Chương 11: Nói xấu

Nghe thấy ba chữ “Ngu Địa Phủ”, nét mặt của những người vây xem xung quanh lập tức thay đổi, đồng loạt lùi lại mười bước nhường đường cho bọn họ.

“Sao người của Ngu Địa Phủ lại tới đây?”

“Thôi xong rồi, tránh xa chút đi, những người này rất điên cuồng! Đừng để dính máu lên người.”

Phương Vũ nhìn về phía trước, chỉ thấy một đoàn người đang xông tới từ phía đối diện, người nào người nấy đều đeo đao bên hông, trên lưng còn có cả cung tên, ai ai cũng cao to.

Trong đó có một người còn cưỡi ngựa, nhìn là biết nhân vật cấp bậc thủ lĩnh rồi.

‘Lễ Thiên Huyền: 100/100.’

Trời má ơi!

Thanh máu có ba số kìa!

Phương Vũ lại nhìn người trong đội ngũ đó, lượng máu cơ bản của mỗi người đều khoảng từ ba mươi đến bốn mươi, trong đó còn có ba người có sáu mươi, bảy mươi máu, nhìn đã biết là không đơn giản rồi. Trong đội chỉ có một người nhìn có vẻ trẻ tuổi chỉ có hơn mười máu, có vẻ là đi cửa sau.

Tuy người có lượng máu cao nhất trong những người này là Lễ Thiên Huyền cũng chỉ có một trăm máu, nhưng số lượng người nhiều, là một tiểu đội có ba mươi người đó!

Xem ra lực lượng mà thiếu niên áo trắng e ngại là lực lượng này!

“Đại nhân!”

Phương Vũ đang định kêu oan thì thiếu niên áo trắng bên cạnh đã bùm một tiếng quỳ xuống đất rồi liên tục dập đầu mấy cái.

What? Dưới chân nam nhi có vàng đó, sao ngươi lại quỳ một cách dễ dàng như thế hả? Không cần chút liêm sỉ nào à?

“Lễ Thập Hộ! Lễ đại nhân, người phải lấy lại công bằng cho ta, Điêu Đức Nhất…”

Thiếu niên áo trắng đang định nói thì đã thấy Lễ Thiên Huyền đặt một ngón tay lên môi làm động tác xuỵt.

Thiếu niên áo trắng lập tức im lặng.

Nếu không phải Phương Vũ có thể nhìn thấy thanh máu thì hắn còn nghi ngờ Lễ Thiên Huyền này mới là quái vật có nghìn máu đấy.

‘Lý Bạch Cổ: 785.2/1000.’

Nhìn lượng máu của thiếu niên áo trắng, ngoài hai trăm máu bị trừ khi bị chém hai cánh tay thì số lượng máu rơi còn lại căn bản chỉ là mưa bụi.

May mà nhóm người này trấn áp được tên này, nếu không thì một giây sau mình sẽ trực tiếp phải tạo nhân vật khác quá.

Lễ Thiên Huyền cưỡi ngựa đi qua hai người bọn họ rồi dừng lại trước mặt Đồ Cẩu Đản.

Lúc này, chân của Đồ Cẩu Đản đã bị mũi tên bắn trúng và đang bị cấp dưới của Lễ Thiên Huyền đè xuống không thể cử động.

‘Đồ Cẩu Đản: 2/8.’

Mũi tên đó không lấy mạng của Đồ Cẩu Đảnh nhưng cũng làm hắn không thể di chuyển được nữa, đau đến nỗi phát ra tiếng kêu như heo bị chọc tiết, hoàn toàn không còn dáng vẻ điên khùng như lúc đầu.

“Đừng kêu nữa, vừa rồi ta nhìn thấy ngươi hành hung trên đường phố, đuổi giết người khác, ngươi muốn giải thích gì không?”

Lễ Thiên Huyền ngồi trên lưng ngựa liếc nhìn Đồ Cẩu Đản.

“Ta chỉ đang trừng phạt kẻ ác…”

Xoẹt!

Đồ Cầu Đản còn chưa nói hết câu thì một ánh kiếm đã xẹt qua cổ hắn.

Đầu người lập tức lăn xuống mặt đất.

Ra tay nhanh thật!

Phương Vũ nghĩ, vừa rồi hắn cũng đâu chớp mắt, sao thanh kiếm này đã vèo một cái chém đầu người rồi.

‘Đồ Cẩu Đản: 0/8.’

Máu tươi phun tung toé đầy đất làm đám người đang vây xem sợ hãi hét lên.

Nhưng những người của Ngu Địa Phủ lại như đã quá quen với việc này rồi, bọn họ buông tay ra, trực tiếp làm thi thể không cầu của Đồ Cẩu Đản ngã xuống mặt đất.

Xử lý thi thể không phải là công việc của bọn họ, sẽ có người tới phụ trách giải quyết sau.

Bây giờ, Lễ Thiên Huyền mới cưỡi ngựa đi tới trước mặt Phương Vũ và thiếu niên áo trắng.

“Bây giờ đến lượt các ngươi. Ngươi nói trước, nhớ kỹ, ta không thích nghe những lời nhảm nhí, nói đơn giản và rõ ràng.”

Người Lễ Thiên Huyền chỉ chính là Phương Vũ.

Phương Vũ lập tức phấn chấn, dù ta không quỳ xuống, nhưng cốt khí của ta cũng nhận được sự tán thành của người khác!

“Điêu Đức Nhất phát biểu!”

“Lễ đại nhân, ta chỉ nói hai điểm.”

“Thứ nhất, từ chưởng quầy cho đến tiểu nhị trong tiệm thuốc, còn có đám người Vương Nhị đều là do Lý Bạch Cổ giết!”

“Thứ hai, Lý Bạch Cổ giả heo ăn thịt hổ, thâm tàng bất lộ! Chắc chắn thân phận của hắn có vấn đề!”

Phương Vũ lớn tiếng trực tiếp nói ra những điểm quan trọng.