Chương 56: Vô danh và Vô diện

Nữ kỵ sĩ dừng lại và thu hồi cung tên, trong lúc tấn công tránh né qua lại, hai người đã lướt qua hơn chục mái nhà. Lúc này cô hiểu rằng truy kích Saigou Izayoi từ xa bằng cung là vô nghĩa, thật khó để bắn trúng loại đối thủ kinh nghiệm khắp người như thế.

Từ dưới lớp áo choàng, cô lấy ra một thanh kiếm mà lưỡi của nó được ghép nên từ hàng loạt những mảnh kim loại xếp tầng, tạo cảm giác sắc bén và nguy hiểm khi nhìn vào đó.

Một thanh roi kiếm.

Những kỵ sĩ phục vụ Queen Halloween đều được nhận một vũ khí được rèn bởi những thợ kim khí bậc thầy, đồng thời những vũ khí này đều được chế tạo bằng vật liệu thép đặc biệt phù hợp với cá tính của mỗi người.

Thanh kiếm trên tay cô bây giờ chính là một trong số đó.

Bộ phận dây nối giữa các đốt kiếm do hàng nghìn sợi tơ thép bện lại mà thành, động tác nắm tay khác nhau sẽ tạo thành vô số chuyển động khác nhau. Chỉ cần thuần thục là có thể công phòng thiên biến vạn hoá.

Đường kiếm biến ảo lắc léo như nanh rắn cắn vào kẻ thù, lại xuyên qua đối thủ như đuôi bọ cạp.

Tên của nó là Cự Xà Thiên Hạt.

Nếu đã quyết phân ra thắng bại thì nên dùng hết toàn lực, sẽ thật thất lễ nếu ngay cả vũ khí sở trường cũng không dùng tới.

Cảm nhận được hơi thở và khí thế của nữ kỵ sĩ đã thay đổi, Saigou Izayoi cũng thu hồi gậy Quetzalcoatl và ném mớ sỏi trong tay đi.

"Muốn quyết định thắng thua ngay trong hiệp tới sao? Vừa lúc tôi cũng đang định vậy..."

"Trước đó thì, từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn chưa biết tên và cộng đồng của anh, có thể cho tôi vinh dự được biết không?"

Hít sâu một hơi, cô nói.

Đổi lại là bất cứ người nào khác ở hạ tầng, nữ kỵ sĩ sẽ không hỏi như vậy. Đơn giản là vì đối với cô thì việc đó là vô nghĩa, chẳng ích gì khi biết tên của một người yếu kém ở hạ tầng mà có khi sẽ không bao giờ gặp lại.

Cứ mỗi lần đấu với một người lại hỏi một lần thì chẳng mệt chết sao?

Nhưng người này thì khác, cô thừa nhận sức mạnh của đối phương. Đây cũng là để thể hiện sự tôn trọng của mình trước thực lực mà đối phương bày ra.

Hơn nữa, loại cộng đồng có thành viên mạnh mẽ bậc này hẳn phải rất nổi tiếng.

Izayoi khoanh tay trước ngực, hơi nhếch mép.

"Khi hỏi tên ai đó, không phải phép lịch sử tối thiểu là phải xưng tên trước sao?"

Tất nhiên là Izayoi biết về thân phận của cô, không nhất thiết phải nói như vậy. Chẳng qua là cái bộ dạng nghiêm túc cứng ngắc bây giờ của cô làm cậu không nhịn được muốn trêu cợt một chút thôi.

So với thiếu nữ hoạt bát kia thì đúng là một trời một vực.

"A!?"

Nữ kỵ sĩ bối rối thốt lên một tiếng.

"Thật có lỗi."

Cảm thấy sự thất lễ của mình có thể ảnh hưởng tới danh dự của một kỵ sĩ nữ vương, cô lập tức xin lỗi.

"Tôi là kỵ sĩ lệ thuộc trực tiếp của Queen of Halloween, vị trí thứ ba trong Nữ Vương Kỵ Sĩ Đoàn. Vinh hạnh được nữ vương ban cho cái tên Faceless (Vô Diện)."

Dứt bỏ áo choàng, nữ kỵ sĩ cao giọng xưng tên của mình. Lúc này, bộ dạng toàn thể của cô cũng hiện ra trước mặt Izayoi.

Áo giáp cùng lễ phục thuần trắng không một vết bẩn, mặt nạ vũ hội đỏ tươi như ngọn lửa cháy bừng. Mái tóc trắng dài đong đưa trong ánh nắng khúc xạ hào quang trắng bạc rực rỡ, tản mát khí tức và cảm giác thần thánh khó tả.

Đối diện vị nữ kỵ tùy ý để mái tóc trắng dài buộc đuôi ngựa bằng ruy băng đen tung bay trong gió, Izayoi bật cười, tự chỉ vào mình bằng ngón cái tay phải.

