Khoảng cách để đi tới Khu Chung Cư cũng không quá xa, tầm vài trăm mét mà thôi, nhưng vì bối cảnh hoàn cảnh hoang tàn đổ nát của mạt thế nên có rất nhiều chướng ngại vật, nếu là người bình thường muốn di chuyển ở khoảng cách này một cách cẩn thận để không gây sự chú ý với Zombie thì không có 15 ~ 20 phút là sẽ không đi được đấy.
Nhưng vấn đề này đối với Ngạo Lân hiện tại chỉ là việc nhỏ, mà bản thân hắn cũng lười đi tránh những chướng ngại vật này, hắn vẫn là thích đơn giản mà thô bạo nhất, đó là mở ra Không Gian Tùy Thân, dùng ý niệm xác định mục tiêu, liền thi triển truyền tống đến một chỗ góc khuất trong hành lang tầng thứ nhất của Khu Chung Cư.
Ở lúc Ngạo Lân định mở ra Hồn Nhãn quan sát kỹ càng tình hình của khu vực này thì có một đội người từ xa vừa hay lại trở về.
Bọn họ tổng cộng có bốn người, phía sau từng người đều đeo từng cái balo to phình lên, hiển nhiên là bốn người này vừa tìm kiếm vật tư về rồi, hơn nữa thu hoạch còn rất khá, điều này chứng tỏ thực lực của mấy người này không tệ chút nào.
Trên tay mỗi nguời điều cầm vũ khí lần lượt là rìu, thiết côn, dao phay và gậy bóng chày.
Toàn bộ cơ thể của họ đều được bao bọc bởi đồ bảo hộ chặt chẽ, như găng tay, giày da, áo khoác da dày đặc, trên đầu thì đội mũ bảo hiểm bao trùm toàn đầu, nhưng theo thân hình đường cong lòi lõm bên ngoài xem xét tất cả không ngoại lệ đều là nữ nhân.
Thoạt nhìn có phần rất dày dặn kinh nghiệm và có tổ chức.
Ngạo Lân nếu đã thấy được họ, thì không lý nào 4 người lại không thấy được Ngạo Lân cả, nữ tử cầm đầu chỉ thiết côn về phía Ngạo Lân cảnh giác hỏi: "Ngươi là ai? tại sao lại đến đây?"
Mặc dù chưa mở Hồn Nhãn nên vẫn chưa thấy khuôn mặt của nàng, nhưng nghe âm thanh lạnh lùng từ tính tràn ngập một loại ý nhị thành thục vận vị của nàng, chắc hẳn là một vị mỹ phụ nhân a.
Trong lòng cảm thán một tiếng.
Ngạo Lân cũng thừa lúc này mở ra một cái giám định thuật xem thông tin của nàng.
【 Dị Năng Giả】: Mộ Dung Tuyết Vân
Chủng Tộc: Nhân Loại
Tuổi: 28
Cấp Bậc: F Cấp Thập Tinh
HP: 50/100
MP: 50/80
Lực Lượng: 9
Phòng Ngự: 7
Tốc Độ: 10
Tinh Thần: 8
Dị Năng: Băng Hệ Lv3 (C Cấp)
Kỹ Năng: Băng Cầu Lv5 (D Cấp), Băng Thuẫn lv4 (D Cấp), Băng Thứ Lv3 (D Cấp).
Không
"Ta là người sống sót ở Khu phía Đông Thành Phố, hôm nay đi ra ngoài kiếm đồ ăn cùng với đồng bạn nhưng lại không may gặp thi triều nên chúng ta chia nhau chạy, ta thấy bên này có động tĩnh khá lớn nên mới bị hấp dẫn đến đây, chứ không hề có ý gì cả".
Ngạo Lân bình tĩnh nói, hắn nói động tĩnh lớn là Kỹ Năng Hắc Diễm Bào Hao hắn vừa dùng ban nãy gây ra, vị trí hắn vừa đứng lúc trước là ở Phía Tây, nên vừa vặn hắn nói mình ở Thành Đông lại lộ ra rất hợp lí.
Nhưng đó là suy nghĩ của hắn, còn nữ tử cầm đầu thì không, khi Ngạo Lân vừa dứt câu, chỉ thấy nàng dứt khoát phất tay một cái.
Vì đã nhiều lần cùng nhau vào sinh ra tử, niềm tin của bốn người trao cho nhau là tuyệt đối, thậm chí một trong bốn người có thể tùy ý giao tính mạng của mình cho những người còn lại một cách yên tâm nhất.
Nên khi Mộ Dung Tuyết Vân vừa phất tay, thì ba người còn lại liền hiểu ý, nhanh chóng phân ra làm ba hướng chạy đến ba phía còn lại của Ngạo Lân, hợp vây hắn vào chính giữa.
Ngạo Lân nhìn vậy thì có chút không hiểu hỏi: "Các vị đây là ý gì?".
"Ngươi đang nói dối, tận thế một tháng đến nay, nguy hiểm trùng trùng, người bình thường nghe động tĩnh lớn như vậy thì sớm đã tránh đi rồi, sao còn dám bén mãng lại gần? nói mau!! ngươi là ai?". Mộ Dung Tuyết Vân lạnh lùng nói.
Nghe nàng nói vậy Ngạo Lân liền cười khổ, hắn không ngờ tính cảnh giác của các nàng cao đến như vậy, mà nghĩ cũng đúng, nếu dễ dàng tin người khác như vậy, họ sẽ không thể sinh tồn trong tận thế được.
Huống chi trong lời nói của hắn vừa rồi lỗ thủng quá lớn, bởi vì ở trong suy nghĩ của hắn, lấy thực lực cùng át chủ bài của mình, có thứ gì có thể gây tổn thương đến tính mạng được đây?
