Chương 1: Vô Duyên Phốc Sư

Nhà họ Lữ ở Phương Quan là một hộ giàu có, Cái giàu đến với ông Lữ một cách bất ngờ khiến mọi người đều ao ước. Ông Lữ Thế Nam hơn hai chục năm trước chỉ là một gã thanh niên nghèo bán hàng rong ở ngoài chợ. Không có học vấn nhưng bù lại ông được cái khéo ăn nói, thêm cái vẻ ngoài đẹp trai nên may mắn cưới được con gái độc nhất của ông Đồ Trương là Trương Thanh Hoa.

Gọi là may mắn bởi vì ông đồ Trương vốn đã nhắm gả con gái của mình cho một gia đình danh giá chứ không phải một thằng gia cảnh bần hàn, hàng ngày phơi mặt ngoài đường. Thế Nam mà cưới Thanh Hoa khác nào đỉa đeo chân hạc, ông Trương kiên quyết phản đối và ngăn cấm con gái giao du với hạng người hạng người đầu đường xó chợ như Thế Nam.

Chỉ là ông không ngờ con đỉa này bám dai thật, trong lúc ông phải lên tỉnh một vài hôm thì ở nhà con gái mình đã bị lời nói ngon ngọt của Khâm dụ dỗ. Đôi trai gái ra ngoài chỗ vắng hẹn hò riêng và Thế Nam chớp thời cơ để gạo nấu thành cơm.

Lúc ông đồ Trương quay về thì chuyện đã rồi,

Dù là một người trọng lễ nghĩa, ông Đồ Trương cũng bị hành động của con gái làm tức cho hộc máu phải nằm liệt ở nhà mấy hôm liền. Ông hận không thể đem dao ra đâm cho thằng ranh con làm hại đời con gái mình mấy nhát vào bụng. Rồi ông giận lây sang con gái Thanh Hoa, trách con quá ngu dại dễ tin vào mấy lời dụ dỗ của đám đàn ông.

Hết Trách con gái, ông lại tự trách bản thân, có lẽ do sự dạy bảo quá nghiêm khắc của mình đã cướp đi sự tự do của con gái, bắt nó suốt ngày lủi thủi ở nhà. Còn thằng nhãi kia lại sống quá tự do phóng khoáng như một con ngựa hoang. Con gái Thanh Hoa được ông dạy dỗ rất cẩn thận, từ bé đã bộc lộ tư chất thông minh, bảo nó dại dột để trai lừa tình thì ông không tin đâu. Trái lại ông sợ rằng, con gái mình thực sự nhắm trúng thằng ranh kia rồi.

Sau cơn bạo bệnh, ông Đồ Trương đã nghĩ thông suốt. Ông bảo con gái đi gọi Thế Nam tới nhà gặp mặt và nói chuyện rõ ràng. Trước tiên là lớn tiếng chửi mắng, hạ uy phong của nó xuống, quan sát phản ứng của gã, rồi sau đó âm thầm đánh giá một lượt thật kỹ.

Ông đồ Trương nhận ra rằng, Thế Nam chỉ được cái mặt mũi sáng sủa, lanh lợi. Con gái Thanh Hoa của ông thì công, dung, ngôn, hạnh đủ cả, đem gả cho thằng kia thì lời cho nó quá. Ngặt nỗi không gả không được vì Thanh Hoa đã có dấu hiệu ốm nghén rồi.

Một người trọng sĩ diện ông Đồ Trương dù không can tâm nhưng vẫn phải đồng ý hôn sự này. Trước đó ông bắt con rể tương lai phải cam kết rõ ràng.

“Ta chỉ có Thanh Hoa là con gái độc nhất, một đứa thông minh tài giỏi như nó lại nhìn trúng nhà ngươi. Ngươi phải tu mấy kiếp mới có được phúc phận này có biết không? Hai người đều có ý với nhau, ta sẽ đồng ý cho cậu lấy con gái ta, với điều kiện cậu phải thề độc, cả đời này không được làm tổn thương đến Thanh Hoa.”

Lữ Thế Nam nhanh miệng đáp

“Thưa cha, cưới được em Hoa là phúc phận cả đời của con, con xin thề nếu kiếp này con làm tổn thương cô ấy, con… Lữ Thế Nam sẽ chết không toàn thây.”