"Saigou Izayoi, cộng đồng No Name."

"...Vô Danh? Anh ư? Thật sao?"

Ẩn bên dưới lớp mặt nạ, không nhìn được biểu cảm của nữ kỵ sĩ tự xưng Faceless như thế nào, nhưng từ giọng điệu của cô, có thể nghe ra chút ngạc nhiên.

"A a. Thật ra thì tôi sao cũng được, cô chỉ cần nhớ tên của thủ lĩnh bọn này thôi, Jin Russel, đó là tên của người dẫn đầu cộng đồng giương cao tiêu chí đả bại ma vương."

Dù bị miệt xưng, Saigou Izayoi lại không tỏ vẻ phật ý hay mất lòng gì cả, cậu vẫn ha ha cười cợt, tuyên bố chí hướng của No Name.

Để tránh hiểu lầm, Faceless không hề có bất kỳ ý nghĩ kỳ thị nào khi nói ra cái từ miệt xưng đó.

Chỉ là đột nhiên nghĩ tới, hai bên vậy mà lại có sự tương đồng huyền diệu như vậy.

"[Vô danh] và [Vô diện] sao... Trùng hợp thật đấy."

Cô thì thào.

"Cái này có thể xem là kỳ ngộ rồi đó, vừa khớp nhau! Hai bên đều là những kẻ mất đi dấu hiệu chứng minh thân phận... Vậy thì chỉ có thể chứng minh sự tồn tại của mình bằng bản lĩnh mà thôi."

Vẫn với nụ cười trên môi, Saigou Izayoi cũng đổi sang một loại vũ khí khác.

"Ừm?"

Nếu có thể nhìn xuyên qua lớp mặt nạ thì sẽ thấy được Faceless vừa mới nhướng mày hoài nghi.

Trên tay Izayoi bây giờ cũng là một thanh kiếm, dù mới thấy lần đầu nhưng không rõ tại sao nó lại mang tới cho cô một cảm giác thân thuộc khó tả.

Tuy nhiên bây giờ không có thời gian để mà thắc mắc nữa, đối phương đã nhanh chóng phóng tới, băng qua những mái nhà, chớp mắt rút ngắn khoảng cách giữa cả hai xuống còn chưa đầy mười mét.

Đối phương nhỉnh hơn cô về mặt thể chất và sức bền, không rõ tại sao cậu ta lại cố kiềm hãm xuống chỉ dùng sức lực ngang với cô từ đầu trận tới giờ, nhưng bằng trực giác nhạy bén của một chiến binh, Faceless vẫn ẩn ẩn cảm thấy điều đó. Minh chứng rõ nhất là dù chỉ mới chiến đấu ngắn ngủi chưa được mười phút, song vận động công phòng kịch liệt làm thể lực của cô hao đi rất nhanh, còn đối phương vẫn không có chút dấu hiệu xuống sức, một giọt mồ hôi cũng không đổ.

Bây giờ mà để cậu ta tiếp cận không phải là ý hay gì.

Không để Izayoi tiếp cận thành công, Faceless vặn chuôi kiếm một cái, thân kiếm liền tách ra, phân giải thành dạng roi, đồng thời lui lại phía sau.

Những đường kiếm biến chuyển không lường bủa vây Izayoi từ bốn phương tám hướng.

Tuy nhiên, Saigou Izayoi vẫn mỉm cười tự tin phóng tới.

Kiểu tấn công lắt léo của roi kiếm đúng thật là uy hiếp, nhưng chỉ cần rút ngắn khoảng cách thì không có gì đáng ngại. Sự gia tốc của mũi kiếm rất khó thấy, nhưng chỉ cần nhìn động tác ở cổ tay và ngón là có thể đoán được quỹ tích của nó.

Thực chất quỹ tích của roi kiếm không thể tồn tại bằng vô hạn hình thức. Quỹ tích chuyển động của nó căn cứ vào động tác của những ngón tay. Nếu không thể xem thấu sự chuyển động của bản thân lưỡi kiếm, thì vẫn có thể nhìn vào cử động của ngón tay mà đoán trước.

Vô số nhát chém dày đặc và dữ dội tưởng chừng như cả một giọt nước cũng không thể chảy lọt qua lại không hề chạm tới được một góc áo của Izayoi. Tránh được thì cậu sẽ tránh, không tránh được thì sẽ gạt đi bằng thanh kiếm của mình.

Kết cấu then chốt của vũ khí bị đối thủ nhìn thấu, Faceless không khỏi Chảy ra một giọt mồ hôi lạnh khi Izayoi đã sắp áp sát tới ngay trước mặt cô mà vung kiếm.

