Chương 12: 12. Túy Mỹ Tương Tây – Đông Phương Tây Phương.

Cái này là cái gì?

Vệ Tuân, người chưa bao giờ thấy qua việc đời cũng không lộ ra sợ hãi, biểu tình tự nhiên từ trong tay Thạch Đào lấy tiểu cầu màu vàng nhạt.

Ồ?

Lúc quả cầu vàng rơi vào tay, trong đầu ngay lập tức xuất hiện tác dụng của nó, nội tâm Vệ Tuân xẹt qua một tiếng kinh ngạc. Thạch Đào lấy ra quả thực là đồ tốt, hơn nữa nó chỉ hữu dụng đối với hướng dẫ viên du lịch.

[Tên: Tân cảnh điểm kinh nghiệm cầu]

[Phẩm chất: Kinh người]

[Tác dụng: Có thể gia tăng 45% tiến độ sáng lập tân cảnh điểm, kinh nghiệm cầu sẽ biesn mất sau khi sử dụng]

[Ghi chú: Lữ quán không cổ vũ đi lỗi tắt, sau khi ngươi sử dụng kinh nghiệm cầu hoàn thành tân cảnh điểm, ngươi có thể sẽ gặp phải một ít ‘tiểu’ phiền toái!]

Nguyên lại còn có loại vật này.

“Ai cho ngươi?”

Thình lình Vệ Tuân hỏi một câu, thần kinh đang căng thẳng chờ đợi toàn bộ sự chú ý của Thạch Đào đều đặt trên người Vệ Tuân, vô thức đáp:

“ca ca.”

Minh bạch, Thạch Đào cùng ca ca hắn quan hệ không tồi, đều cùng được lữ quán chọn trúng.

Địa vị của đối phương đoán chừng cũng không thấp, thực lực không kém, có thể tiếp xúc đến hướng dẫn du lịch ở cấp bậc cao. Hơn nữa đối với Thạch Đào rất quan tâm để ý.

Kinh nghiệm cầu có phẩm chất hi hữu, giá trị xa xỉ, đôố phương lại đem nó đưa cho Thạch Đào, lại để Thạch Đào dùng nó để hối lộ Bính 9. Đây không chỉ là lấy lòng, đồng thời còn để bày ra thực lực, hướng Bính 9 thể hiện sức mạnh.

Ta rất lợi hại/ quen biết hướng dẫn viên du lịch lợi hại.

Ngươi đừng động đến đệ đệ ta, bằng không sẽ khiến ngươi đẹp mặt.

Nếu như Bính 9 đối với kinh nghiệm cầu có hứng thú, hắn sẽ không động đến thạch Đào, thậm chí còn sẽ bảo hộ hắn. Ca ca hắn có thể xuất ra một cái kinh nghiệm cầu, nói không chừng còn có càng nhiều kinh nghiệm cầu.

Nếu như Bính 9 đối với kinh nghiệm cầu không có hứng thú, cũng không có ai chán ghét đối với người cầm đồ vật để láy lòng mình, không nói đến việc có cố ý chiếu cố Thạch Đào không, ít nhất cũng sẽ không cố ý tra tấn hắn.

Nếu như Bính 9 là một tên biến thái –

Kia chỉ có thể coi như Thạch Đào xui xẻo, toàn bộ đội ngũ cùng nhau xui xẻo, cũng coi như là “mỗi người bình đẳng”.

Vệ Tuân tung tung kinh nghiệm cầu, trở tay thu lại, ánh mắt nhìn về phái Thạch Đào có thêm mấy phần hứng thú.

Đây là một cơ hội tốt để có thêm thông tin.

Thạch Đào xem ra cũng không quá thông minh, hiện tại vừa vặn trực tiếp bị chặn, cùng Thạch Đào ở cùng một chỗ -

Vệ tuân bày ra một bộ dáng lãnh khốc đối với kinh nghiệm cầu thờ ơ, bất động thanh sắc cùng Thạch Đào băt đầu moi lấy thông tin.

**

Cửa phòng gia đình số 2 vẫn như cũ đóng chặt.