Lời thề vừa dứt, Thanh Hoa và Thế Nam cùng quỳ gối trước mặt ông đồ Trương, lúc này cơ mặt của ông đã giãn ra rất nhiều.

Lễ cưới nhanh chóng được tổ chức sau đó vài ngày.

Sóng gió phủ đời trai, tương lai nhờ nhà vợ. cuộc đời của Lữ Thế Nam nhanh chóng bước sang một trang mới. Ông Đồ Trương dựa vào nhiều mối quan hệ ở trên Tỉnh để hướng con rể ra ngoài làm ăn buôn bán chứ không quanh quẩn mãi ở làng Phương Quan. Con gái cẩn thận chu đáo thì ở một bên phụ giúp chuyện sổ sách chi tiêu.

Nhìn hai vợ chồng tâm đầu ý hợp, tu chí làm ăn, ông đồ Trương thấy an lòng phần nào. Sau khi cháu ngoại Lữ Thế Nhân ra đời, ông đồ Trương đổ bệnh rồi nhẹ nhõm khỏi thế gian.

Trải qua bao hôm phải dậy sớm đánh xe ngựa chở hàng, mưa gió thì dựng lều ngủ ven đường. Nhờ sự cố gắng của hai vợ chồng, cuối cùng đã xây được vài cửa tiệm, thuê thêm vài ba người làm. Từ một nhà thuộc bậc trung nhanh chóng vươn lên thành một hộ giàu có nhất ở Phương Quan.

Hai mươi năm qua đi, ở Phương Quan bây giờ nhắc đến nhà họ Lữ, ai nấy đều tỏ ra vô cùng kính trọng, nhất là bà Lữ, không chỉ giỏi giang trong chuyện làm mà còn rất nhân hậu trong việc đối nhân xử thế. Còn ông Lữ thì người ta vẫn chỉ khen ông đẹp trai và Phong Độ thôi, chứ tài năng thì dưới bà lữ một bậc. Với lại bây giờ ông là người có tiền, cách nói chuyện cũng cao ngạo hơn. Ngoài trừ bà vợ Thanh Hoa ra thì ông không nể nang ai ở cái xứ Phương Quan cả.

Từ khi thuê người vào làm, công việc ít tới tay ông Lữ, đến cả phần việc đơn giản là “chỉ tay năm ngón” cho bọn người làm, bà Lữ cũng giành nốt. Cậu con trai Lữ Thế Nhân thì lên tỉnh đi học, thành ra ông Lữ ở nhà, có nhiều thời gian rảnh rỗi.

Người ta thường nói “rảnh rỗi sinh nông nổi.”

Trong một lần lên tỉnh thăm con trai, tiện thể gặp vài khách buôn. Ông Lữ đã vướng vào một rắc rối, tưởng chừng không có gì nghiêm trọng nhưng lại vô tình khiến ông vi phạm lời thề độc năm xưa.

Chuyện là đám khách buôn hay tụ tập ở những quán ăn lớn, vừa ăn thịt, uống rượu bàn chuyện làm ăn dễ đi tới thống nhất hơn. Đặc biệt ở Hương Tình Quán này lại có thêm mấy ca kỹ biểu diễn múa hát kiêm thêm cái khoản tiếp rượu mấy quan khách thuộc hạng đại gia như ông Lữ. Những cử chỉ ôm ấp, tiếp xúc thân thể xảy ra thường xuyên.

Đàn ông con trai, mấy ai không ham gái đẹp, thế nhưng Ông Lữ đi ngược về xuôi bao phen, gặp không ít phụ nữ, thế nhưng so về khí chất, hai chục năm nay ông chưa thấy ai có thể so sánh với bà Lữ. Các cô nàng ở Hương Tình Quán đều được lựa chọn rất kỹ, da dẻ mịn màng, thắt đáy lưng ong, chỗ cần hở thì hở, cử chỉ vẽ vãn, liếc mắt đưa tình với ông không dưới chục lần. Nhưng với ông đó chỉ là hạng tầm thường.

