Thời Mai nhíu mày nhìn Phương Vũ nhưng vẫn nhận lấy bức thư rồi đi vào trong võ quán.
Những người xếp hàng phía sau không nhìn thấy rõ.
Chỉ thấy Phương Vũ đưa cho Thời Mai thứ gì đó, sau đó nàng đi vào bên trong.
Không bao lâu sau, Thời Mai lại đi ra dẫn Phương Vũ vào trong võ quán.
Hàng người dài đằng đẵng lập tức sôi trào.
“Trời ạ! Vì sao? Vì sao hắn có thể đi vào kiểm tra luôn vậy?”
“Chen hàng! Đây là hành vi chen hàng nghiêm trọng! Võ quán Nguyên Thể không công bằng!!”
“Chuyện gì vậy? Thằng nhãi đó là ai thế?”
“Hack rồi! GM đâu rồi, có người hack!!”
“Ngươi cũng là người chơi à? Trời đất! Người anh em!! Lập đội cùng vào võ quán với ta đi!”
“Ta nữa ta nữa.”
“Khá lắm, có nhiều người chơi đang xếp hàng gia nhập võ quán vậy à?”
“Nói nhảm! Đều chơi game ai còn rèn sắt dệt vải nữa, chắc chắn phải luyện võ tăng thực lực rồi! Đây gọi là xu hướng phát triển!”
“Một đám lắm miệng, không đọc mô tả của trò chơi à? Phải che giấu thân phận! Ta muốn phân rõ giới hạn với đám gà mờ các ngươi!”
“Sao phải che giấu thân phận? Có nguyên nhân gì à?”
“Không biết, dù sao công ty game cũng bảo là phải che giấu! CHE GIẤU!”
…
Thư đề cử của Lễ Thiên Huyền có tác dụng hơn tưởng tượng của Phương Vũ.
Sau khi đi vào võ quán Nguyên Thể, hắn phát hiện võ quán này cũng khá lớn.
Từ người giả để luyện bắn tên, đến cọc gỗ rèn luyện, sân tập võ rộng rãi, phân chia rõ ràng, có đầy đủ các loại vũ khí.
Có người đang luyện tập với nhau, từng đấm vào thịt, đánh khá là kịch liệt.
Có người đánh cọc gỗ, chiêu thức trôi chảy, làm người ta hướng tới.
Sau khi đi theo Thời Mai tới đại sảnh, cuối cùng Phương Vũ cũng gặp được Nguyên Hồng Tâm, quán chủ của võ quán Nguyên Thể.
Đây là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc quần áo vải xám, ở giữa thêu một chữ “nguyên”.
Hắn ngồi trên ghế như chủ một gia đình, vừa chậm rãi thưởng thức tách trà trong tay vừa đọc nội dung trong lá thư.
“Sư phụ, ta đã dẫn người tới rồi.”
“Ừ.”
Thời Mai đang định đi ra ngoài thì lại bị Nguyên Hồng Tâm gọi lại.
“Thời Mai, hôm nay không nhận đệ tử nữa, ngươi bảo những người đang xếp hàng bên ngoài đi về đi.”
Khuôn mặt của Thời Mai lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Vừa mới bắt đầu đã không nhận đệ tử nữa rồi ư?
Thời Mai nhìn về phía Phương Vũ, nàng cảm thấy chuyện này có liên quan đến hắn.
Sau đó tuân lệnh lui ra ngoài.
Trong đại sảnh chỉ còn lại Nguyên Hồng Tâm và Phương Vũ.
‘Nguyên Hồng Tâm: 350/350.’
Lượng máu cao thật!
Còn cao hơn cả Lễ Thiên Huyền!
Phương Vũ vội vàng cúi đầu xuống.
“Ta đã đọc qua bức thư rồi, nếu Lễ gia đã đề cử ngươi thì ta sẽ nhận ngươi làm đồ đệ.”
“Quy tắc vẫn thế, học phí mười lượng, sau này mỗi tháng đóng hai lượng tiền đồ ăn.”
“Mỗi tháng võ quán sẽ cung cấp một bát thuốc bí chế.”
“Muốn uống thêm thì phải trả thêm tiền.”
“Mặc khác, nếu muốn học võ công, quyển võ công thứ nhất sẽ miễn phí, sau này năm lượng bạc một quyển.”
“Có vấn đề gì không?”
Có, đắt quá à!
Phương Vũ vốn cảm thấy mình rất có tiền.
Kết quả vừa đến võ quán đã trực tiếp bị lột một tầng da.
Nhưng bên ngoài, hắn lại nhanh chóng hành lễ.
“Đồ đệ Điêu Đức Nhất nguyện gia nhập võ quán Nguyên Thể.”
Nộp tiền, kính trà, kết thúc.
Phương Vũ chính thức gia nhập võ quán.
Nguyên Hồng Tâm ném cho hắn một quyển sách.
“Đây là Nguyên Thể Cố Bản Công, là võ học trung tâm của võ quán Nguyên Thể chúng ta. Cũng là quyển võ học tặng miễn phí trong học phí. Ngươi học trước đi, có tiến triển lại tới báo cáo với ta.”
Nói thật là Nguyên Hồng Tâm không coi trọng Phương Vũ.
Mười sáu tuổi mới bắt đầu tập võ đã quá muộn.
