Chương 30: Thiếu nữ trong sương đen

Chuyện không tưởng ập đến quá nhanh, Weser còn chưa kịp phản ứng thì Ratten đã bị triệt hạ. Kể cả hắn cũng suýt bị cơn cuồng phong sắc lẹm kia hất bay đi.

"Ngươi... Là ai?"

Giọng hắn đanh lại, bộ dạng cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.

Do chỉ bị dư chấn lan tới vì không phải là mục tiêu trực tiếp của đòn tấn công nên Weser không phải chịu đựng quá nhiều tác động, tuy vậy trạng thái của hắn bây giờ phải nói là khá chật vật khi bộ quân phục trên người khắp nơi đều là vết rách.

"Từ bao giờ mà hạ tầng lại có một kẻ mạnh mẽ như ngươi? Không! Phải hỏi là, sao một kẻ mạnh như ngươi lại ở hạ tầng mới đúng!"

"Ngươi không cần biết."

Izayoi lạnh nhạt trả lời.

"Xem ra là bị xem thường rồi."

Weser cười tự mỉa.

"Nhưng ta cho ngươi biết, năng lực của ta không đồng dạng với Ratten đâu."

Dứt lời, mặt đất dưới chân Weser nổ tung, hắn phóng thẳng về phía Izayoi, tốc độ thậm chí còn vượt qua cả bức tường âm thanh, để lại phía sau một tiếng nổ lớn và một đám mây âm bạo.

Cây sáo lớn trên tay hắn vung mạnh lên với lực đủ lớn để nghiền nát cả núi sông. Nếu đòn này mà đập xuống đất, e là toàn bộ thông đạo sẽ bị chấn tới sụp đổ. Dường nhu Weser cũng ý thức được điều đó nên đòn tấn công chỉ nhằm thẳng đầu Izayoi và tới.

Nhưng đòn đánh dù có mạnh tới đâu nếu không thể trúng được mục tiêu thì vẫn là vô nghĩa. Chỉ khẽ lùi lại một bước, Izayoi để cho cây sáo lướt ngang qua mặt mình. Nhìn thì có vẻ suýt soát tránh được, nhưng người trong cuộc như Weser lại cảm thấy kinh dị, người thanh niên tóc vàng này dễ dàng tránh đi cú vung gậy bằng toàn lực của hắn mà thậm chí mắt còn chẳng thèm nháy lấy một cái.

"Chưa hết đâu!"

Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, với một chiến binh, việc phân thần giữa trận đấu là điều tối kỵ, Weser sẽ không mắc sai lầm đó, nhất là trước một đối thủ bí ẩn như thế này. Hắn xoay người, quét ngang thân sáo, một lần nữa, Izayoi đã tránh được trong đường tơ kẻ tóc chỉ với một cái bước lùi nữa.

Đoán trước được điều này, Weser mượn đó làm thế công, hắn liên tiếp vung sáo lên như vũ bão, những cú vụt đan vào nhau như một tấm lưới dài đặc, gió lớn cũng theo đó ù ù nổi lên. Tuy nhiên đợt tấn công dày đặc đó vẫn không thể tạo nên tác dụng gì đáng nói, chẳng có lấy một lần đánh trúng. Như một bóng ma chập chờn hư ảo, toàn bộ cú vụt của Weser đều rơi vào khoảng không.

Ngay lúc hắn dự định tăng thêm cường độ công kích, Izayoi đã len vào giữa khe hở của cơn bão dữ dội, trên tay chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một "cây gậy" dài, dùng nó để uyển chuyển gạt phăng cây sáo của Weser sang bên, cậu quất một đòn vào giữa bụng hắn.

"Gư a!"

Gặp trọng kích, Weser rên lên một tiếng khó chịu, chập chững lùi về sau mấy bước. Thực tế thì cú đấm này không thể nói là mạnh mẽ gì, nhưng nó lại để hắn cảm thấy đau đớn khó tả, như thể nó bỏ qua sự phòng ngự vật lý mà đánh thẳng vào Linh Cách của hắn vậy.

"Không thể nào, ngươi là cái quái gì vậy?"

Ôm bụng lảo đảo đứng dậy, biểu cảm của Weser đã từ kinh ngạc chuyển thành kinh dị. Lúc này hắn mới có thời gian chú ý, thì ra thứ tên thanh niên tóc vàng kia sử dụng để tấn công bản thân không phải là một cây gậy. Đó là một thanh đao lưỡi cong hẹp dài vẫn còn đang tra trong vỏ, một thanh katana.