Bính 9 đã đi vào nửa giờ, vẫn chưa thấy đi ra.

Lâm Hi cảm thấy lạnh, hắn mặc đồ ngủ, ôm đầu gối sững sờ ngồi xổm ở ngoài cửa, gió lạnh thổi qua, hắn run rẩy. Sắc trời đã tối hẳn, nước mưa lạnh lẽo cùng khí tức hủ bại của thi thể ập vào mặt, có những chấm sáng sáng lên, lại như là ánh nến yếu ớt, càng lộ ra âm trầm.

Lâm Hi cảm thấy sợ hãi, hắn càng dựa sát vào cạnh cửa, tựa hò như vậy có thể hấp thụ được chút ít cảm giác an toàn.

180đ cảnh phòng ngắm thi, từ hành lang có thể nhìn thấy chỗ ngoài sân từng hàng từng hàng thi thể đang đứng yên. Bóng tối làm mờ đi khuôn mặt đáng sợ của chúng, thoạt nhìn tựa như tượng binh mã.

Nhưng Lâm Hi vẫn không thể không sợ hãi, chỉ liếc mắt một cái lại giống như bị thiêu đốt ánh mắt hốt hoảng vội tránh đi. Hắn muốn co người trên giường cùng bính 9, muốn tham lam mà bất an hít lấy hơi thở của Bính 9, cho dù có bị hắn dày vò như thế nào cũng tốt.

Có Bính 9, chỉ cần có Bính 9, hắn cũng không cần sợ hãi.

Thế nhưng là.........

Lâm Hi càng nương tựa vào hướng cửa, gắt gao nhắm mắt lại. Hắn sẽ không gõ cửa, hắn sẽ không làm những việc khiến cho Bính 9 chán ghét.

“Ngươi phải trở nên càng có ích hơn mới được.”

Lâm Hi che lỗ tai, nhưng không cách nào xua đi thanh âm của Miêu Phương Phi.

Nhưng càng ghĩ như vậy, Lâm Hi lại nhớ tới lời nói của nàng nói khi đi qua chính mình, cùng một ánh hắn thương hại, hiện ra rất rõ ràng.

“Bính 9 thay đổi, nếu như không thay đổi theo, ngươi sẽ sơm bị hắn bỏ xuống.”

Bất quá chỉ là một nữ nhân có 68 giá trị nhan sắc thôi, hắn không cần đến nàng thương hại!

Miêu Phương Phi chỉ có thể dựa vào chính mình, nhưng hắn có thể dựa vào Bính 9!

Lâm Hi sắc mặt càng ngày càng trở nên ảm đạm, nội tâm lại trống rỗng. Trức kia muôn vàn tiếng hoan hô của người hâm mộ, ánh đèn rơi xuống sân khấu, cuộc sông luôn xoay quanh sân khấu ánh đèn, đã bao lâu rồi không nhớ tới?

Hành trình kinh khủng không có hồi kết, nghĩ càng nhiều có thể khiến cho con người ta đang sống tốt cũng biến thành điên dại.

Lâm Hi đã từng chứng kiến một người vì sợ hãi mà nổi điên, cũng đã gặp người tự cho là có tình cảm có ý đồ hướng Bính 9 muốn yêu cầu càng nhiều.

Sau bọn họ đều bị Bính 9 vứt bỏ, chết trong hành trình.

Những người xinh đẹp hấp dẫn đều đã chết,Bính 9 liền để ý đến Lâm Hi.

Lâm Hi sớm có thói quen không nghĩ nhiều, không đi hỏi nhiều, không đi cầu nhiều.

Bính 9 trông như thế nào?

Không them nghĩ.

Bính 9 sẽ che chở hắn bao lâu?

Không them nghĩ.

Có thể sống một ngày, liền sống thêm một ngày.

Nhưng là… Hắn không phải Bính 9 một quái vật máu lạnh không biết ợ hãi, Lâm Hi sẽ sợ, sợ muốn hỏng. Hắn sơm biết rằng chính mình đối với Bính 9 mà nói chỉ là một thứ đồ chơi, chỉ cần gặp được người càng đẹp mắt, Bính 9 sẽ tự nhiên bỏ qua hắn.

