Thời gian gần đây, lão đạo sĩ không ở trên tỉnh, nên lúc anh Phu xe nhà họ Lữ tới tìm thì chẳng thấy. Hỏi người trong trấn mới biết Vô Duyên Đạo Sư gây thù với đám lưu manh nên đã bỏ đi nơi khác. Anh Phu xe không biết đi đâu để tìm người, lại lóc cóc quay trở về Phương Quan báo tin cho ông bà chủ.
Trên đường về, anh Phu xe dừng lại trước quán nước của bà Hạnh ở cổng vào làng. Anh tốn công đi lên tỉnh một phen tìm người mà chẳng thấy, hóa ra Vô Duyên đạo sư lại đang hiện diện ở Phương Quan.
Đạo sư đang ngồi ở quán nước, bên cạnh là một thanh niên cao to đen đúa. Người này tên là Khoai, bị cha mẹ bỏ rơi ở trong lò gạch cũ. Khi mấy bà mấy chú phát hiện ra cậu ta thì thấy đứa trẻ này lạ lắm. Da đen như cục than, lớn lên lại được cái xấu trai không ai bằng. Tóc rối như tổ quạ, trán cao, lông mày rậm, mắt trái to, mắt phải bé. Ngày trước bị đám trẻ trêu đùa, đánh đập vào đầu, không chết nhưng biến thành kẻ ngốc, nhìn to xác nhưng tính tình lại rất trẻ con, ba chục tuổi đầu mà vẫn vô tư lạc quan chơi cùng hội tóc để chỏm. Môi của anh ta dày miệng rộng, răng thưa thớt. Người đã xấu lại còn hay cười, chẳng ai dám nhận nuôi, có người tội nghiệp cho nó củ khoai ăn qua bữa. Cái Tên Khoai cũng từ đó mà ra.
Trong làng có cỗ bàn gì thì thằng Khoai lảng vảng tới đó. Xem có giúp được gia chủ việc gì không để còn ăn ké một bữa. Khoai làm việc khỏe hơn người bình thường, gánh lúa, vác tre không ai bằng. Trước đây cũng muốn xin vào nhà ông Lữ làm người hầu nhưng vì xấu quá bà Lữ không nhận.
Không có việc thì chẳng ai nhờ tới Khoai, Vô Duyên đạo sư cũng vậy, ông chạy trốn đám người Văn Hổ, đi lang thang tới làng Phương Quan thì mệt lả cả người. Định bụng đến nhà ông Lữ ăn chùa vài hôm nhưng mà chân bước đi không nổi nữa đành ngồi xuống quán nước nghỉ ngơi. Tình cờ thấy Khoai đi qua, buổi sáng cậu đi vét ao giúp nhà người ta, nên được chủ nhà nắm xôi với mấy miếng thịt gà. Xui xẻo thế nào lại gặp đúng lão đạo sĩ đang đói bụng.
“Chàng thanh niên này ta thấy trên người cậu tỏa ra hào quang lấp lánh, sắp tới sẽ phát tài đấy?”
Khoai ngơ ngác. Chỉ tay vào mặt mình.
“Ông lão nói tôi à?”
Vô Duyên đạo sư kéo tay Khoai ngồi xuống quán nước ôn tồn bảo.
“Ở đây chỉ có mỗi cậu là thanh niên, không nói cậu thì nói ai.”
“Tôi á, ông nói trên người tôi có hào quang à? Rồi phát tài là gì?”
Vô duyên đạo sư khẽ liếc nhìn bà bán nước, rồi nhẹ giọng bảo.
“Phát tài… có nhiều tiền đó, có tiền rồi lấy được vợ đẹp. Cậu không thích à?”
Bà chủ quán nước không nhịn được mà cười khúc khích. Khoai thì vẫn hồn nhiên trả lời ông lão lạ mặt.
“Thích chứ, nhưng người ta bảo tôi xấu xí, không ai dám lấy đâu. Ông lão không gạt tôi đấy chứ?”
Vô duyên đạo sư nhíu hàng lông mày.
“Sao ta lại phải lừa cậu, lừa cậu ta được gì chứ?”
