Hạ Nghiễm thở phào một cái, yên lặng nhưng vui vẻ nhận lấy gói quà lớn, hỏi thăm: “Tác dụng cụ thể là gì?”
Giọng nói lạnh băng kia không vang lên nữa, mà trong đầu Hạ Nghiễm bỗng hiện lên vài dòng tin tức: “Người thường khi tu luyện công pháp, cần phải kiên trì từng giai đoạn, nếu nóng lòng đốt cháy giai đoạn để luyện thành công pháp, sẽ bị tẩu hoả nhập ma.
Còn người có thiên phú Thần Võ, khi tu luyện công pháp nguyên bản, chỉ cần đọc qua từ đầu đến cuối, lập tức có thể đạt đến cảnh giới tối cao được ghi lại trong công pháp. Nếu chỉ là bản sao thì chỉ cần ghi chép đầy đủ, hoàn thành, thì có thể trực tiếp đạt đến đỉnh tầng chín.
Bất kể là chiêu thức võ công hay nội lực đều được chia làm chín tầng, sau đó cần tu luyện dần dần mới đạt được sự hoàn hảo."
Hạ Nghiễm muốn thử ngay lập tức, nhưng ngoại trừ một bản Tam Tự Kinh bên giường thì chẳng có gì cả.
Dù sao thì một tháng có một lần, cậu quyết định thử xem thế nào, tay nhỏ với lấy quyển Tam Tự Kinh ở đầu giường, không thèm đọc mà chỉ lật từ đầu đến cuối một lần.
Nhưng không có thu hoạch gì.
Trong đầu lại xuất hiện một mẩu tin mới: “Thiên phú chỉ có tác dụng với chiêu thức hoặc công pháp tu luyện nội lực.”
Hạ Nghiễm lại hỏi: “Nếu như ta trực tiếp đọc công pháp Thần cấp, sau đó trực tiếp đạt đến tầng chín, có phải sẽ vì hấp thu quá nhiều công pháp mà nổ banh xác không?”
Dòng tin tức lại xuất hiện: “Sẽ không.”
Từ đầu đến cuối, âm thanh lạnh lẽo kia chỉ vang lên một lần, sau đó hầu như các thông tin liên quan đều được luân chuyển trong cơ thể, không hề có thêm bất kỳ đoạn đối thoại nào, cũng không có thêm hình thức giao lưu nào.
Điều này khiến Hạ Nghiễm tạm thời yên lòng, dù sao cũng không phải cậu đang thực sự trò chuyện với ai cả, cùng lắm chỉ xem như tự mình đang nói chuyện với “hạt giống tâm hồn” bên trong cơ thể mình mà thôi.
Tác dụng của gói quà này có lẽ phải từ từ nghiên cứu thêm, chỉ là nếu đã được ban cho một bàn tay vàng, phúc lợi lớn như vậy, không dùng thì phí.
Nhưng lỡ gói quà này có tác dụng phụ gây bất lợi cho mình, hoặc là hiệu quả chỉ bằng một phần nhỏ mà nó quảng cáo, hoặc là có thể nó đang được ngủ say, mình luyện lên càng cao, sau bị phản phệ càng lớn thì sao?
Nếu là cái trước, mình chỉ cần ít khi sử dụng là được, còn nếu là trường hợp sau, mình cần phải kịp thời chặt đứt cái bàn tay vàng này.
Vẫn cần phải tìm hiểu kỹ thêm chút nữa.
Suy nghĩ một chút, Hạ Nghiễm lại thử thăm dò hỏi: “Nếu như… công pháp là giả thì sao? Nếu vậy thì sau khi tu luyện, có khi nào ta sẽ bị tẩu hỏa nhập ma hay không?”
Thông tin tiếp theo gần như ngay lập tức hiện lên trong đầu: “Sẽ không, chỉ cần là công pháp nguyên bản, cho dù không đủ, thậm chí nội dung điên đảo cũng có thể đạt đến tầng cao nhất.
Còn nếu là bản sao, tại mục không đầy đủ hoặc nội dung điên đảo sẽ tự động dừng lại, sẽ không gây ra bất cứ thiệt hại nào.”
Hạ Nghiễm tiếp tục hỏi: “Vậy công pháp nguyên bản là cái gì?”
Thông tin truyền đến: “Người lập nên công pháp đó, hoặc là người có thể lĩnh ngộ triệt để các kiệt tác công pháp đời trước để lại, được gọi là nguyên bản.”
Hạ Nghiễm cẩn thận hỏi thêm một vài vấn đề, sau đó mới chậm rãi ngừng lại.
Dù sao thì tinh lực của trẻ con cũng rất yếu, Hạ Nghiễm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Cậu bắt đầu mong đợi một bản công pháp xuất hiện, để bản thân có thể tu luyện thử một chút.
Nhưng sinh hoạt của một đứa trẻ thật sự không phải là thứ mà cậu có thể điều khiển được. Mỗi ngày đều uống sữa, nghe hoàng tỷ phát âm chưa chuẩn hát ru, sau đó thỉnh thoảng nắm lấy tay mình, tập đi cho mình trong sân nhỏ quạnh quẽ.
Ngọn cây dương liễu xanh mơn mởn khiến cho tiểu viện như cái lồng giam này tăng thêm chút ấm áp.
Trong sinh hoạt hằng ngày nhàm chán như vậy, hoàng tỷ dường như đã tìm được một thú vui mới: Niệm Phật.
Không biết từ đâu mà tỷ ấy có được một chuỗi Phật châu bằng gỗ trầm hương, ngày ngày đốt ba nén hương, cung kính cắm vào lư hương bằng đồng.
Sau đó, nàng thường mang theo kinh phật trở về, mỗi lần như vậy, Hạ Nghiễm đều nhân cơ hội thử nghiệm thiên phú, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có thu hoạch gì.