Lâm Hi cho rằng mình đã sớm chuẩn bị tâm lý rất tốt, nhưng hiện tại hắn lại càng không dám nghĩ đến viễn cảnh sau khi bị bỏ rơi.

Hắn được Bính 9 đưa đến cấp trung giai ba sao, lại không có thực lực xứng với cấp độ trung giai ba sao.

Đến tột cùng từ lúc nào, hắn đã trở nên càng ngày càng cố chấp điên cuồng? Giai vị càng cao, chết sẽ càng thảm, hắn giống như đang uống rượu độc giải khát.

Nhất là nghĩ đến lúc lên xe đã nhìn thấy điểm nhan sắc cực cao kia, Lâm Hi như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh buốt.

Nếu như cả giá trị nhan sắc cũng không bằng được Bính 9.

Bính 9 giữ lại hắn, còn có tác dụng gì?

“Ngươi phải trở nên càng có ích hơn mới được”

Lâm Hi run lập cập, càng ôm chặt đầu gối, tựa hồ hắn phát hiện con đường phía trước của mình là vách núi sâu không lường được. Mà hắn không có con đường nào khác để đi.

Đến cuối cùng, Lâm Hi cũng không gõ cửa, hắn lặng lẽ từ cạnh cửa rời đi.

Mệt mỏi một ngày, đám du khách bọn họ đều rất mệt, huống chi ngày mai năm giờ đã phải dậy. Đêm nay không có ai tự giày vò đi thám thính, tất cả đều ngủ say để bổ sung thể lực.

**

Năm giờ sáng sớm ngày thứ hai mưa vẫn không ngừng rơi, bầu trời tối đen, tất cả các du khách đều kịp thời đến đại sảnh tầng một khách sạn.

“Điểm danh”

Mặc dù mọi người đều đã tự luyện cho mình công phu có thể ngủ trong giay lắt trong bất cứ tình huống gì, nhưng sự nguy hiểm của Túy Mỹ Tương Tây, một viện đầy tử thi, trong nhà chính là quan tài, còn có đám đệm chăn đều bốc lên mùi ẩm mốc, tất cả đều tạo cho họ một áp lực rất lớn.

Đại bộ phận du khách đều ngủ không ngon giấc, thoạt nhìn tinh thần có chút khuyết thiếu năng lượng.

So ra, Bính 9 ngủ đến thần thanh khí sảng, còn mặc một thân đồ mới sạch sẽ nhẹ nhàng, một bộ khoan khoái liền phá lệ bắt mắt!

Vệ Tuân lười biếng đem từ một đến năm gia đình đều điểm xong, trong tay hắn xách theo rất nhiều túi vải đậm vẻ Tương Tây, vải hoa nhuộm bằng sáp lỡ cõ bàn tay, hấp dẫn sự chú ý của các du khách.

“Hiện tại ta sẽ đưa cho mọi người bộ phiếu đuổi thi Tương Tây, xin hãy giữ nó thật tốt, không nên làm mất.”

Thanh âm của Vệ Tuân vờn quanh đại sảnh trống trải, tiếng vang có vẻ có chút âm trầm.

“Nếu không trong hành trình kế tiếp, sẽ khiến ngươi bỏ mạng.”

Tới!

Cho nên các du khách nháy mắt tập trung tinh thần, ánh mắt gắt gao dừng trên túi vải . Mà từ trong tay hắn nhận đến túi vải, khi mở ra nhìn thấy đồ vật bên trong sắc mặt cả đám đều treo một mảnh mây đen.

Động tác không tiện, Thạch Đào dùng một tay thuần thục cởi bỏ sợi dây, đem đồ vật trong túi đổ ra trên tay.

Thứ đầu tiên rơi ra là hai cái tấm card.

[Bộ phiếu đuổi thi Tương Tây], bao gồm [Vé trải nghiệm đuổi thi Tương Tây] và [Vé trải nghiệm phi vật thể – tự tay bào chế thi thể]

Thạch Đào sắc mặt đại biến!