Nhưng đối với các nàng và một số người sống sót còn lại thì khác, họ chẳng qua chỉ là người bình thường hoặc là dị năng giả có cấp bậc cũng không cao, dẫn đến thực lực khá yếu ớt, đối mặt với nguy hiểm không biết tên, họ thường rất sợ hãi và muốn tránh xa, đây cũng là bản tính của nhân loại, thậm chí là thiên tính của muôn loài.
"Được rồi! thật ra ta quan sát thấy ở đây có dấu vết của người sống nên muốn tìm đến để tị nạn, nếu không tin các ngươi có thể lục soát người của ta, không hề có vật gì cả".
Ngạo Lân giơ hai tay lên nói, dù sao trong các nàng chỉ có một dị năng giả, còn lại chỉ là người bình thường mà thôi, dù hắn đứng đó để cho các nàng công kích cũng không làm trầy 1 miếng da nữa là.
Nữ tử cầm đầu tiến lên dò xét người Ngạo Lân, theo nàng thấy thiếu niên trước mặt cũng không có sóng Nguyên Khí tỏa ra ngoài, chắc hẳn chỉ là người bình thường may mắn còn sống sót mà thôi, cộng với chức vụ và tính cách của nàng, không cho phép bỏ mặt bất cứ một cái người còn sống sót nào cả.
Vài phút sau, dò xét hoàn tất, cảm thấy không có vấn đề gì nữ tử mới vỗ vỗ vai Ngạo Lân nói:" Xem như ngươi may mắn, gặp phải chúng ta, nếu gặp phải người khác chưa chắc sẽ dễ nói như vâỵ, đi, lên lầu đi, phía trên là chỗ tị nạn của chúng ta, ta có thể làm chủ để cho ngươi gia nhập vào!".
Ngạo Lân nhìn nàng rất chân thành đáp một tiếng:"Cảm ơn!!"
"ừm!" Nữ tử nhìn thấy nụ cười thành thật tỏa sáng của Ngạo Lân thì gật đầu một cái, sau đó dẫn đầu đi lên lầu.
Ngạo Lân cùng 3 nữ còn lại cũng theo sau.
"Đúng rồi, xin giới thiệu một chút, ta tên là Mộ Dung Tuyết Vân, chức vị trước kia thì không cần nói, bởi vì không quan trong nữa rồi, ngươi chỉ cần biết ta từng là cảnh sát là được, còn ngươi! ngươi tên là gì, bao nhiêu tuổi?"
Có lẽ nàng đối với Ngạo Lân có một chút hảo cảm, cũng có thể từ ngày mạt thế tới nay, lần đầu tiên nàng nhìn thấy một người khác giới nhìn nàng bằng ánh mắt tinh khiết như vậy.
Nàng cũng không phải tự luyến, như biết rất rõ bản thân có bao nhiêu hấp dẫn, tuy vẫn chưa lộ dung mạo, nhưng thân hình hoàn mỹ ngạo nhân vẫn còn đó, và trước mắt là nam nhân đầu tiên trong mạt thế khi nhìn thấy nàng mà không hề bộc lộ ra ánh mắt như mấy tên đàn ông kinh tởm kia.
"ta tên Long Ngạo Lân, tỷ có thể gọi Ngạo Lân là được, còn tuổi thì năm nay..."
Ngạo Lân nghe nàng giới thiệu sau đó hỏi thì đáp lời nhưng lại bị cắt đứt.
"Họ Long? là cái Long Gia đó sao? "
Long Gia mà nàng chỉ là Long Gia của Huyền Long Đế Quốc này, cả Đế Quốc cùng thế giới có rất nhiều cái Long Gia, nhưng chân chính rực rỡ hào quang chỉ có một, đó là Huyền Long Đế Đô Long gia.
"Vâng! nhưng ta chỉ là bàng chi của một nhánh nhỏ ở Vân Long Thành Phố này mà thôi!" Ngạo Lân vẫn bình tĩnh trả lời, phảng phất như đó chỉ là một chuyện bình thường vậy.
"Ta nhìn ngươi cũng không lớn bao nhiêu đi? làm bàng chi của một gia tộc lớn chắc hẳn không dễ dàng chứ gì?" Tuyết Vân nghe trả lời thì ân cần hỏi.
Nghe giọng điệu của nàng chắc hẳn cũng trải qua không ít thứ thăng trầm rồi, xem ra đây cũng là một vị có chuyện xưa a!!
"ân ! xác thực 17 năm qua không dễ chịu chút nào! nhưng hiện tại thì không quan trọng nữa rồi!".
Hai người một đường vừa đi vừa trò chuyện, thoáng chốc đã lên tới tầng 5, ở trong lúc này họ cũng coi như là nhận thức được nhau một hồi, Ngạo Lân cũng gọi nàng một tiếng Tuyết Vân tỷ, còn nàng thì khăng khăng một mực đòi gọi hắn là Tiểu Lân, nói cái gì nàng trước nay luôn muốn có một đứa em trai để gọi như vậy, điều này làm Ngạo Lân rất bất đắc dĩ.
Tuyết Vân nhìn khuôn mặt bắt đắc dĩ của Ngạo Lân mà âm thầm cười trộm, nàng rất ngạc nhiên, trong mạt thế vẫn còn người giữ được bản tính của mình như Ngạo Lân, mặc dù cuộc nói chuyện chỉ trong chốc lát nhưng lại làm cho cảm giác đè nặng trong lòng nàng suốt một tháng qua vơi đi rất nhiều.