Chương 13: Nguy cơ

Nông Triều thốt lên: “Người của sòng bạc không có ai là người tốt cả! Cha ta cũng bị người của sòng bạc giết chết.”

Nông Triều nắm chặt tay, đôi mắt đỏ bừng như có hận thù gì sâu đậm lắm, tức giận nhổ nước bọt về phía thi thể của Phương Vũ.

Lễ Thiên Huyền im lặng không nói gì, sau đó nói khẽ hai câu với thân tín bên cạnh.

Người đó gật đầu rồi đi vào bên trong tiệm thuốc.

Không bao lâu sau, người đó đã quay về báo cáo với Lễ Thiên Huyền.

Hành động của hắn không làm bất cứ kẻ nào chú ý.

Tất cả mọi người đều bị hành động chém đầu của Nông Triều làm cho hoảng sợ, nhưng dù chuyện này đột ngột xảy ra vẫn nhận được lời reo hò của đám người.

“Hay! Giết hay lắm!”

“Nên làm thế!”

“Dưới ánh mặt trời tươi sáng, sao có thể chứa được đám cuồng đồ độc ác này!”

Lý Bạch Cổ còn dập đầu xuống mặt đất rồi hô.

“Cha! Mẹ! Hài nhi đã báo thù được cho cha mẹ rồi!!”

Trong chớp mắt khi trán chạm xuống mặt đất, ánh mắt của Lý Bạch Cổ lại liếc nhìn thi thể không đầu của Phương Vũ, khoé miệng không tự chủ được hiện lên nụ cười lạnh.

Nụ cười lạnh vừa thoáng hiện lên.

Một giọng nói lạnh như băng đã bỗng nhiên vang lên bên tai hắn.

“Hình như ngươi… Rất đắc ý nhỉ?”

Cái gì?!

Trong chớp mắt này, Lý Bạch Cổ chỉ cảm thấy máu trong người bỗng nhiên đóng băng.

Hắn chậm rãi thu lại nụ cười rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía người bên cạnh, miễn cưỡng mỉm cười.

“Lễ đại nhân, ta không đắc ý, ta chỉ kích động mà thôi! Kích động vì đã báo thù được cho cha mẹ! May mà có Lễ đại nhân giúp đỡ!”

“Giúp đỡ? Là loại trừ tai hoạ ngầm giúp ngươi hay là báo thù giúp ngươi đây?”

Lý Bạch Cổ đang định nói chuyện thì đã bị Lễ Thiên Huyền ngăn cản.

“Đừng nói gì cả, bây giờ tim ngươi đang đập rất nhanh, ngươi chuẩn bị nói những lời dối trá gì cho ta nghe thế?”

Lý Bạch Cổ giật mình, bây giờ, hắn mới phát hiện không biết từ lúc nào, Lễ Thiên Huyền đã đặt ngón trỏ trên ngực hắn đo tần sất tim đập.

“Đừng né tránh, bây giờ ta đang thẩm vấn ngươi, chỉ cần ngươi cử động, trái tim của người sẽ có thêm một lỗ thủng. Ta nói được thì làm được.”

Lễ Thiên Huyền dừng lại một lát rồi hỏi: “Ta hỏi ngươi, ngươi mới mười lăm mười sáu tuổi, vừa nhìn thấy cái chết thảm thiết của cha mẹ và tiểu nhị trong tiệm, lại mất hai cánh tay, còn chạy trốn lâu như vậy. Sao ta thấy… Người trông rất khỏe mạnh? Hơi thở không gấp gáp người không mệt mỏi, đây là thể chất một thiêu niên mười lăm mười sáu tuổi nên có à?”

Nét mặt của Lý Bạch Cổ thay đổi rồi lập tức thở hổn hển mệt mỏi.

“Lễ đại nhân, ta, ta cũng không biết vì sao mình có thể kiên trì đến bây giờ, có thể là chấp niệm về mối thù của cha mẹ, bây giờ được ngươi nhắc nhở, hình… Hình như ta sắp…”

Lý Bạch Cổ đang định nhắm mắt lại giả vờ hôn mê…

Phụt!!

Một ngón tay đột nhiên xuyên qua ngực hắn.

Giây phút này, nếu Phương Vũ ở đây thì chắc chắn có thể nhìn thấy con số đỏ tươi bắn ra.

-44!

Nhưng vẫn chưa kết thúc, hiển nhiên Lý Bạch Cổ vẫn muốn tiếp tục giả vờ, nhưng hắn vừa mở miệng thì…

Xoẹt!!

Thanh kiếm sắc bén trực tiếp chém bay đầu hắn ra ngoài.

-500!!

Nếu Phương Vũ ở đây thì chắc chắn sẽ nhìn thấy giá trị sát thương lần này cực kỳ khoa trương!

Phần cổ phun đầy máu tươi rồi ngã xuống, trên mặt đất lại có thêm một thi thể không đầu.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người vừa reo hò sợ hãi đến mức không nói lên lời.

Sự tĩnh lặng kỳ quái này kéo dài khoảng một, hai giây rồi điên cuồng bùng nổ!

“A a a a a a!!!”

“Giết người!! Người của Ngu Địa Phủ lại giết người rồi!!”

“Chạy đi! Bọn họ còn giết cả con trai chưởng quầy tiệm thuốc! Bọn họ điên rồi! Phát điên hết rồi!!”

Đám người vây xem hét lên rồi chạy khắp nơi, chỉ có đội viên của Ngu Địa Phủ mờ mịt không hiểu, nhưng bọn họ vẫn lập tức chạy tới bảo vệ Lễ Thiên Huyền.

“Lễ đại nhân, rốt cuộc chuyện này là…”

“Suỵt!”