[Vé trải nghiệm đuổi thi Tương Tây: Đuổi thi, là một phần của vu thuật Tương Tây, cùng cổ độc, lạc hoa động nữ đượ xưng là Tương Tây tam tà. Du khách cầm phiếu này sẽ được tận hưởng trải nghiệm đuổi thi VIP, một mình một thi, quyết không sử dùng lại thi thể! Kinh hoàng toàn cầu lữ quán, lựa chọn tốt nhất của du khách!]

[Vé trải nghiệm phi vật thể - tự tay bào chế thi thể: Với tư cách là một nghề truyền thống, phương pháp xử lý xác chết của các thợ bào chế thi thể đã dần biến mất cùng với sự xuống dốc của nghề đuổi thi. Nhưng , Kinh hoàng toàn cầu lữ quán đã vì mọi người đã tranh thủ đến một cơ hội! Tự tay xử lý thi thể mà các ngươi sẽ đuổi thi, sau những vất vả, trải qua việc ngài đã tỉ mỉ chăm chút ăn mặc thi thể nhất định rất đẹp!]

“Là đuổi thi.!”

Triệu Hoành tuổi không lớn lắm, dường như là một học sinh cao trung, tính tình ngược lại rất bạo: “Chúng ta phải tự xử lý thi thể!”

“Khá lắm, là thần sa a....”

Mập mạp từ trong túi vải hoa đổ ra một lá bùa màu vàng được quấn thành bọc nhỏ, ngón tay vê vê chút bột bấn đỏ thẫm bên trong đặt ở chóp mũi ngửi, rồi đắc ý nói:

“Chắc là một thủ đoạn của Tây phương.”

“Tây phương?”

Miêu Phương Phi thần sắc ngưng trọng, đem đồ trong túi đổ ra mặt bàn. Ngoài thần sa được bọc trong giấy vàng, còn có một chồng nhỏ dài hoàng phù, mấy dải lụa nhiều màu sắc, cùng một quyển sổ tay mỏng «Lão thủ nghệ: bào chế thi thể».

“Miêu đội đã từng nghe qua trộm mộ phân nam bắc, đuổi thi luận đông tây cách nói này chưa?”

Miêu Phương hi là người có thực lực mạnh nhất trong đội ngũ, cư nhiên trở thành đội trưởng tạm thời của tiểu đội, nghe xong mập mạp nói, nàng biểu tình khẽ nhú nhích, như suy tư gì đó. Triệu Hoành Đồ tính tình nóng nảy chen miệng nói:

“Đây không phải là trộm mộ trong các tiểu thuyết hay viết sao, cái gì mà Mô Kim Hiệu Úy, Tá lĩnh Lực Sĩ gì đó?”

“Hắc, Triệu tiểu huynh đệ nói cũng không sai.”

Mập mạp giơ ngó tay cái lên, mỉm cười nói: “Trộm mộ phân Nam Bắc phái, chỉ vì địa vực bất đồng, địa chất bất đồng, phương pháp sử dụng cũng khác nhau. Ta liền nói phương Bắc đất hoàng thổ khô ráo, mưa ít, mộ táng đa số là thổ táng. Muốn kết luận huyệt mộ ở đâu, phải học được “xem” đất. Thời kỳ dân quốc, ở Lạc dương Mã Pha thôn có một tên trộm mộ tên gọi Lý Áp Tử đã phát minh ra loại xẻng Lạc Dương, một xẻng đi xuống mang đất lên vơi skinh nghiệm phong phú chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra phía dưới có hay không có mộ.”

“Nam phái trộm mộ lại không giống như vậy, nó giống như Trung y cần chú ý vọng, văn, vấn, thiết, vọng ở đây chính là xem phong thủy, trước kia chọn mộ địa là chú ý đến xem long huyệt sa thủy. Nghe chính là nghe khí vị, cái này thì mỗi triều đại kác nhau đồ vật bên trong mộ cũng sẽ khác nhau. Như thời Tần Hán thì đổ rất nhiều thủy ngân, đến thời Đường Tống sau này liền đổi thành dùng bùn thanh cao. Hỏi chính là hướng dân bản xứ tìm hiểu tin tức, xem một chút địa danh, cái gì là lăng Ngũ vị, mộ Đại Tướng..., phàm là mang ‘mồ’, ‘diêu’, ‘lăng’, ‘mộ’, ‘trủng’, đều phải nhớ kỹ. Về phần thiết sao, này chính là đánh cái troojmh động.”

