Kinh mạch đã được đả thông, đương nhiên sẽ không thất bại, rất nhanh đã vận chuyển xong.
Hạ Đôn tính toán thời gian, lẳng lặng nhìn chăm chú vị hoàng muội mà hắn cũng không coi trọng này, sau đó vươn tay lên, mang theo một cỗ nội lực rất nhỏ, chậm rãi duỗi ra, đụng vào cổ tay của Hạ Khiết Khiết.
Nội lực đang tự nhiên di chuyển kia giống như đã phát hiện có kẻ địch xâm lấn, tự nhiên sinh ra đối kháng với nó.
Hạ Đôn vừa mới chạm vào, đã hài lòng nhẹ gật đầu.
Trông có vẻ ngu ngốc, nhưng vừa bắt tay vào tu luyện thì ngộ tính coi như cũng được, nhìn đôi mắt quầng thâm kia, chắc cũng có thể chịu chăm chỉ, là người thừa kế không sai.
Mà hắn còn cố ý thăm dò, trong bảy ngày ngắn ngủi này, trong tình huống không được nhận bất kì chỉ dẫn nào, vị hoàng muội này rốt cuộc có thể cố gắng tu luyện đến trình độ nào, cho nên hắn mới hạ giọng nói: "Chuyên tâm vận chuyển."
Mưa thu liên tục rơi xuống.
Theo gió chìm vào trong ánh hoàng hôn.
Sắc mặt của Hạ Đôn lại càng ngày càng mừng rỡ, dần dần biến thành kinh ngạc, mà đến cuối cùng lại trở thành hoảng hốt mừng rỡ.
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn về phía thiếu nữ thon gầy có đôi mắt gấu mèo.
Bởi vì nội lực quá ít, cho nên lúc đầu hắn vẫn chưa phát hiện được gì.
Thế nhưng vừa mới kiểm tra xong, Hạ Đôn lại phát hiện chân khí trong cơ thể của thiếu nữ này… có thể nói là vô cùng tinh khiết.
Cái này...
Thiên phú vô cùng mạnh này, ngộ tính vô cùng tốt này, căn cốt vô cùng vững chắc này, tâm không vụ lợi này, lại còn cố gắng chăm chỉ đến mức nào mới có thể ngưng tụ được một tia chân khí cực kì tinh khiết không có chút tạp chất nào như thế này chứ!
Làm sao có thể!
Chỉ trong vòng bảy ngày ngắn ngủi, vậy mà nàng có thể làm được đến mức này?
Cho dù là mình trước kia cũng không thể làm được như vậy.
Huống chi con bé trước mắt cũng đã qua độ tuổi tốt nhất để tập võ, sao nàng có thể làm được chứ?
Vị hắc thiên tử của hoàng đình Âm Ảnh này, chấn kinh!
Đè nén lòng hiếu kỳ, hắn thu tay lại, sau đó mới bình tĩnh nói: "Ngươi làm không sai."
Hạ Khiết Khiết thở phào một cái, xem ra rốt cục cũng đã thông qua kiểm tra của người do mẫu phi phái tới, sau đó nàng chuẩn bị mang theo Tiểu Nghiễm trở về phòng đi ngủ.
Nhưng đứa bé tóc trắng kia lại tiếp tục nói: "Ngươi luyện tập như thế nào?"
Hạ Khiết Khiết nói: "Chỉ là mỗi ngày trước khi ngủ luyện tập một lần mà thôi."
Nàng ăn ngay nói thật, ngoại trừ ngày đầu tiên nàng thật sự tò mò bản công pháp này là gì, cho nên mới lật ra xem hết cả buổi chiều, những lúc còn lại thì chỉ có ban đêm mới mở ra tu luyện thôi.
Sau đó, phải nghe câu kim cô chú "mẫu phi" của Hạ Nghiễm mà vượt qua bao nhiêu đêm không ngủ.
Đứa bé tóc trắng nghe nói câu nói này, thăm thẳm thở dài.
Hắn đột nhiên cảm thấy tổn thất lớn nhất của trận chiến tranh giành ngôi vị của thế hệ này không phải là những tên hoàng tử đã chết kia, mà chính là đã che mất một thiên tài như thế.
Nếu như vị hoàng muội tên Hạ Khiết Khiết này có thể tiến vào hoàng đình Âm Ảnh từ trước, vậy thì dựa vào thiên phú đó, ngộ tính đó, nói không chừng đều có thể bước vào “long môn” trong truyền thuyết, cá chép hóa rồng, một bước lên trời.
Nhưng bây giờ, gân cốt của nàng đã định hình, dù có tiếc thế nào cũng không làm gì được.
Hạ Đôn càng nghĩ thì càng tiếc hận, càng muốn thở dài một tiếng.
Hạ Khiết Khiết thì đang nhìn đứa bé tóc trắng trước mặt, bởi vì nàng rốt cục cũng xác định người đang đứng trước mặt mình là người thật chứ không phải ma quỷ thành tinh xuất hiện vào ban ngày.
Hắc thiên tử thế hệ này của hoàng đình Âm Ảnh thấy mình thất thố, hắn mới cúi đầu xuống, sau đó sắc mặt càng đau khổ, thê lương cười nói: "Thật là tạo hóa trêu ngươi, là ông trời không phù hộ cho Đại Chu của ta sao?"
Hắn đứng dưới cơn mưa liên miên bất tận, dường như vừa nhớ lại chuyện cũ gì, mặt mũi tràn đầy đau đớn, khí lạnh bên ngoài như thừa cơ xâm nhập vào trong cơ thể theo nỗi đau đó, khiến đứa bé tóc trắng ho khan vài tiếng.