Bà Chủ của Hương Tình Quán biết ông Lữ là một cái mỏ vàng nhưng trong tay bà không có cái cuốc cái xẻng nào để bới. Điều này khiến cho bà rất khổ tâm, mất mấy tháng liền để tìm ra mấy cô gái trẻ, mong sao đúng đúng khẩu vị của ông Lữ. Như thường lệ, Hôm đấy, bà chủ động ra mời rượu vị đại gia quen thuộc này và không quên giới thiệu một cô hầu mới cho ông xem mặt.

“Ông chủ Lữ, lần nào đến quán em, cũng chỉ một mình uống rượu như vậy, làm em áy náy quá. Có phải bọn em có chỗ nào phục vụ chưa vừa ý anh không?”

Ông Lữ chỉ khẽ nhún vai.

“Bà chủ nghĩ nhiều rồi, Bà chuẩn bị những thứ này giúp tôi đón tiếp mấy người bạn làm ăn, tôi thấy rất vừa ý.”

Vừa Nói ông Lữ vừa lấy ra một chút tiền đưa tới trước mặt bà chủ, bà ta cầm tiền và cất ngay vào trong người, gương mặt tươi cười đáp.

“Cảm ơn ông chủ Lữ. Thanh Nguyệt, lại đây, lại đây, hầu rượu ông chủ nào.”

Bà chủ quán nhìn ra phía cửa, vẫy tay gọi một cô gái mới đi vào phòng. Không quên ghé sát tai thì thầm nhắc nhở đôi điều. Sau đó và xởi lởi giới thiệu với ông Lữ.

“Ông Chủ Lữ, đây là Thanh Nguyệt, năm nay mới 15 tuổi, là người từ phương xa tới, mong ông chủ Lữ chiếu cố.”

Ông Lữ nghe vậy, ngụm rượu trong miệng suýt chút nữa phụt ra bên ngoài. Ông cau mày nhìn bà chủ

“15 tuổi…Bà dẫn trẻ con hầu rượu cho tôi, vậy là có ý gì?”

Bà chủ quán kéo tay Thanh Nguyệt lại gần để cô đứng ở giữa mình và ông Chủ Lữ. Hai mắt híp lại

“Ông chủ xem, dáng người này đâu có giống 15 đâu. Em nó hoàn cảnh khó khăn, lặn lội từ Giang Bắc đến tận đây kiếm ăn.”

Thanh Nguyệt ấp úng.

“Em …chào anh Lữ…”

Nghe câu chào của cô gái, Ông Lữ đờ người ra, định thần lại một chút, ông phì cười.

“15 tuổi, còn ít hơn con trai ta 4 tuổi. Xưng hô như vậy đúng vai vế đâu.”

Ông Lữ toan đưa tay bảo bà chủ dẫn người đi thì Thanh Nguyệt chủ động ngồi xuống cạnh ông, đưa hai tay cầm lấy bình rượu rót ra chén, rồi cũng hai tay cầm chén kính cẩn mời.

“Dạ… Nhìn anh Lữ còn trẻ lắm ạ, thoạt trông cũng chỉ hơn em… một giáp.”

Ông Lữ nhìn bà Chủ Quán cười gượng gạo lại nhìn sang Thanh Nguyệt, cái con nhỏ đáng tuổi con ông mà dám xưng anh với em. Đúng là mất hết vai vế rồi. Nó đang mời rượu ông, giờ ông có nên hất chén rượu đuổi nó ra ngoài không?

Nhìn đôi tay run run cầm chén rượu, kèm với ánh mắt chờ mong của Thanh Nguyệt, ông Lữ động lòng” Nó chỉ đáng tuổi con mình, bị bà chủ ép ra tiếp rượu, giờ mà từ chối thì thể nào con bé cũng bị ăn đòn.” Nghĩ vậy ông cầm nhận chén rượu từ chỗ Thanh Nguyệt uống một ngụm.

“Từ Giang Bắc đến sao?”

Thanh Nguyệt hạ hai tay xuống đạt lên đùi mình, đáp gọn một tiếng “ Dạ”.

Ông Chủ Lữ quay sang bảo với bà Chủ.

“Cứ để cháu nó ở lại đây rót rượu, bà cứ đi làm việc của mình đi.”