Ánh mắt lão chuyển sang nắm xôi với mấy miếng thịt được gói bằng lá chuối trên tay của Khoai. Lão nuốt ực một miếng rồi nói cứng.
“Tin ta đi, ta nhất định sẽ giới thiệu cho cậu không chỉ một mà còn nhiều cô nữa, tùy ý cậu lựa chọn.”
Bà Chủ quán nước không nhịn được nữa cười phá lên.
“Ông thầy bói này, có lừa cũng đừng lừa cậu ấy mà tội nghiệp. Cuộc sống của nó vốn đã khổ sở lắm rồi. Nhìn cái mặt của nó mà xem, có ma nó lấy.”
Vô Duyên đạo sư ngầm cho là phải cái dung mạo đến độ Ma Chê Quỷ Hờn của Khoai, có cho không thì mấy con ma nữ cũng chạy mất dép. Bụng nghĩ thế nhưng ngoài miệng đạo sư vẫn tỏ ra vẻ tự tin.
“Lừa là lừa thế nào? Ta nói được thì làm được, giờ cậu tin ta hay tin đám người trong làng chê cậu xấu xí.”
Khoai ấp úng.
“Có thật là tôi lấy được vợ không?”
Lão đạo sĩ, mắt nhắm mắt mở, trả lời ngọt xớt.
“Tất nhiên rồi, Tuy nhiên để làm được điều đó quả thực tốn rất nhiều sức lực. Cổ nhân nói a, “Có thực mới vực được đạo.” tuổi tác của bần đạo đã cao, từ sáng đến giờ chưa có gì vào bụng, nên chưa giúp được cậu.”
Khoai thở dài buồn bã.
“Vậy khi nào ông lão no bụng thì hãy giúp cháu nhé. Giờ cháu về nhà đây.”
Vô Duyên đạo sư kéo Khoai ngồi xuống, thầm chửi cái đồ xấu xí này lại ngu ngốc không hiểu ý của mình.
“Ta thấy trên tay cậu có đồ ăn, có thể ăn xong ta sẽ nghĩ ra cách đó.”
Khoai ngồi xuống hớn hở đưa gói xôi cho đạo sĩ.
“Thế ạ, vậy con mời ông? Ông ăn xong rồi giúp con nhé.”
Vô Duyên đạo sư ậm ừ, bụng dạ không chịu được nữa, đôi tay không tự chủ mà mở gói xôi ra, mùi lá chuối vẫn còn thơm, mấy miếng thịt gà bóng loáng hiện ra.
“Quả nhiên ta không nhìn nhầm người, tướng mạo của cậu không được xuất trúng nhưng lại mang tấm lòng lương thiện. Đây là phần của cậu sao ta có thể ăn một mình chứ, chúng ta hãy cùng ăn đi.”
Miệng nói là cùng ăn, nhưng tay của đạo sư đã chia xôi làm hai phần, phần nhiều thuộc về mình, miếng nào nhiều xương thì cho người thanh niên kia. Bà chủ quán nước trông thấy chỉ đành lắc đầu thở dài.
Lão đạo sĩ ăn nhanh, mà Khoai cũng ăn nhanh không kém, cậu nhìn ông lão bằng cặp mắt chờ mong.
“Ông lão, ông nghĩ ra cách gì chưa? Làm thế nào thì con mới lấy được vợ.”
Lão đạo sĩ lấy móng tay cậy thịt gà bám trong kẽ răng, thịt gà ngon thật nhưng hơi dai khiến ông thấy hơi khó chịu. Giờ còn phải nghĩ cách phủi đít, đuổi khéo cục than trước mặt đi chỗ khác.
“Đâu, xòe lòng bàn tay của cậu cho ta xem.”
Khoai ngoan ngoãn xòe tay cho đạo sư xem. Bàn tay người lao động to và thô ráp, tuy nhiên lão đạo sĩ cảm nhận được hơi ấm từ người bàn tay cậu ta truyền sang người mình. Lão gật gù thừa nhận người này dương khí rất mạnh. May là nó bị ngốc chứ Cái bản mặt này mà cho nó cầm thêm con dao, thì thể nào cũng giống một tên thổ phỉ khét tiếng, giết người không ghê tay.
