh khắc cuối cùng, toàn bộ ánh sáng trên người hắn tập trung hết vào tay phải. Mặc cho thân thể bị khói đen nuốt chửng, ánh sáng từ nơi bàn tay vẫn kiên cường chiếu xạ và rồi hoá thành một cột ánh sáng đâm xuyên qua khói đen, vươn xa hơn cả bầu trời, soi rọi khắp khu vườn nhỏ... Để rồi cuối cùng vụt tắt bên trong Hoang Phế Chi Phong, bị nuốt chửng tới chẳng còn sót lại chút gì.

Đánh dấu thất bại của Nhân Loại Tối Cường Huyễn Tưởng trước Nhân Loại Tối Hậu Thí Luyện. Kẻ sở hữu ánh sáng dẫn lối đưa loài người bước đến tương lai cuối cùng cũng bại trận trước thảm hoạ do chính tham vọng của loài người khai sinh.

Tuy nhiên, trong một khoảnh khắc, dù chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, thì rõ ràng, ánh sáng đó đã lấn át được Hoang Phế Chi Phong, lấp đầy sự trống rỗng của nó. Như để khích lệ cho ý chí cương liệt của bản thân, trước khi ý thức hoàn toàn tan đi, hắn nghe được một tiếng cười phát ra từ cơn gió đen nhuốm màu bất tường của tai ách. Song, nó lại không mang bất kỳ ác ý thèm khát man rợ nào, thay vào đó là một sự thoả mãn có chút trẻ con.

"Izayoi đại nhân! Izayoi đại nhân!"

Vào khoảnh khắc ấy Saigou Izayoi giật mình tỉnh lại vì cảm thấy cơ thể bị một đôi tay nhỏ lay động.

Ngay lập tức, cậu nhảy bật lên, chộp lấy vật thể ngay trước mặt mình, đè ngửa nó ra sàn, nắm đấm siết chặt giáng thẳng xuống.

Nhưng rồi cậu nhận ra, trước mặt cậu không phải là thảm họa khủng khiếp nhất khu vườn nhỏ, cũng không phải bất kỳ mối đe doạ nào mà chỉ là một cơ thể nhỏ bé đang run lên vì bối rối và hoảng sợ.

Một cô bé tóc vàng tai cáo chỉ mới vừa mười tuổi.

Một tồn tại quá đỗi mong manh và dễ vỡ, chỉ cần cú đấm có thể đập nát vạn vật đó giáng xuống thì chắc chắn nó sẽ vỡ tan thành muôn mảnh.

Nhận ra người mình đã tấn công trong vô thức là ai, nắm tay của Izayoi khựng lại khi nó chỉ còn cách thiếu nữ chưa đầy một phân, đôi mắt cô bé mở thật to, đồng tử co rụt mất đi tiêu cự phản chiếu nắm đấm đã gần ngay sát mặt và đôi mắt vằn vện tơ máu của cậu.

(... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... Chết tiệt.)

Chỉ là mơ thôi sao.

Nhưng Izayoi không hề mắng như vậy mà chỉ lùi về sau, hai tay ôm đầu, tựa lưng vào thành giường, lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Thoát khỏi sự kìm chế của Izayoi, Lily hoảng sợ muốn bật dậy bỏ chạy ngay tức khắc, nhưng mà cô bé bỗng nhớ rằng đây là người anh lớn luôn quan tâm chăm sóc cho tất cả những đứa trẻ của cộng đồng.

Trưởng thành, đáng ngưỡng mộ.

Một người như thế không thể tự nhiên lại trở thành vậy được.

Hẳn phải có nguyên do nào đó.

Thiếu nữ nhỏ tuổi mặc tạp dề kiểu nhật, Lily ngồi dậy, từ từ nhích lại gần Saigou Izayoi trong khi đôi tai cáo vẫn còn cụp xuống, thỉnh thoảng lại run rẩy vì sợ hãi.

"Izayoi đại nhân... Không sao chứ?"

Cô bé lo lắng hỏi.

Nhưng Saigou Izayoi không trả lời Lily mà chỉ ôm đầu, không ngừng thở dốc.

Cho đến khi cậu cảm thấy bàn tay nhỏ của Lily đặt lên đầu mình, dịu dàng xoa lấy.

Mới đầu, cô bé vẫn còn rụt rè e ngại, cuối cùng, như thu hết can đảm, Lily vươn ra không chỉ một mà cả hai tay mình, ôm đầu Izayoi kéo vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về cậu. Hai chiếc đuôi xù mềm mại cũng cố vươn tới như muốn ủ ấm cậu.

"Không sao hết, không sao hết. Ổn cả rồi."

Hành động an ủi bất ngờ xảy đến này làm Izayoi sững sờ, hai mắt mở to nhìn thiếu nữ nhỏ tuổi nhưng quá trưởng thành so với bạn bè cùng lứa này. Ngoài hơi ấm dễ chịu, Izayoi còn có thể cảm thấy những cơn run rẩy phát ra từ thân thể bé nhỏ ấy. Cậu nhất thời bối rối không biết phải làm gì.

Mặc cho Lily ôm mình, Izayoi lặng lẽ khép hờ mắt lại, cảm thụ hơi ấm lan toả từ thân cơ thể nhỏ nhắn đó.

Mãi một lúc sao, cậu mới cẩn thận đẩy Lily ra, thật nhẹ nhàng để không vô tình làm tổn thương cô bé.

"Cảm ơn Lily! Anh thấy ổn hơn rồi."

Cố gắng nặn ra một nụ cười trấn an Lily, Izayoi nói.

Nhận ra cậu đã bình thường trở lại, cô bé an tâm thở phào nhẹ nhõm.

"Izayoi đại nhân, anh gặp ác mộng à?"

"Sao em lại nghĩ thế?"

Izayoi vừa đỡ Lily dậy, vừa hỏi.

"Lúc trước em cũng hay gặp ác mộng, chị Kuro Usagi cũng an ủi em như thế."

Câu trả lời này khiến Izayoi trầm mặc.

Ba năm trước, No Name bị một ma vương không biết tên hủy diệt.

Vẻ trưởng thành của Lily đôi khi làm cậu quên mất cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, khoảng thời gian đó hẳn đã rất khó khăn với cô bé.

"À phải rồi, Izayoi đại nhân, nếu anh thấy ổn rồi thì xin hãy đến đại sảnh, chị Kuro Usagi đang đợi đấy ạ. Em phải đi gọi những người khác và chuẩn bị trà nữa, gặp lại sau."

Trước khi Izayoi nghĩ ra gì để nói, Lily đã cúi đầu lên tiếng rồi xoay lưng chạy ra khỏi phòng.

"Lily."

Khi Lily còn chưa đi được bao xa, cậu bước ra khỏi cửa, gọi giật cô bé lại.

"Vâng, Izayoi đại nhân?"

"Xin lỗi nhé, lúc nãy đã để em hoảng sợ rồi."

Izayoi áy náy nói.

"Không sao, em không để tâm đâu. Anh đừng lo về chuyện đó."

Nói rồi cô bé tiếp tục chạy di chuẩn bị trà bánh và gọi những người khác.

Nhìn theo bóng lưng nhỏ bé khuất sau  góc hành lang, Izayoi siết chặt nắm tay, mắt ánh lên vẻ kiên định.

"Lần này... Nhất định phải bảo vệ."