Ngay lúc hai bên đang lườm mắt nhìn nhau, trong tình huống không có tạp âm, một tiếng sáo không chút hoà bất chợt vang lên, bao trùm toàn bộ thông đạo. Phía sau Weser, tranh thủ thời gian hắn và Izayoi giao thủ, Ratten đã gắn gượng ngồi dậy, đặt cây sáo bạc lên môi, thổi lên khúc nhạc thao túng.

"Thật khó nghe."Izayoi giơ tay trái lên chọc chọc vào tai mình.

"Cùng một nhạc cụ nhưng người sử dụng khác nhau thì âm tiết cũng khác xa hả. Khúc nhạc của cô ấy dễ nghe hơn ngươi nhiều." Izayoi vừa nhìn vào cây sáo bạc trên tay Ratten vừa nói.

Tất nhiên là Ratten không biết "cô ấy" trong miệng của Izayoi là ai, cũng chẳng có tâm tư đâu để quan tâm. Hiện giờ ả chỉ để ý tới một việc duy nhất.

"Tên này... Âm sắc chi phối không có tác dụng!? Không thể nào..."

Sự bối rối và hoang mang giăng đầy trên gương mặt bê bết máu đỏ của Ratten. Dường như không tin tưởng vào kết quả này, Ratten lại đặt cây sáo bạc lên môi, muốn thổi thêm một khúc nữa.

"Đã bảo khó nghe rồi mà."

Không để Ratten nói thêm câu nào, Izayoi lấy mũi chân hất nhẹ một viên đá vụn, đá nó thẳng vào đầu ả. Cùng một tiếng vỡ giòn, Ratten ngã ngửa ra sau, không gượng dậy được nữa. Cây sáo trên tay ả rơi xuống, lăn vài vòng trên đất.

Xử lý xong Ratten, Izayoi quay trở lại với Weser.

"Ngươi là một đối thủ thú vị Weser..."

Cậu tuốt đao ra khỏi vỏ.

"Nhưng ta không có ý định chơi đùa với ngươi.'

Sau những lời ấy, Izayoi biến mất tại chỗ.

"Cái gì? Ngươi..."

Weser hoang mang giơ cây sáo lớn lên ở thế phòng thủ, dè chừng nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng của Izayoi.

Keng.

Tiếng đao tra vào vỏ phát ra từ phía sau khiến Weser lạnh cả sóng lưng, hắn nhanh chóng xoay người lại, chỉ thấy người thanh niên tóc vàng kia đang đứng cạnh thân xác bất động của Ratten.

Cúi người nhặt cây sáo bạc của ả lên, Izayoi chậm rãi nghiêng đầu lại.

"Một lần nữa. Tạm biệt, Weser."

"Cái gì...? A?"

Weser nhìn xuống ngực mình, nơi đó không biết từ bao giờ đã có một vết chém đáng sợ kéo dài từ ngực phải tới tận eo.

Sàn sạt.

Cả cơ thể hắn bắt đầu sụp đổ, hoá thành những hạt ánh sáng, dần tan biến vào hư không.

Izayoi thả thanh đao và cây sáo bạc trên tay vào gift card, lặng lẽ nhìn Weser. Bị chém bởi Cực Tương Tinh Kiếm, tách rời bản thân và truyền thuyết, xoá bỏ cội nguồn linh cách, tan biến là điều hiển nhiên.

"Được rồi. Ta thua tâm phục khẩu phục. Ngươi thật sự là một kẻ rất mạnh."

Tuy sắp phải tan biến, Weser lại không có vẻ gì là sợ hãi hay hoảng loạng, có chăng chỉ là sự tiếc nuối. Với một đối thủ mà thậm chí sử hết toàn mực còn chẳng thể chạm tới được đối phương thì có gì phải cay đắng.

"Có vẻ như ngươi sẽ trở thành chướng ngại lớn cho kế hoạch của lão đại rồi."

Nở một nụ cười gượng gạo, hắn nhìn Izayoi thật sâu rồi sụp đổ tiêu thất, chỉ còn cây sáo lớn nằm lại trên mặt đất.

Weser tan biến, Ratten trọng thương cách cái chết không xa, dù Izayoi không làm gì thì sớm hay muộn ả ta cũng xong đời thôi, không phải là một mối uy hiếp không việc gì phải phí sức nữa.

Weser và Ratten, hai cánh tay đắc lực của ma vương được dự báo sẽ tấn công vào lễ Hoả Long Đản Sinh ngày mai đã bị triệt hạ. Mất đi bọn họ, chiến lực của phe ma vương sẽ bị hao tổn lớn, cuộc chiến ngày mai sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

"Giờ quay lại xem đại tiểu thư thế nào rồi thôi."

Vấn đề đã được giải quyết, Izayoi quyết định quay trở lại hội trường trung tâm buổi triển lãm để nhìn xem thử thách của Asuka đã được tới đâu rồi.

