Chương 22: Không được vui

Cảnh Giới Bích đông bắc, khu vực Thương Nghiệp, hành lang với những ô cửa sổ đỏ.

Sakamaki Izayoi và Asuka tránh vào hành lang trần pha lê đỏ, lẫn giữa đám người hòng trốn khỏi sự truy đuổi của Kuro Usagi.

Hai người trốn trong con hẻm nhỏ hình thành giữa những bức tường gạch của hai cửa hàng mặt tiền, dáo dác đưa đầu nhìn ra tình huống bên ngoài.

"...Có đó không?"

"Ừm, không có. Nhưng mà không nghĩ tới nhanh vậy đã bị bắt kịp..."

"Cũng có nghĩa là nếu muốn kích động Kuro Usagi, dù chỉ là nói đùa thì cái này cũng cực kỳ hiệu quả."

Sau khi đã xác nhận là an toàn, Asuka bước ra khỏi chỗ trốn, trở lại trên đường cái nhẹ nhàng xoay một vòng, để cho áo váy cũng theo đó bồng bềnh bay lên.

"Được rồi, vậy thì chúng ta đi dạo phố thôi. Làm phiền cậu làm hộ hoa sứ giả được không, Izayoi này?"

"Ha? Nhìn thái độ của cô, tôi tưởng cô nghĩ tôi là một người dã man và hung bạo chứ? Lại nói, nếu là hộ hoa sứ giả thì cái tên kia chẳng phải hợp hơn một thiếu nữ như tôi sao?"

Sakamaki Izayoi khoanh tay cười ha ha.

Asuka sao có thể không nhận ra thái độ mỉa mai của Sakamaki Izayoi khi ám chỉ tới những lần trước, lúc nào cũng là Saigou Izayoi bảo vệ cô.

"A? Chấp nhất mãi những chuyện từ lần đầu gặp mặt thế này, cậu nhỏ nhen quá đấy, như vậy thì khó mà được ai coi trọng đâu. Với cả anh ta cũng có ở đây dâu mà chẳng hộ hoa với cả sứ giả."

Hai người bật cười, nói móc lẫn nhau. Đều là những đứa trẻ rắc rối, tâm đầu ý hợp là chuyện thường tình.

"Như vậy thì tôi đây sẽ miễn cưỡng hộ tống đại tiểu thư cậu dạo phố vậy."

Sakamaki Izayoi nhún vai, bước đến bên cạnh Asuka, chìa tay ra như một quý ông. Lạ là một thiếu nữ như cô giả vờ tỏ vẻ thân sĩ lại chẳng gây ra cảm giác đường đột hay mất cân bằng, trái lại còn hoà hợp tới khó mà tin được. Cái này có lẽ liên quan tới khí chất và tính cách đi.

"Nơi này có vẻ là phố buôn bán, tìm kiếm đặc sản hoặc hàng giới hạn cũng là tinh hoa của việc du lịch tham quan đấy."

"Vậy sao? Izayoi lập dị đã nói thế thì hẳn không sai rồi."

Asuka cũng rất ưu nhã bám vào tay Izayoi.

"Tất nhiên rồi. Đại tiểu thư cũng là con gái, chắc cũng thích mua sắm lắm hả?"

"Nói như cậu không phải con gái vậy "

Với vẻ cao hứng bừng bừng trên mặt, hai người bắt đầu nhàn nhã dạo bước trên hành lang pha lê nhuộm sắc đỏ tươi.

Cách đó không xa, lẫn sau một gian hàng bán đồ thủ công mỹ nghệ bằng thủy tinh đầy màu sắc, Saigou Izayoi và Kasukabe You lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của cả hai khuất dần trong dòng người nhộn nhịp.

"Không định hội nhóm à?"

Mãi mấy giây sau, Saigou Izayoi mới chậm rãi mở miệng.

Việc họ gặp được Sakamaki Izayoi và Kudou Asuka không phải là trùng hợp ngẫu nhiên. Đó là do Saigou Izayoi đã cố tình dựa theo trí nhớ của mình để tới chỗ này tìm hai người với ý định là sẽ cùng nhau dạo phố. Chỉ là khi thấy được cái váy đỏ và mái tóc vàng nổi bật đang nói cười thân thiết từ phía xa, You lại kéo tọt cậu trốn vào chỗ này, không muốn bị nhìn thấy.

You không trả lời câu hỏi của Saigou Izayoi mà chỉ lẳng lặng quay đi theo hướng ngược lại với hướng của hai người Asuka trong vẻ mặt trầm ngâm. Bình thường You đã là người ít nói rồi, nhưng sự im lặng lúc này không giống thường ngày cho lắm, trông cô lạc lõng như một đứa trẻ bị anh chị em cho ra rìa trong một trò chơi gia đình vậy.