Nhận được cái gật đầu của ông chủ Lữ, bà chủ mừng thầm, giữ vẻ mặt tươi cười lui ra khỏi phòng. Hôm đấy ông chủ chỉ cùng Thanh Nguyệt ngồi ăn uống, hỏi vài chuyện qua loa ở Giang Bắc. Trong hai mươi năm đi làm ăn buôn bán, ông Lữ có lần tới nơi đó đánh vài chuyến hàng. Nơi đó còn rất hoang sơ, đời sống khó khăn, nhiều trộm cướp, bản thân ông đã phải chạy trối chết một lần mới lành lặn đi ra từ hang ổ của bọn chúng. Đó là ký ức mà ông Lữ không thể nào quên được trong cuộc đời của mình.

Nhìn lại người ngồi bên cạnh, Một cô gái mới 15 tuổi non nớt phải lưu lạc từ nơi đó tới đây khiến cho ông Lữ có phần thương cảm.

Ăn uống xong mấy vị khách buôn dắt theo một cô ca kỹ vào phòng riêng để tâm sự. Nhìn thấy bên cạnh ông chủ Lữ là một cô gái đang độ tuổi xuân thì, vẻ đẹp như một nụ hoa mới chớm nở, còn non nớt khiến người khác muốn bao bọc, chở che. Có vị khách buôn không nhịn được mà cảm thán.

“Chà ông Lữ quả là có mắt nhìn người, sau bao năm ăn uống ở đây, tôi mới biết khẩu vị của ông là những thiếu nữ mới lớn đó nha.”

Ông Lữ xua tay chối ngay.

“Ông chủ Bạch hiểu lầm rồi, con nhỏ này chỉ đáng tuổi con cháu, từ Giang Bắc tới đây, tôi chỉ là có chút chuyện muốn hỏi mà thôi.”

Trong vòng tay ông chủ bạch đang là một cô gái khác, nhưng ông vẫn vô tư nói lời ong bướm trêu ghẹo thêm người nữa.

“Nhìn mặt mũi cỡ này, ở Giang Bắc cũng thuộc diện nghìn người có một. Nếu không phải gu của ông chủ Lữ vậy thì nhượng lại cho tôi đi.”

Dưới ánh nhìn đầy dục tính của ông chủ Bạch, Thanh Nguyệt vô thức đứng nép vào người ông chủ Lữ khiến cho ông cảm thấy khó xử. Ông chủ Bạch là bạn làm ăn lâu năm, đề nghị này của ông ấy không tiện từ chối. Nhưng để cho một cô gái mới lớn bị nhào nặn bởi bàn tay của ông chủ Bạch thì ông Lữ lại không đành lòng.

Chưa biết trả lời ra sao thì cô gái ở trong tay ông chủ Bạch đã giãy nảy làm nũng với ông ta.

“Ông chủ Bạch thật là xấu xa, có một mình em vẫn chưa đủ hay sao mà con tơ tưởng tới người? Hay là ông hết thương em rồi.”

Ông chủ Bạch đưa tay vỗ mông cô gái bên cạnh mình phát ra thành tiếng.

“Đâu có, ta chỉ đùa tôi. Con nhỏ này vẫn còn quá trẻ, đâu có nhiều kinh nghiệm như bảo bối của ta được chứ.”

Không muốn ông chủ Bạch nán lại quá lâu, cô gái chủ động kéo ông sang một căn phòng riêng để tâm sự. Lúc này ông chủ Lữ mới thầm thở phào một hơi. Nhìn Thanh Nguyệt đang khép nép bên cạnh, Ông Lữ bèn lấy ra chút tiền đưa cho cô và nói.

“Cầm lấy rồi xuống chỗ bà chủ đi, ta có việc phải đi bây giờ.”

Thanh Nguyệt đưa hai bàn tay nhỏ nhắn túm lấy vạt áo ông gặng hỏi.

“Ông chủ Lữ, ngày mai ông có đến nữa không?”

Ông Lữ nhẹ nhàng gạt tay Thanh Nguyệt ra

“Ta không phải người ở đây? hôm nào có dịp sẽ ghé qua dùng bữa.”