Quan Huyền thư viện Bàn Châu!
Lúc này, ở cổng thư viện có không ít học viên ra ra vào vào.
Một lão giả đột nhiên dừng trước mặt hai người, lão giả thi lễ với Nam Lăng Chiêu: "Chiêu đại nhân, viện chủ cho mời."
Nam Lăng Chiêu quay đầu nhìn về phía Diệp Thiên Mệnh, Diệp Thiên Mệnh nói: "Ta ở chỗ này chờ ngươi."
Nam Lăng Chiêu gật đầu: "Ừ."
Rất nhanh, Nam Lăng Chiêu được dẫn vào trong một gian đại điện, trong đại điện có một lão giả đang đứng, người này chính là Hoắc Cố viện chủ của Quan Huyền thư viện Bàn Châu.
Hoắc Cố cười nói: "Chiêu cô nương, mời ngồi."
Nam Lăng Chiêu vừa ngồi xuống, Hoắc Cố liền nói: "Chiêu cô nương vì Diệp Thiên Mệnh mà đến?"
Nam Lăng Chiêu gật đầu.
Hoắc Cố thấp giọng thở dài: "Chiêu cô nương, ta biết chuyện của Diệp Thiên Mệnh, thư viện Thanh Châu và Tiêu gia quả thật rất quá đáng, nhưng thứ cho ta nói thẳng, ta cũng bất lực, bởi vì ta cũng không muốn đối địch với thư viện Thanh Châu và Tiêu gia, đây không phải là chuyện nhỏ, một khi ta thu hắn, ta phải chuẩn bị tốt để cá chết lưới rách cùng với thư viện Thanh Châu và Tiêu gia, nhưng..."
Nói xong, hắn nhìn về phía Nam Lăng Chiêu: "Thứ cho ta nói thẳng, thiếu niên kia tuy rằng yêu nghiệt, nhưng còn không có yêu nghiệt đến trình độ có thể để cho ta chặn lại tiền đồ của chính mình cùng với Bàn Châu."
Nói ngắn gọn chính là giá trị không đủ.
Nam Lăng Chiêu hỏi: "Một người xông qua Quan Huyền Đạo, cũng không đủ sao?"
Hoắc Cố trầm giọng nói: "Người trước đó xông qua Quan Huyền Đạo, hiện tại là bộ dạng gì, Chiêu cô nương hẳn là biết một chút."
Nam Lăng Chiêu trầm mặc.
Người trước đó xông qua Quan Huyền Đạo, bây giờ lăn lộn cũng không phải kém bình thường, không chỉ bị người yêu vứt bỏ, càng bị gia tộc mình trục xuất khỏi gia phả, vĩnh viễn không được về tộc.
Hoắc Cố tiếp tục nói: "Chiêu cô nương, ta có thể hiểu được cô, không chỉ có thể hiểu được cô mà còn bội phục cô. Tuần Sát Sứ chính trực như cô, thế gian này thật sự không còn nhiều lắm. Trong ấn tượng của ta, những chuyện cô làm cũng chỉ có tổ tiên Phương gia năm xưa mới làm được. Nhưng thật sự rất xin lỗi, Bàn Châu ta không thể vì một Diệp Thiên Mệnh mà đắc tội với thư viện Thanh Châu và Tiêu gia, bởi vì một khi đã đấu thì đó chính là đấu tranh chính trị, sẽ phải chết rất nhiều rất nhiều rất nhiều người."
Nam Lăng Chiêu gật gật đầu: "Ta hiểu."
Nói xong, nàng đứng dậy muốn rời đi.
Hoắc Cố đột nhiên nói: "Chiêu cô nương, ta biết, có thể ngươi còn muốn dẫn hắn đi châu khác, nhưng thứ cho ta nói thẳng, trừ phi sau lưng hắn có một thế gia nhất đẳng ủng hộ, nếu không, toàn bộ Vạn Châu không có một châu nào dám thu hắn."
Thế gia nhất đẳng!
Nam Lăng Chiêu trầm mặc, ở Quan Huyền Giới và Vạn Châu này, thế gia nhất đẳng có mấy cái, nàng cũng biết một vài con cháu thế gia nhất đẳng, nhưng nàng rất rõ ràng, những thế gia nhất đẳng kia tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Lợi ích!
Giá trị!
Những thế gia nhất đẳng kia chỉ coi trọng hai điểm này, nếu ngươi không có giá trị, không thể mang đến lợi ích cho bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ không chống đỡ ngươi.
Nam Lăng Chiêu thu hồi suy nghĩ, nói: "Hoắc viện chủ, quấy rầy rồi."
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Hoắc Cố nhìn Nam Lăng Chiêu rời đi, lắc đầu thở dài, Tiêu gia cùng với thư viện Thanh Châu hành động, nhiều người không quen nhìn, hắn cũng nhìn không quen, nhưng mà, ai bảo người ta có thực lực? Ngươi không quen nhìn, ngươi cũng phải kìm nén.
...
Nam Lăng Chiêu đi tới ngoài sơn môn, lúc này Diệp Thiên Mệnh đang ngồi ở chỗ đó, hắn đang hấp thu linh khí bốn phía tu luyện.
Sau khi hắn tới đây, phát hiện ra linh khí nơi này vô cùng nồng đậm, Diệp gia không thể so sánh được, tu luyện ở chỗ này một ngày, có thể bằng tu luyện một năm ở Diệp gia.
Bởi vì công pháp của hắn có tính đặc thù, bởi vậy, hắn vừa vận chuyển công pháp, cả người hắn lập tức liền giống như một cái vòng xoáy, điên cuồng thôn phệ linh khí bốn phía.
Nhìn thấy tốc độ cắn nuốt khủng bố của Diệp Thiên Mệnh, vẻ mặt Nam Lăng Chiêu lập tức trở nên nghiêm túc, giờ này khắc này, nàng đột nhiên ý thức được, hình như nàng đã đánh giá thấp bộ công pháp mà thiếu niên trước mắt này sáng tạo ra.
Nam Lăng Chiêu thu hồi suy nghĩ, nàng đi đến trước mặt Diệp Thiên Mệnh, Diệp Thiên Mệnh vội vàng thu công, hắn đứng lên, Nam Lăng Chiêu cười nói: "Chúng ta đi châu kế tiếp."
Diệp Thiên Mệnh cũng không ngoài ý muốn, chỉ gật đầu: "Được."
Rất nhanh, hai người đi tới châu thứ ba, cũng chính là Võ Châu, Võ Châu này chính là đứng đầu mười châu lớn, dân phong hiếu võ, vô cùng cường hãn.
Trên đường đi, Diệp Thiên Mệnh có chút tò mò: "Chiêu cô nương, hiện tại ai xếp hạng nhất Vạn Châu?"
Nam Lăng Chiêu nói: "Long hưng chi địa, Nam Châu."
Diệp Thiên Mệnh tiếp tục hỏi: "Ngoại trừ Nam Châu thì chính là Thanh Châu?"