Kasukabe You biết, Kudou Asuka có thể chất yếu nhất trong ba người, cô ấy thậm chí còn chẳng hơn  gì một người bình thường, vậy nên được ưu tiên và đối xử đặc biệt là điều dễ hiểu. Tuy nhiên, biết thì biết thì biết vậy, You vẫn không khỏi cảm thấy lạc lõng. Lần trước cô là người bị bỏ lại trông nhà, lần này cũng là cô bị bỏ lại, cảm giác không làm sao dễ chịu được. Những lúc thế này, mèo tam thể sẽ lên tiếng để an ủi chủ mình, nhưng hiện tại cả nó cũng không có đây, điều đó càng làm You cảm thấy tịch mịch hơn.

Ở bên cạnh, Saigou Izayoi nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Izayoi vốn chẳng phải loại người giỏi an ủi người khác cho lắm. Lại nói, suy cho cùng thì điều mà Kasukabe bận tâm vốn chẳng phải thứ mà cậu nên xen vào, đây là vấn đề của ba người bọn họ. Dù Saigou Izayoi không làm gì thì sớm muộn mọi chuyện cũng đâu lại vào đấy thôi, kinh nghiệm quá khứ của cậu bảo thế.

Tuy nhiên, với tình hình hiện tại thì You dường như chẳng còn tâm trí đâu để mà dạo phố tham quan nữa. Cô cứ hững hờ đi lướt qua những gian hàng sặc sỡ với đủ mọi thứ hàng hoá và sinh vật lạ kỳ vốn chỉ tồn tại trong những câu chuyện thần thoại như thể chỉ đang cưỡi ngựa xem hoa. Mặc cho những tiếng nói cười rộn ràng xung quanh, bọn họ một trước một sau lặng lẽ chìm trong biển người.

Cái này không giống dự tính cho lắm.

Saigou Izayoi thầm nghĩ.

Dù biết đây chỉ là khúc nhạc đệm trong quan hệ khăng khít của những đứa trẻ rắc rối. Hơn ai hết cậu biết nó bền chặt thế nào trong tương lai. Nhưng mà nhìn You yểu xìu thế này khiến cậu cảm thấy khó chịu ít nhiều.

"Chàng trai trẻ..."

Bất thình kình, Izayoi nghe thấy tiếng gọi, cậu thoáng dừng lại, nghiêng đầu nhìn qua nơi giọng nói cất lên. Chỉ thấy một gian hàng thức ăn vặt bày biện rất nhiều loại bánh kẹo lạ kỳ trông vô cùng ngon mắt. Chủ gian hàng là một người trung niên thấp bé, khắp người đều toả ra mùi gian thương nồng nặc.

"Cãi nhau à? Mua chút đồ ngọt dỗ dành bạn gái thì sao? Hiệu quả lắm đấy."

Với nụ cười thương nghiệp trên môi, hắn niềm nở mời chào.

Nghe thấy hắn gọi You là bạn gái mình, Izayoi định phủ nhận nhưng rồi lại thôi, hắn thích nghĩ sao thì nghĩ, chẳng ảnh hưởng gì mà phải tốn hơi giải thích.

Tuy nhiên, có một việc mà Izayoi đồng ý với chủ gian hàng. Đó là thức ăn ngon có thể cải biến tâm trạng của You. Người khác thế nào Izayoi không rõ, song với một đại vị vương như You, sức ảnh hưởng phải là cực kỳ to lớn.

"Ông có những gì?"

Nghĩ vậy, cậu nói rõ khoanh tay nhìn lướt qua những mặt hàng có mặt trên sạp.

"Ha ha, chàng trai trẻ, hỏi tôi là đúng người rồi. Chỗ tôi có mặt hàng chuyên dụng cho mấy trường hợp như của cậu và bạn gái đấy."

Mỉm cười một cách thần bí, chủ gian hàng lấy ra một chiếc hộp giấy đen từ chiếc tủ khoá phía sau giao cho Izayoi.

"Cái này là..."

Nhận lấy chiếc hộp, Izayoi hơi hơi đánh giá.

Nó không quá lớn, chỉ ngang một hộp bánh quy nhỏ, thông qua lớp giấy kính mờ trên góc, còn có thể nhìn thấy thứ bên trong một cách mơ hồ.

"Chocolate?"

Không sai, hộp giấy đen trên tay Izayoi chính là một hộp chocolate.

"Không phải chocolate bình thường đâu, thử rồi cậu sẽ biết."

Vẫn với điệu bộ thần thần bí bí, chủ cửa hàng mỉm cười đầy ẩn ý.

"Được rồi, tôi lấy cái này, thêm mấy cái này nữa."