Vội vàng thu lưỡi kiếm lại, Faceless sử dụng nó như một thanh kiếm bình thường cản lại nhát chém của Izayoi, đồng thời mượn chính sức mạnh của cậu làm lực đẩy để lùi ra xa.

Ít nhiều cũng đã thành công giữ được khoảng cách, giờ phải tìm cơ hội phản công khác. Dù là gặp bất lợi về nhiều mặt, chiến thuật cũng sẽ không thay đổi. Lập nên lời thề tất thắng, cô đã lựa chọn thanh kiếm này làm vũ khí yêu thích của bản thân. Như vậy chỉ cần tin tưởng lời thề đó và phán đoán của bản thân thì vẫn còn cơ hội chiến thắng.

Nhận ra ý chí kiên định của cô, Izayoi cảm thấy mình cũng phải đáp lại sao cho tương xứng.

Triệt để đánh bại cô.

Trong nháy mắt Faceless lùi ra sau, mũi kiếm nguyên bản vừa bị cô cản lại thì lình kéo dài ra, đánh rơi ái kiếm của cô rồi bủa vây toàn bộ khu vực xung quanh như một con rắn dài lắt léo, ngăn cản toàn bộ chuyển động của Faceless.

"Cái gì..."

Cuối cùng thì Faceless cũng biết được cảm giác thân thuộc khó tả đó đến từ đâu.

Giống như Cự Xà Thiên Hạt, vũ khí của Saigou Izayoi cũng là một thanh roi kiếm.

Đáng tiếc, nhận ra thì đã quá muộn, bị phong toả chuyển động, vũ khí tụt khỏi tay, giờ có lấy song thương ra thì cũng đã chẳng kịp. Faceless chỉ có thể trơ mắt nhìn nắm tay siết chặt của Saigou xuyên qua kẽ hở của chiếc lưới thép sắt bén, cực tốc phóng to che đi tầm nhìn.

Cảm giác đau đớn không tới.

Nắm đấm đó dừng lại ngay trước mặt nạ của cô rồi biến thành một cú búng tay.

"Tôi thắng nhé."

Saigou Izayoi nói trong khi thu hồi roi kiếm về trạng thái bình thường.

Cách!

Một âm thanh giòn khẽ, chiếc mặt nạ vỡ đôi rồi rơi xuống.

Mặt nạ rơi mất, toàn thân Faceless đột nhiên trở nên cứng đờ, gương mặt cô hoàn toàn lộ ra trước mặt Izayoi.

(...Chà...)

Izayoi thở hắt ra.

(Đã nghe kể qua rồi, nhưng tự nhìn mới khắc sâu được, quả nhiên là rất giống đại tiểu thư.)

Gương mặt trước mắt cậu, trông giống hệt mặt của Kudou Asuka. Chính xác hơn là phiên bản Asuka trưởng thành tóc trắng.

Izayoi vô thức giơ tay vuốt nhẹ lên má cô.

(Chắc đây là cảm khác của người khác khi thấy mình và Sakamaki.)

Cả hai người dù là kẻ thắng cuộc hay thất bại đều lâm vào trạng thái trầm mặc ngắn ngủi.

"Này! Cái lũ điên kia! Có dừng lại chưa hả? Các ngươi muốn phá tanh bành cái gift game này mới vừa lòng hay sao!?"

Bỗng nhiên giọng nói bực tức của một ai đó xen ngang vào giữa họ, Izayoi xoay người lại nhìn theo bản năng.

Từ phía góc phố, Shiroyasha và nữ nhân viên của Thousand Eyes đang hậm hực chạy tới.

Không nói hai lời, Shiroyasha nhảy bổ tới và cho Izayoi một cú phi cước thẳng vào mặt.

Bị tấn công bất ngờ, cậu co chân đáp lại bằng một cú đá.

Do cách biệt về chiều cao, chân Izayoi va vào bụng Shiroyasha trước khi chân bà chạm vào mặt cậu, hất bà rơi về mặt đất, ngã lăn mấy vòng trên đất, thẳng tới lúc chạm vào chân của nữ nhân viên thì mới dừng lại.

"Cái tên nhóc con này!? Lũ nhãi các ngươi thích tiếp người già bằng chân vậy à?"

Được nữ nhân viên đỡ dậy, Shiroyasha giận giữ mắng ầm lên.

"Thôi đi, bị Tối Cường Chi Phối Giả đá trúng cũng đau lắm chứ có phải đùa đâu."

Izayoi phàn nàn rồi không thèm để ý tới hai người Shiroyasha nữa.

"Bỏ đi, tôi thắng rồi, geass..."

Cậu quay lại nhìn Faceless để tuyên bố chiến thắng lần nữa, nhưng cô không còn ở đó nữa, trên mái nhà chỉ còn lại mình cậu và tấm geass roll bằng vàng nằm dưới chân.