Đối với việc này, Hạ Nghiễm cũng xem như là tuỳ duyên, cũng không có tâm tình gì.
Dù sao cậu cũng chưa nói chuyện được, mà cho dù nói được, cậu cũng không định mở miệng.
Im lặng là vàng, câu nói này ứng vào hoàng cung là chính xác nhất.
Lãnh cung cũng có cái tốt của lãnh cung, đây là chỗ hẻo lánh tồi tệ nhất, thì sẽ không bị bất cứ tranh chấp nào trong cung liên lụy đến mình.
Một ngày nọ, hoàng tỷ đột nhiên vô cùng vui sướng mang một bản kinh phật trở về, nghe nàng lảm nhảm nửa ngày bên một đứa con nít chưa biết nói chuyện là mình, Hạ Nghiễm cũng hiểu được vài phần, hoá ra đây là cuốn "Lăng Già A Bạt Đa La Bảo Kinh" với chú thích của Ngũ Tổ.
Thiền viện Lục La dâng sách cổ từ ngoài cung vào cho hoàng đế, với hy vọng hoàng đế sẽ là một vị minh quân nhân từ, xứng đáng đứng đầu quốc gia.
Minh quân nhân từ, lòng dạ từ bi, câu này có quỷ mới tin.
Hoàng thượng không tin, nhưng nghe nói tiểu hoàng muội của mình gần đây tin Phật, dường như nhớ đến một vài chuyện trong quá khứ, hắn kêu người đem cuốn "Lăng Già A Bạt Đa La Bảo Kinh" có chú thích này qua cho nàng.
Cho nên, vị hoàng nữ năm nay mới mười ba tuổi, lẽ ra nên được tung tăng chạy nhảy dưới ánh nắng mặt trời, lại như vừa được cứu rỗi, hai tay cầm lấy tác phẩm kinh văn vĩ đại này, miệng huyên thuyên niệm.
Như thường lệ, Hạ Nghiễm đương nhiên sẽ tìm một cơ hội để xem qua cuốn "Lăng Già A Bạt Đa La Bảo Kinh".
Đột nhiên, cậu cảm thấy một luồng khí nóng rực len lỏi vào kinh mạch của mình, khiến cơ thể như được ngâm trong thùng nước ấm, vô cùng thoải mái.
Mắt trở nên sáng hơn, tai thính hơn, động tĩnh chung quanh đều có thể phát giác.
Đồng thời, bởi vì dương khí quá mức sung túc, một bộ phận nào đó tuyệt đối không thể sinh ra phản ứng của bé trai cũng bỗng nhiên đứng lên chào cờ.
Bản thân cậu cảm thấy sảng khoái thoải mái vô cùng, nhưng Hạ Khiết Khiết lại cảm thấy bên người đột nhiên có thêm một ông mặt trời nóng bỏng, giống như con tằm bị nướng trên lửa vậy.
Nàng mở mắt ra, phát hiện nhiệt độ cao đó phát ra từ người đệ đệ mình, bỗng hoảng sợ vô cùng, sau đó lại thấy cột cờ nhỏ đang dựng thẳng đứng, hiếu kỳ nhìn nhìn.
Nhất thời, Hạ Nghiễm có một loại cảm xúc gọi là bi phẫn đan xen, cậu nghĩ thầm, nếu ngươi dám đánh nó, về sau lão tử sẽ cho ngươi biết tay.
Hạ Khiết Khiết sờ lên trán đệ đệ, trán nóng như lửa khiến tay nàng theo phản xạ giật bắn lên.
Gương mặt lộ vẻ bi thương đan xen hoang mang lo sợ, mình không có tỳ nữ bên cạnh, hay là cứ chạy ra la lớn gọi thái y?
Nhưng thái y sống ở đâu chứ?
Hoàng tỷ bình thường cũng không biết đường, bây giờ quả thực là phiền phức lớn.
Cuối cùng, nàng cắn răng, chui ra khỏi chăn.
Hạ Nghiễm biết rõ bản thân mình gặp may, tìm được một bản công pháp được giấu bên trong kinh phật.
Những cao thủ kia quả nhiên thích giấu bí kíp công pháp bên trong kinh phật.
Nhưng mà cái bàn tay vàng này cũng làm ăn chẳng ra gì, công pháp này là gì cũng không nói với mình, lại cũng chẳng nói rõ là đã tu được đến tầng thứ mấy.
Bất kể như thế nào, tình huống này mình cũng không thể để thái y biết được.
Thế là cậu nhịn không được, đành mở miệng hô to: “Tỷ tỷ.”
Một tiếng tỷ tỷ khiến thân hình Hạ Khiết Khiết cứng đờ, lệ rơi như suối: “Tiểu Nghiễm, Tiểu Nghiễm à, không sao đâu, tỷ tỷ đi gọi thái y. Thái y trong cung rất giỏi, bọn họ nhất định sẽ trị khỏi cho đệ.”
Ta, con mẹ nó, ta không có bệnh.
Hạ Nghiễm suy nghĩ một chút, trước dùng một chữ đơn giản ngăn nàng lại đã. Thế là, đứa trẻ mới hơn một tuổi nói: “Nước…”
Hoàng tỷ đang hoang mang lo sợ cuối cùng cũng tìm được một việc mà mình có thể làm. Nàng chạy nhanh đến bên cạnh bàn, rót một chén nước, nước hơi nóng, nàng thử dùng đầu lưỡi mình liếm liếm.
Nhiệt độ vừa phải.
Cảm giác có thể uống được, hoàng tỷ lập tức đưa chén đến bên miệng đệ đệ nhà mình: “Nước tới rồi, tới rồi đây.”