“Ừm, không tệ, hậu vận rất tốt. sống thọ, con cháu đầy đàn, nhưng phải mười năm sau mới lấy được vợ. Bây giờ có cố cũng không làm được gì đâu.”
Khoai hụt hẫng hỏi đạo sĩ.
“Tận mười năm sau cơ ạ?”
“Khoai à? Đừng có tin, ông lão này đang lừa con đấy”
Bà chủ quán nước xen vào câu chuyện giữa hai người.
”Lão ta đói quá, nên lừa cậu để ăn miếng xôi với miếng thịt mà thôi.”
Bị nói trúng tim đen, lão đạo sĩ rất nhanh lấp liếm cho qua chuyện.
“Lừa gì chứ? Ta thấy sao nói vậy, nói tên này 10 năm sau lấy vợ thì 10 năm sau lấy vợ, chẳng lẽ bà không nghĩ cậu ta quá xấu cả đời này không lấy được vợ sao.”
Bà chủ lắp bắp.
“Lấy hay không còn do duyên số, thằng Khoai có lấy được vợ hay không làm sao tôi biết được, tôi chỉ biết là ông đang lừa một tên ngốc để tranh đồ ăn mà thôi.”
Khoai nghe mình bị lừa thì giận lắm, mặt đã xấu, lúc tức giận chẳng khác nào hung thần ác sát. Tùy tiện vung tay một cái lão đạo sĩ không mất mạng cũng liệt nửa người.
“Ông lão dám lừa tôi hả?”
Thân thể gầy gò của vô Duyên đạo sư bị Khoai túm cổ áo nhấc bổng lên. Lão vội giải thích.
“Bần đạo không có lừa cậu, có đánh chết, bần đạo cũng sẽ nói vậy thôi.”
“Trả lại gói xôi với miếng thịt đây?”
“Trong bụng của ta nè có giỏi thì mổ bụng ra mà lấy.”
Trên đường từ tỉnh trở về, Chính tiếng ồn ào này đã thu hút sự chú ý của anh Phu xe, anh vội chạy tới quán nước khẩn khoản nói.
“Vô Duyên đạo sư. Có phải vô duyên đạo sư đấy không?”
Ba người ở quán nước ngạc nhiên nhìn anh Phu xe. đạo sư không có ấn tượng gì với người này, bởi vì ngày nào lão cũng gặp rất nhiều người. Đại gia phú hào thì nhớ chứ mấy người bình thường thì lão chẳng để ý làm gì. Cho đến khi anh phu xe tự giới thiệu lão mới ngờ ngợ nhớ ra.
“Vô Duyên đạo sư, Ông chủ dặn tôi đi tìm ông có việc gấp, tôi vừa đi tỉnh tìm ông mà không thấy, may quá lại gặp ông ở đây?”
Lão đạo sĩ tặc lưỡi.
“chẹp, Tìm bần đạo ư? Xem ra mọi chuyện mà ta tiên đoán đã xảy ra . Ông Chủ của anh hiện giờ thế nào?”
Anh phu xe vội đáp.
“Dạ bệnh nặng lắm rồi ạ, một lời khó nói hết. Mời đạo sư tới đó xem rồi sẽ rõ.”
Vô Duyên đạo sư đưa tay bấm độn, hai mắt chợt sáng lên.
“Đi thôi, để lâu quá thì không tốt cho ông chủ Lữ.”
Lão quay sang nói với bà chủ quán.
“Tiền trà nước của tôi bà cứ tìm nhà họ Lữ mà đòi.”
Nói xong Lão vội vàng bước nhanh vào trong làng, anh phu xe móc vài đồng tiền đưa cho bà chủ quán rồi hớt hải chạy theo.
“Đạo sư… nhầm đường rồi, Nhà họ Lữ ở hướng này.”
Khoai chưa hiểu chuyện gì thì hai người đã rời đi, cậu đứng ngây ngốc nhìn theo, rồi hét hớn.
“ông lão , thế còn chuyện lấy vợ của tôi thì sao?”