Hạ Khiết Khiết hoàng hốt lo lắng nói: "Ngươi... rốt cuộc là ai?"
Hạ Đôn lại không trả lời, cơ thể chớp tắt liên tục, tiếp tục lao đi trong màn mưa, trong lúc đặt bước chạy vội, cơ thể quỷ mị lấp lóe như cái bóng, tia sét đánh thẳng xuống từ bầu trời, chiếu rọi thân hình hắn lúc sáng lúc tối, mà gần như chỉ trong chốc lát, hắn cũng đã biến mất trước mặt hai chị em.
Ngày tiếp theo, mưa thu vẫn tiếp tục kéo dài.
Lúc ăn cơm trưa xong, Hạ Khiết Khiết cầm theo cây dù làm từ giấy gỗ đào, đi đến khuya mới về. Về cùng nàng còn có một người khác.
Người đi về cùng nàng là một tì nữ có khuôn mặt rất nhu thuận, mặt trái xoan, mắt và lông mày rất đoan chính, váy xoè bao trùm toàn bộ cơ thể, nhất cử nhất động đều phù hợp với lễ nghi, chính là loại người chỉ cần nhìn một chút cũng đã biết không phải là loại cung nữ thích “lẫn lộn thật giả”.
"Bội Ngọc bái kiến tiểu vương gia."
Tỳ nữ đoan trang hữu lễ, cũng không vì cậu nhỏ tuổi mà có bất kì hành động bất kính nào.
Hạ Khiết Khiết hình như có chút không tập trung tinh thần, ngược lại, Bội Ngọc lại rất bận rộn phục vụ Hạ Nghiễm ăn cái này, ăn cái kia.
Hoàng tỷ muốn chen vào một chút, muốn đến nhắc nhở cô cung nữ này là "đệ đệ nhà mình ưa thích cái gì, không thích cái gì, thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, có thói quen gì", thế nhưng lời vừa đến bên miệng, lại phát hiện cô cung nữa kia làm cái gì cũng tốt hơn mình, căn bản không cần mình nhắc nhở.
Thậm chí có không ít việc, nàng cảm thấy nàng hẳn phải học tập cô ấy mới đúng.
Hạ Nghiễm lại có chút tò mò, loại cung nữ ở cấp bậc này căn bản không nên xuất hiện trong sân nhỏ nhà mình, mà đáng ra nên phân phối cho vị nương nương nào mới vào cung mới đúng.
Mỹ nhân ơi, tìm người rồi thay đổi chủ nhân, sau đó đâm đầu thẳng vào dòng nước lũ cuồn cuộn mang tên cung đấu đi. Nói không chừng cô may mắn thì sao, chủ nhân trở thành Hoàng hậu, cô đương nhiên cũng sẽ theo thế đó mà một bước lên trời.
Nhưng cậu vẫn chỉ là một đứa bé, cho nên đương nhiên không thể hỏi thế được.
Cho đến khi ăn xong cơm trưa rồi, hoàng tỷ mới tỏ vẻ cầu xin, dùng giọng điệu dịu dàng hỏi: "Tiểu Nghiễm, Bội Ngọc tỷ tỷ có xinh đẹp hay không?"
Hạ Nghiễm ngẩng đầu nhìn nhìn tiểu cung nữ, nói thực thì tướng mạo của cô nàng kia cũng không có gì để soi mói, thậm chí phát dục cũng tốt hơn hoàng tỷ trẻ trâu nhà mình rất nhiều.
Nhưng hắn vẫn là trái lương tâm trả lời: "Tỷ tỷ xinh đẹp hơn nhiều."
Hoàng tỷ lập tức cảm thấy mấy năm nay mình bỏ công làm mẹ cũng không phí chút nào, mặc dù mình có hơi lười, mặc dù có chút đần, mặc dù lá gan nhỏ, nhưng cuối cùng đệ đệ vẫn hướng về phía mình, cho nên nước mắt “ào” một cái đã tràn ra như vỡ đê.
Ngẩng mặt lên, nước mắt chảy xuôi trên hai gò má không được trắng của mình, xấu hổ chết rồi.
Buổi trưa hôm nay, nàng đến Ngự Thiện phòng bưng đồ ăn, đột nhiên lại bị thái giám chuyên dụng của Hoàng đế là Sơn công công trực tiếp gọi đi.
Lúc ban đầu, nàng cũng nơm nớp lo sợ, nhưng hoàng thượng lại đối xử với nàng cực kỳ ôn hòa, sau đó dùng giọng điệu êm tai nói cho nàng nghe về sự tồn tại của "hoàng đình Âm Ảnh".
Đứa bé tóc trắng kia cũng đi ra từ phía sau rèm, biểu lộ thân phận "Hắc thiên tử" của mình, sau đó bắt đầu truyền bá lý niệm của gia tộc hoàng thất Hạ gia.
Hạ Khiết Khiết bắt đầu cảm thấy rất kỳ quái, hai người này nói chuyện này với mình để làm gì chứ?
Sau đó hoàng đế nói cần nàng tiến vào phía sau màn, tiến vào trong bóng tối, trở thành thanh kiếm sắc bén nhất của hoàng quyền trong bóng tối.
Hạ Khiết Khiết thật sự rất vui vẻ, mặc kệ nàng có làm được hay không, dù sao nàng cảm thấy cuộc sống của hai chị em nàng chắc chắn cũng sẽ tốt hơn một chút.
Cho đến khi Hoàng đế nói ra câu "sau này chỉ có thể liên hệ với đế vương, mà trong thế giới hiện thực, ngươi xem như là đã chết".
Sau khi nghe thấy câu nói đó, Hạ Khiết Khiết ngây dại.