Đặt hai tay ra sau đầu, Izayoi chậm rãi ung dung nhấc từng bước hướng trở về hội trường. Theo cậu dự đoán, Asuka hẳn vẫn chưa hoàn thành thử thách. Ở lần trước, cô đã dùng thời gian một tuần mình mất tích mới có thể hoàn toàn khống chế được Deen, tuy Izayoi không quá rõ số ngày cụ thể, nhưng sẽ không chênh lệch nhiều. Dù lần này Asuka thực hiện thử thách với tâm tình và lòng tin tốt hơn nhiều, song vẫn sẽ không nhanh tới vậy, cậu thậm chí đã tính tới chuyện đợi cả đêm để chờ Asuka hoàn thành.

Vậy nên không việc gì phải gấp gáp cả.

Phù.

Một cơn gió nhẹ bỗng chốc lướt qua gò má, mang theo hơi lạnh chết chóc. Izayoi cũng theo đó dừng lại, nghiêng đầu nhìn ra sau.

Phần thông đạo nơi cuộc chiến giữa cậu và hai người Weser diễn ra mới nãy còn thoáng đãng giờ đã bị bao trùm trong sương đen dày đặc.

Nhìn màn sương phủ đầy thông đạo, Izayoi trầm ngâm chớp mắt vài cái.

Bằng ánh sáng leo lét từ những ngọn đèn trên tường, thấp thoáng thấy được một hình bóng đang dần dần bước khỏi sương đen. Theo thời gian trôi đi, một giây, hai giây, ba giây,... Bóng dáng càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn, cuối cùng hiện ra hoàn toàn.

Đó là một thiếu nữ tóc ngắn mặc váy liền thân đen trắng lấm tấm những điểm đen trông thậm chí còn nhỏ hơn cả Leticia ở hình dạng trẻ con của mình, chỉ vừa vặn trạc cỡ Jin. Gương mặt xinh xắn mang hơi chút anh khí toát lên vẻ lạnh lùng tàn nhẫn.

"Nhẹ nhõm đánh bại cả hai thuộc hạ của ta mà không chịu chút thương tích nào như vậy. Quả thật không tầm thường."

Đô mắt sắc bén của thiếu nữ quét qua người Izayoi, không chút kiêng dè mà đánh giá cậu

"Có thể cho ta biết tên và cộng đồng của ngươi được không?"

Cô nói.

"Saigou Izayoi, cộng đồng No Name."

"Chỉ là No Name?"

Nghe được tên cộng đồng, gương mặt lạnh lùng của thiếu nữ không khỏi toát lên vẻ bất ngờ.

"Có hứng thú gia nhập vào dưới trướng ta hay không? Một cộng đồng còn không có tên sao có thể giữ nổi tài năng như ngươi. Ta tin ta có thể cho ngươi một sân khấu tuyệt vời hơn."

"Từ chối."

Izayoi rất thẳng thắng cự tuyệt lời mời chào của thiếu nữ.

"Ồ? Có thể cho ta biết tại sao không?"

"Cô không có tư cách đó. Ngược lại, gia nhập với chúng tôi thì có lẽ đáng để tôi suy nghĩ một hai đấy."

Izayoi đáp lại với điệu bộ nửa cợt nhã nửa nghiêm túc.

Nghe được câu trả lời, thiếu nữ chăm chú nhìn Izayoi một cái thật sâu. Sau đó nét mặt cô biến chuyển, yên nhiên mỉm cười xua tan lạnh nhạt.

"Phải không?"

Bằng điệu cười mỹ lệ như muôn hoa đua nở, cô mở miệng nói:

"Saigou Izayoi phải không? Ta sẽ ghi nhớ cái tên này."

Izayoi có thể nhìn thấy, vẻ hứng thú và lửa giận đồng thời bùng lên trong đôi mắt đỏ rực như màu máu của thiếu nữ.

"Ta nhất định sẽ biến ngươi trở thành đồ chơi của mình. Nhất định đấy. Gặp lại sau."

Gió đen cuồn cuộn thổi tới, che đi tầm mắt, thiếu nữ chìm vào trong đó rồi biến mất cùng sương đen bao trùm thông đạo cũng đột ngột như khi cô xuất hiện.

Song, thứ biến mất không chỉ có thiếu nữ lấm tấm chấm bi mà còn có cả Ratten và cây sáo của Weser.

"Tôi cũng trông chờ vào lần gặp sau đấy, Pest."

Izayoi từ bỏ suy nghĩ đuổi theo giải quyết luôn chuyện này một lần, cậu lần nữa trở lại hội trường trung tâm triển lãm để chờ Asuka.