Chương 7: Đan điền vỡ vụn!

Diệp Thiên Mệnh tự nhiên đã hiểu được ý tứ của đối phương, hắn hiển nhiên có chút ngạc nhiên, hắn hiện tại đã hiểu ý tứ An Ngôn vừa nói. Hắn quay đầu nhìn về phía sau bình phong bên phải, xuyên qua bình phong mơ hồ có thể thấy được một đạo thân ảnh xinh đẹp.

Diệp Thiên Mệnh bình tĩnh nhìn bóng người xinh đẹp quen thuộc kia.

Một lát sau, sau bình phong truyền đến thanh âm của An Kỳ: "Thiên Mệnh ca, ngươi là một người tốt, nhưng chúng ta không thích hợp."

Diệp Thiên Mệnh lập tức đứng dậy: "An tiểu thư yên tâm, sau này khi ra ngoài, nếu có người hỏi tới, ta sẽ nói không thân quen với An tiểu thư."

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Cũng không quay đầu lại.

Phía sau bình phong, An Kỳ nhìn Diệp Thiên Mệnh biến mất trong sân thông qua cửa sổ, ánh mắt nàng lộ ra phức tạp và không đành lòng, nhưng dần dần, phức tạp và không đành lòng biến thành kiên định và lạnh lùng.

Cần quyết đoán mà không quyết đoán, ngược lại sẽ bị loạn.

Hắn đã không có tương lai, cần gì lưu luyến, mai này cả hai đều thống khổ?

Vừa nghĩ đến đây, trên người nàng đột nhiên tuôn ra một cỗ khí tức cường đại.

Vạn Pháp cảnh!

Nàng hơi kinh ngạc, nàng không ngờ mình cắt đứt tình niệm này, lại trực tiếp đột phá... Sớm biết như thế, đã sớm nên cắt đứt.

Nàng xoay người rời đi, trong mắt đã không còn nửa điểm lưu luyến.

Đời này, trong lòng An Kỳ nàng chỉ có đại đạo, mà một gia tộc mạt đẳng cùng với một người không có tương lai, không có khả năng có bất kỳ trợ giúp gì đối với tương lai của nàng.

Nữ nhân chỉ cần có thực lực, đủ ưu tú, về sau nam nhân dạng gì mà không thể có được?

...

Sau khi rời khỏi An phủ, Diệp Thiên Mệnh mặt không biểu tình, bước nhanh về phía xa.

Tháp Tổ đột nhiên nói: "Tại sao không níu kéo một chút?"

Diệp Thiên Mệnh lắc đầu: "Sau khi một nữ nhân không thích một nam nhân nữa, nàng sẽ biểu hiện ra tàn nhẫn gấp bội... Ta cần gì phải tự rước lấy nhục."

Tháp Tổ nói: "Theo kinh nghiệm nhiều năm của ta, rất nhiều lúc, nữ hài tử nói chia tay, không nhất định là thật sự muốn chia tay, cũng có thể chỉ là làm nũng, muốn ngươi để tâm tới nàng, chỉ cần dỗ dành một chút là được."

Diệp Thiên Mệnh rất kinh ngạc: "Tháp Tổ, ngươi không phải là một cái tháp sao? Đối với chuyện tình cảm lại có thể am hiểu như thế... Ngươi có chút không đứng đắn đấy!"

Tiểu Tháp: "..."

Diệp Thiên Mệnh còn muốn nói cái gì, đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn ra xa, ở nơi xa, Diệp Tông đang hối hả chạy về phía hắn.

Sắc mặt của Diệp Tông tái nhợt như tờ giấy, run giọng nói: "Thiên Mệnh ca, đại ca... xảy ra chuyện rồi."

Sắc mặt của Diệp Thiên Mệnh lập tức kịch biến, kéo Diệp Tông chạy tới Diệp gia.

Tại cửa Diệp gia, nhìn Diệp Thiên Mệnh cùng với Diệp Tông vội vã chạy vào Diệp phủ, khóe miệng Triệu Tu hiện lên một nụ cười... Bởi vì gã vừa mới nhận được tin tức từ Triệu Du không lâu, An Kỳ của An gia đã đính hôn cùng với Nam Ly gia, nói một cách khác, Diệp Thiên Mệnh cùng với An Kỳ đã là hoàn toàn không có khả năng.

Không có An gia, vậy lấy thực lực của Triệu gia hiện tại, còn không phải có thể tùy ý bắt chẹt Diệp gia?

Mà Diệp Nam, chẳng qua chỉ là bước đầu tiên.

Trong đại sảnh Diệp gia, Diệp Thiên Mệnh cùng với Diệp Tông vừa chạy vào, liền thấy Diệp Nam nằm ở trên cáng cứu thương, nửa người dưới đều là máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, vô cùng suy yếu.

Một đám trưởng lão Diệp gia đều ở đây, trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ kinh hoảng, hoang mang lo sợ.

Diệp Thiên Mệnh bước nhanh đến trước mặt Diệp Nam, hắn kéo tay Diệp Nam, run giọng nói: "Đại ca!"

Diệp Nam nhìn thấy Diệp Thiên Mệnh cùng với Diệp Tông, trên khuôn mặt tái nhợt nổi lên một nụ cười: "Không chết được, chỉ là đan điền vỡ vụn."

Đan điền vỡ vụn!

Sắc mặt của Diệp Thiên Mệnh âm trầm vô cùng, lúc đến Diệp Tông đã nói cho hắn biết, Diệp Nam hôm nay vừa tới cửa Giám Sát Viện, một đám người áo đen thực lực cường hãn đột nhiên vọt ra, sau đó giữa ban ngày ban mặt phế bỏ đan điền của Diệp Nam.

"Là Triệu Tu!" Diệp Tông ở một bên đột nhiên cả giận nói: "Nhất định là Triệu Tu, con mẹ nó, con mẹ nó."

Nói xong, hắn vung cánh tay hô: "Đi."

Diệp Tông vừa mới quay người, đã bị Diệp Thiên Mệnh bắt được.

Diệp Thiên Mệnh nhìn người Diệp gia đang phẫn nộ không thôi, hắn hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ đè ép lửa giận trong lòng: "Bọn họ sở dĩ không giết đại ca, mà là phế bỏ đại ca, chính là muốn chọc giận Diệp gia chúng ta, chỉ cần bây giờ chúng ta ra ngoài ra tay với Triệu Tu, liền đồng nghĩa với ra tay với Tiên Bảo Các, đây chính là mục đích thực sự của Triệu gia."

Diệp Nam gật đầu, suy yếu nói: "Thiên Mệnh nói đúng, càng là lúc này, Diệp gia chúng ta càng cần phải ổn định, không thể hành động thiếu suy nghĩ, hành động theo cảm tính."