Không mất quá nhiều thời gian để suy ngẫm, Izayoi quyết định lấy hộp chocolate, đồng thời mua thêm một vài món ăn vặt khác nữa. Thực tế thì Izayoi cho rằng chỉ cần thức ăn ngon là đủ để khiến You cảm thấy khá hơn rồi. Vậy nên những lời mà gã chủ cửa hàng sặc mùi gian thương này nói có bao nhiêu phần đáng tin chẳng quan trọng. Cậu thanh toán cho hắn rồi nhanh chân chạy đuổi theo hướng You.

Kasukabe You thẩn thờ bước tới, vô định, không mục đích, chỉ muốn đi để giải toả những cảm xúc tiêu cực trong đầu. Bất chợt, cô nhận ra tiếng bước chân đều đều bên cạnh mình nãy giờ đã biến bất từ lúc nào. You đảo mắt nhìn quanh để tìm kiếm nhưng chẳng thấy người thanh niên tóc vàng đâu nữa. Xung quanh chỉ toàn là biển người xa lạ. Mặc dù là người mở lời, song dường như việc đi chung với một kẻ hướng nội ít nói như cô khiến anh ta cảm thấy nhàm chán nên tự tách riêng đi rồi, hoặc cũng có lẽ anh ta đã đi hội nhóm với mấy người Asuka.

You không khỏi nghĩ tới viễn cảnh này.

Tâm trạng vốn không mấy tốt đẹp thoáng cái trở nên nặng nề hơn.

Tách khỏi dòng người, You tìm một góc khuất bên đường rồi ngồi xuống. Đây là một hốc trống bên dưới những bức chạm khắc của một toà tháp cao xây theo phong cách gothic. Bởi vì kiểu kiến trúc đặc biệt giữa tường và cột nối tiếp này mà từ chỗ You có thể dễ dàng nhìn ra biển người bên ngoài nhưng nếu không cố tình lưu ý thì rất khó để thấy được cô. Trong không gian hạn hẹp chỉ còn chút vọng âm bé nhỏ từ đường phố bên ngoài truyền vào, You vòng tay qua gối, gục mặt xuống hai chân, không lên tiếng.

Không biết đã qua bao lâu, những tiếng bước chân đều đều bắt đầu xuất hiện. Ban đầu You cho rằng đấy chỉ là một ai đó đi ngang qua, nhưng không tiếng bước chân từ xa vọng vào càng lúc càng tới gần, rõ ràng là hướng tới chỗ này.

"Tìm thấy cô rồi Kasukabe. Ngồi đây làm gì vậy?"

Giọng nam trầm quen thuộc truyền vào tai khiến You ngẩng đầu trông lẻn.

Chỉ thấy Saigou Izayoi từ trên nhìn xuống với vẻ mặt tươi cười nhẹ nhõm, trên tay anh ta là một túi giấy lớn. Từ những gì lộ ra bên ngoài, có vẻ đó là một túi đồ ăn vặt. Ngoài ra còn có một chiếc hộp giấy đen.

You chợt nhận ra là mình suy nghĩ nhiều, người này không bỏ đi vì cô nhàm chán, anh ta chỉ đi mua chút đồ ăn vặt thôi. Nếu nghĩ theo hướng này thì Saigou Izayoi mới là người bị bỏ rơi khi cô đã đi thẳng một mạch mà chẳng đợi người ta. Để tìm được cô chắc hẳn cũng chẳng dễ dàng gì khi mà bản thân đã cố tình tìm một nơi như này để được yên tĩnh một mình.

Nhìn bộ dạng tay ôm tay xách của Saigou Izayoi, Kasukabe You đột nhiên muốn cười vì mớ suy nghĩ không đâu của mình. Sự tiêu cực trong đầu thoáng cái nhẹ đi nhiều.

"Anh..."

Hai người im lặng thật lâu, mãi một lúc, Kasukabe You mới dẫn đầu lên tiếng.

Chỉ là không để You nói xong, Saigou Izayoi đã ngồi phịch xuống ngay bên cạnh, đặt túi giấy trên tay xuống, đẩy qua chỗ cô, đồng thời cũng nhét luôn hộp giấy đen vào ngực cô.

"Trông cô không được vui lắm, người ta nói những lúc thế này cứ ăn thật nhiều vào, quẳng hết tâm sự qua một bên thì đầu óc sẽ nhẹ đi thôi."

Không đợi You hỏi, Izayoi đã dẫn đầu nói trước với điệu bộ hài hước.

Tất nhiên là nó chẳng buồn cười chút nào, nhưng không hiểu sao You lại nhẹ bật cười thành tiếng.

"Cảm ơn anh, Izayoi."

Cô mở chiếc hộp trong ngực ra, lấy một viên chocolate bóc vỏ rồi cho vào miệng trong khi đang nói.

Izayoi cũng cười cười đáp lại, cậu lấy ra một quả táo từ trong chiếc túi giấy, đưa lên miệng cắn một miếng.