Quả nhiên, sau khi nhận lấy Nguyên Thể Cố Bản Công, nửa ngày sau Phương Vũ vẫn đọc không hiểu.
Đúng lúc này, Thời Mai cầm bát thuốc bí chế đến.
“Thời Mai, ngươi ở lại dạy hắn.”
“Vâng.”
Nguyên Hồng Tâm căn dặn xong bèn rời đi, giống như chưởng quầy buông tay giao mọi chuyện cho người dưới.
Ngược lại, Thời Mai rất kiên nhẫn.
“Có chỗ nào ngươi đọc không hiểu không?”
Phương Vũ chỉ vào Nguyên Thể Cố Bản Công.
“Ta không cảm nhận được khí được ghi trong sách.”
Phương Vũ đã đọc qua toàn bộ quyển Nguyên Thể Cố Bản Công này một lượt.
Không phải tuỳ tiện lật qua hay chạm vào sách kỹ năng là có thể học được như trong những trò chơi khác.
Thế nên hắn chỉ có thể đọc từng chữ một.
Cũng may Nguyên Thể Cố Bản Công là chữ kết hợp với hình ảnh, nhiều hình ảnh, ít chữ nên không mất nhiều thời gian để đọc.
Trong đó, bước quan trọng nhất chính là thu nạp khí ở xung quanh để rèn luyện thân thể.
Nhưng hắn lại không cảm nhận được khí.
“Đó là vì tư chất của ngươi quá kém.”
Thời Mai nói thẳng.
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Uống thuốc.”
Phương Vũ không chút do dự, trực tiếp uống cạn.
Bát thuốc bí chế cũng không ngon lành gì, cảm giác là lạ, giống như súp khoai tây bị thiu vậy.
Nhưng sau khi uống xong, hắn lập tức cảm thấy cơ thể mình nóng lên.
‘Hệ thống thông báo: Người chơi đã uống [Bát thuốc của Nguyên gia], điểm kinh nghiệm +10.’
Ôi má ơi!
Còn có loại chuyện tốt này nữa à?!
Đồ tốt!
Đôi mắt của Phương Vũ lập tức trở nên nóng bỏng.
Lúc trước hắn giết chết yêu ma mới được 300 điểm kinh nghiệm, thứ này vừa uống một bát đã tăng 10 điểm rồi à?
Vậy không phải uống ba mươi bát là tương đương với giết một con yêu ma à?
Thời Mai như cảm giác được Phương Vũ phân tâm bèn lên tiếng.
“Nhắm mắt, cảm nhận, dẫn khí.”
Hình như đây không phải lần đầu tiên nàng làm loại chuyện này nên rất là thành thạo.
“Dược hiệu của thuốc rất ngắn, bay hơi rất nhanh, không nắm chặt chút thời gian này thì bát thuốc này sẽ uổng phí.”
Còn có chuyện này nữa à?!
Phương Vũ vội vàng thu lại suy nghĩ rồi nhắm mắt cảm nhận khí.
Hắn ngồi khoanh chân dưới đất, nhẫn nhịn nửa ngày mới mở mắt ra.
“Ta vẫn không cảm nhận được khí.”
“Vậy thì tiếp tục.”
“Tiếp tục làm gì?”
“Tiếp tục uống thuốc.”
Phương Vũ sững sờ.
“Không phải mỗi tháng chỉ có một bát thôi à?”
Thời Mai mỉm cười.
Nụ cười mỉm nhưng lại rất đẹp.
“Sư phụ cũng đâu có nói không cho ngươi uống thêm.”
Phương Vũ mừng rỡ.
Còn có chuyện tốt thế này nữa cơ à?
“Vậy thì tốt, tranh thủ thời gian cho ta thêm một bát nữa… Không! Một trăm bát nữa!”
Thời Mai xoè tay ra.
Phương Vũ sững sờ.
“Gì thế?”
“Nộp tiền đi.”
Phương Vũ:…
Phương Vũ:???
Phương Vũ người da đen dấu chấm hỏi.
“Uống thêm thì phải nộp tiền à?”
“Đúng thế. Bát thứ hai một lượng, bát thứ ba hai lượng, bát thứ tư bốn lượng, cứ thế suy ra.”
“…”
Phương Vũ sờ năm lượng bạc trong túi, lại có hơi không nỡ.
Phải biết rằng, vì mười đồng tiền, những người chơi trên diễn đàn đều có thể đánh vỡ đầu nhau.
Dùng vào việc này… Có phải hơi lãng phí rồi không?
Điều quan trọng là hắn sợ dùng hết tiền cũng chỉ uống thêm được hai bát.
Uống xong vẫn không thể nhập môn thì chỉ có thể chờ bát thuốc miễn phí tháng sau, vậy không phải đang lãng phí tiền à?
Nhưng lo trái lo phải, hắn lại cảm thấy không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con.
Đại trượng phủ, lằng nhà lằng nhằng quái gì.
Người khác sợ hãi ta tham lam, người khác sợ hãi ta liều lĩnh!
Huống hồ uống thuốc có thể cộng thêm điểm kinh nghiệm, không sướng hơn những người khác ở bên ngoài mệt gần chết mới kiếm được ít điểm kinh nghiệm à?
Không lỗ!
Bộp!
Phương Vũ đập ba lượng xuống bàn.
“Lấy cho ta hai bát!”