“Ngươi sao lại biết nhiều như vậy a...”

Nghe mập mạp ăn nói đĩnh đạc về kinh nghiệm trộm mộ, Triệu Hoành Đồ sắc mặt quái dị, trên dưới đáng giá: “Trong các truyện trộm mộ hình như đều có một nhân vật mập mạp họ Vương, sẽ không phải là Vương gia các ngươi là chuyên môn làm nghề trộm mộ đấy chứ, trộm mộ thế nhưng là phạm pháp a!”

“Tiểu huynh đệ nói lời cũng không thể nói lung tung!”

Mâp mạp thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nghĩa chính ngôn từ chỉ lên trời mà mắng: “Việc trộm mộ này có thể tổn hại âm đức, Vương Bành Phái ta phải sống lâu trăm tuổi, người đứng đắn sẽ không làm như thế, mập mạp nếu như làm trộm mộ sau này sinh nhi tử sẽ không có mắt!”

“Vương ca đừng nóng giận, ngươi nói đuổi thi phân đông tây, cũng là theo địa vực mà phân chia?”

Thạch Đào hòa giải, lo lắng hỏi: “Phái nào có thể đuổi cương thi hung hơn?”

“Cũng không phải vấn đề cương thi hung hay không hung, chủ yếu là đông tây hai phái thủ đoạn bất đồng.”

Mập mạp cũng không phải là thực sự tức giận, được khuyên hai câu liền tiếp tục chậm rãi nói: “Đuổi thi bắt đầu từ vu cổ Thần châu, Tương Tây bên này được xem là quê cũ của đuổi thi. Lấy thời gian từ thời thượng cổ Xi Vưu, chú ý chính là hồn về cố thổ. Chân chính phân đông tây hai phái, vẫn là thời Thanh mạt khi đó Nguyễn giang Mã phân gia.”

“Khi đó Mã Thập Nhất ra nước ngoài lưu học, nhìn thấy rất nhiều nhân dân lao động khổ cực nước ta chết tha hương, tại thấy không đành lòng đi, nên đã nghĩ ra việc dùng đuổi thi thuật đem bọn họ mang về. Kết quả là hắn ở nước Mỹ thu học đồ, cải tạo chú ngữ, phạm vào điều cấm kỵ của Mã gia,.”

“Tương Tây đuổi thi truyền thống kỳ thật rất khép kín. Hướng bắc không thể qua Động Đình hồ, hướng đông chỉ có thể đến Tĩnh Châu, hướng tây chỉ tới Phù châu Vu châu, hướng tây nam tối đa đến Vân Nam Quý Châu. Đừng nói xuất ngoại đuổi thi, chỉ là đi đến Đông Bắc bên kia là đã không có khả năng.”

Vệ Tuân ở bên cạnh nghe lén, nghe đến nhập thần, thấy mập mạp khoe khoang mê hoặc, hứng thú bừng bừng truy vấn: “Về sau đâu?”

Câu này của Vệ Tuân vừa ra khỏi miệng, đột nhiên toàn trường trở nên yên tĩnh, tất cả du khách đều quay đầu lại nhìn hắn, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc. Khuôn mặt tròn trịa của mập mạp đều cứng đờ, xấu hổi cười nói:

“Bính, Bính đạo, ngài vẫn còn ở...?”

*

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Tuân: ta sao lại không thể ở lại? Ta đây là công cụ người? Ta không phải! Ta là tới gia nhập cùng các ngươi!

Đám du khách: Ô ô!

[Mời hướng dẫn viên du lịch không cần quá chú ý đến sinh hoạt cá nhân của đám du khách, cám ơn!]

Tư liệu tham khảo: Bách khoa tòa thư Baidu, sự khác biệt giữa trộm mộ Nam – Bắc phái.