Chương 19: Giao đoạn

Từng cơn gió thổi từ trên cao xuống cánh đồng lúa mạch khiến các bông lúa lay động như đang gợn từng cơn sóng.

Màu xanh lá mạ đã đổi sang màu vàng rực rỡ khi tiết trời bước vào giai đoạn chuyển mùa. Hiện tại những cánh đồng xung quanh đều đang lâm vào nguy cơ mất mùa, duy chỉ có cánh đồng này lại như thể đã được ban phúc với vụ mùa sung túc đầy tràn lúa mạch và nho.

"Ara, tất cả là nhờ vào cô đấy, [       ],

nhờ cô mà năm nay chúng tôi mới thu hoạch được nhiều thế này!"

Một lão nông mỉm cười nói với thiếu nữ nhỏ tuổi đang nhìn lấy cánh đồng được gió dấy lên từng cơn sóng lúa.

Thiếu nữ chỉ đáp lại ông bằng một nụ cười thản nhiên. Sinh ra là một quý tộc nơi biên cảnh, thứ duy nhất nàng có thể tự hào về mình chính là cánh đồng này.

Con gái quý tộc trong thời đại của nàng không cần được giáo dục, sự tồn tại của họ chỉ giống như một món đồ thuộc sở hữu của gia tộc. Tương lai của nàng chỉ có thể là được gả đi mà thôi.

Chỉ là một quân cờ để củng cố mối quan hệ với các gia tộc khác nhằm giữ vững gia tài của dòng tộc. Đó chính là giá trị của thiếu nữ trong mắt gia tộc mình.

Vùng đất của gia tộc nàng nằm trên biên cảnh quốc gia, xung quanh không có trường học hay tu viện nào cả. Những người thân cũng chỉ coi thiếu nữ là "công cụ sinh ra để phát triển thế hệ tiếp theo".

Sống tại vùng biên cảnh này, dĩ nhiên nàng không có lấy một người bạn quý tộc nào, chỉ có thể chơi với những đứa trẻ thuộc tầng lớp nông dân.

Mang trong mình vẻ chững chạc và có lẫn chút nam tính, thiếu nữ đã quen với việc chơi đùa trên cánh đồng và bùn đất, cũng đã biết cách cầy cấy ruộng đồng.

Ông của thiếu nữ là một người vô cùng yêu sách, vậy nên nàng đã tự học được cách đọc cách viết đồng thời đã đọc hết kho tàng sách đồ sộ ông để lại. Trong đó có một cuốn sách chưa mở viết về cách thức gieo trồng mới mà nàng đã giấu cha mình để tiến hành thử nghiệm. Nếu cha thiếu nữ bỏ qua phong tục của thời đại và cho phép nàng đi học, thì có lẽ vận mệnh của gia tộc nàng đã đổi thay.

Kết quả việc học của thiếu nữ chính là cánh đồng lúa bạt ngàn sắc vàng rực rỡ đang tung bay trong gió này. Một vụ mùa bội thu hiếm hoi trong những năm gần đây khiến cho những người nông dân hạnh phúc, họ vây lại quanh nàng, không phân biệt tuổi tác hay giới tính đều cất lời ngợi ca nàng.

"[       ] thật giỏi quá! Mùa màng mấy năm trở lại đây toàn thất bát vậy mà..."

"Mấy năm gần đây rất ít ánh nắng chiếu xuống. Tới mức mà đất đai cũng trở nên nghèo nàn đến nỗi không thể gieo trồng được... chúng tôi đã gần như bỏ cuộc rồi."

"Còn có lời đồn về một loại bệnh truyền nhiễm đáng sợ đã giết hại không ít người trong mùa đông nữa... Ơn trời, nếu không có ngài [       ] ở đây thì ai mà biết được điều gì sẽ xảy ra chứ..."

Dù là những đứa trẻ tuổi xấp xỉ thiếu nữ hay những ông lão bà lão lưng đã còng thì cũng không ngừng cảm ơn phước lành nàng đã chia sẻ cho họ. Chỉ nhìn vào đây cũng có thể thấy được những vụ mùa gần đây tệ đến mức nào.

Trong những năm gần đây, mùa đông càng ngày càng trở nên lạnh giá hơn và những nông dân không có đủ ăn đều lần lượt mất mạng vì bệnh dịch. Lao động khắc nghiệt lại không có đủ dinh dưỡng đã khiến cho sức đề kháng của họ giảm sút.

Nhưng năm nay đã không cần lo lắng về điều này nữa.

Ngắm nhìn đám đông tràn đầy nụ cười, nàng cảm thấy thật hãnh diện và vui vẻ.

...Khụ, nàng bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng.

"...?"

Thiếu nữ đặt tay lên trán. Có vẻ như bản thân đã cảm lạnh mất rồi, nàng tự nhủ như vậy.

Là vì nàng đã quá lao lực cho cách thức gieo trồng mới này tới mức tích tụ mệt mỏi đến vậy sao?

Nghĩ đến đây mới thấy, gần đây bản thân đúng thật không nghỉ ngơi đúng nghĩa gì hết. Cả năm nay nàng đã dành hết thời gian của mình để nghiên cứu cách gieo trồng mới cùng người làm của gia tộc và nàng còn giúp họ thay đổi lại các cánh đồng.

Tốt nhất là trước tiên phải nghỉ ngơi lấy lại sức khỏe đã.

Sau khi khỏe mạnh thì lại đến giúp họ khiến vùng đất này trở nên trù phú và tươi tốt như xưa.

Thiếu nữ tự thề, một năm sau, năm năm sau, mười năm sau, nàng sẽ mãi sống tại vùng đất này.

Nhưng khi ấy nàng không hề hay biết.

Chỉ trong vài ngày tới, lời thề đó sẽ trở thành một lời nguyền thảm khốc.

Nàng, người yêu quý vùng đất này hơn bất cứ ai, cũng chính là người nguyền rủa vùng đất này hơn bất cứ ai.

Nguyện nguyền rủa sự tồn tại của gia tộc ta.

Nguyện cho thảm họa giáng xuống vùng đất này.

Chết đi, chết hết đi, tất cả các người đều đáng chết.

Bị giam cầm bởi đau đớn và bi ai hơn bất cứ người nào.

Chìm vào trong bóng tối của nỗi cô đơn không hồi kết.

Với tiếng thét chứa vô tận oán hận và bi ai trước lúc chết, thiếu nữ bị sát hại, bị chính những người đã từng yêu quý mình hạ xuống tấm màn bế mạc cho cuộc đời nàng.

Đây chính là cuộc đời của một Ma vương nơi hậu thế, thiếu nữ nắm giữ sức mạnh của tám mươi triệu ác linh.

Cũng chính là cuộc đời của kẻ được gọi bằng cái tên "Thần Tử Cái Chết Đen" trong thế giới về sau.