Nói xong, hắn quay người đi về phía xa.
Nam Lăng Chiêu che dù, cứ như vậy nhìn hắn chậm rãi đi vào trong mưa.
Trong cơn mưa tầm tã, Diệp Thiên Mệnh chậm rãi biến mất dưới chân núi thư viện Thanh Châu.
Diệp Thiên Mệnh cũng không lựa chọn trở lại Diệp gia, bây giờ trở về Diệp gia, còn có mặt mũi nào gặp mặt tộc nhân?
Vừa đi đến chân núi, một giọng nói đột nhiên truyền đến từ một bên: "Hắc."
Diệp Thiên Mệnh quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, Nam Lăng Chiêu đang che dù nhìn hắn, nàng cười nói: "Ta không phải cố ý đi theo ngươi, chỉ là tiện đường."
Diệp Thiên Mệnh đang định nói chuyện, Nam Lăng Chiêu đi tới trước mặt hắn, nàng đưa dù tới giữa hai người, kể từ đó, hai người đều được dù che khuất.
Nam Lăng Chiêu nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Mệnh: "Ta muốn giúp ngươi, nhưng ta biết, chính ngươi cảm thấy đã thiếu ta rất nhiều nhân tình, cho nên, ngươi rất xấu hổ khi nhận sự trợ giúp của ta; ta cũng biết, hiện tại ngươi đã triệt để thất vọng đối với Quan Huyền thư viện, không có bất kỳ hảo cảm nào với thư viện, thậm chí là thù hận Quan Huyền thư viện; ta càng biết, bây giờ trong lòng ngươi tràn ngập không cam lòng và phẫn nộ, vì sao thế đạo lại hắc ám như thế, ta còn biết..."
Nói xong, nàng khẽ lắc đầu, lại nói: "Ta muốn nói là, tất cả những cảm xúc này của ngươi, ta đều hiểu, vô cùng hiểu, ta sẽ không đại nghĩa lẫm nhiên muốn ngươi nhìn thoáng một chút, tiếp nhận tất cả những bất công này, bởi vì ta phát ra từ nội tâm cho rằng, ngươi nên thất vọng, ngươi nên tức giận, ngươi nên thù hận..."
Diệp Thiên Mệnh nhìn nàng, không nói gì, hốc mắt hắn rất ẩm ướt, cũng không biết là nước mắt hay là nước mưa.
Nhiều khi, ngươi hiểu một số chuyện, nhưng, khi những chuyện kia thực sự rơi xuống trên đầu ngươi, ngươi xem hiểu, nhưng, thật sự không nhất định có thể nhìn thoáng.
Chỉ có Thánh Nhân mới có thể đủ làm được bao dung những người hung hăng tổn thương hắn kia.
Nam Lăng Chiêu nói: "Ngươi nên tham gia Vạn Châu Đại Bỉ, ngươi nên đi gặp Quan Huyền Kiếm Chủ, sau đó đi hỏi hắn, thế đạo này đến tột cùng là như thế nào. Suy nghĩ của ngươi không sai, ngươi nên làm như vậy, nhưng trước đó, ngươi nên gia nhập một châu."
Diệp Thiên Mệnh nhìn Nam Lăng Chiêu: "Chiêu đại nhân, còn mời giúp ta một lần nữa."
Nam Lăng Chiêu nở nụ cười: "Ta cũng không thể giúp không công, đương nhiên, ta biết ngươi rất nghèo, cho nên, coi như ngươi nợ ta một nhân tình, về sau ta yêu cầu ngươi làm một chuyện, ngươi không được cự tuyệt, bất cứ chuyện gì."
Diệp Thiên Mệnh làm sao không rõ dụng ý của đối phương? Trong lòng hắn phức tạp, lập tức gật đầu: "Nhất định."
Nam Lăng Chiêu nhoẻn miệng cười: "Đi, chúng ta đi Ung Châu."
Hai người cùng che một cái ô đi về phía xa.
Một lúc lâu sau, hai người tới Tiên Bảo Các, muốn đi châu khác, tự nhiên là phải ngồi truyền tống trận.
Sau khi Nam Lăng Chiêu và Diệp Thiên Mệnh tiến vào Tiên Bảo Các, Nam Lăng Chiêu giao Linh Tinh, nhưng rất nhanh, một quản sự chạy ra, hắn nhìn thoáng qua Diệp Thiên Mệnh, sau đó cung kính nói: "Thuộc hạ Hoắc Ngôn bái kiến Chiêu đại nhân, Chiêu đại nhân, ngài có thể ngồi truyền tống trận, nhưng vị Diệp công tử này không thể."
Nam Lăng Chiêu cau mày: "Vì sao?"
Quản sự Hoắc Ngôn thận trọng nói: "Bẩm đại nhân, vị Diệp công tử này đã bị kéo vào danh sách đen của Tiên Bảo Các chúng ta, từ giờ trở đi, hắn không thể hưởng thụ bất kỳ phục vụ nào của Tiên Bảo Các chúng ta nữa."
Danh sách đen!
Ánh mắt Nam Lăng Chiêu lập tức lạnh xuống.
Diệp Thiên Mệnh cũng hơi có chút ngoài ý muốn.
Nam Lăng Chiêu nhìn chằm chằm Hoắc Ngôn: "Ai làm?"
Hoắc Ngôn cười khổ: "Đại nhân, tiểu nhân thật sự không biết."
Nam Lăng Chiêu trầm mặc, nàng tự nhiên biết là ai làm, không hề nghi ngờ, không phải Tiêu gia thì chính là Quan Huyền thư viện Thanh Châu, hoặc là, là bọn họ liên thủ làm.
Hoắc Ngôn khom lưng, rất là thấp thỏm.
Nam Lăng Chiêu đột nhiên nói: "Để cho chúng ta đi, cứ nói là ta ép buộc ngươi, sau khi bọn họ biết, sẽ không trách ngươi."
Hoắc Ngôn vội vàng gật đầu: "Được được, hai vị, mời."
Nam Lăng Chiêu cùng với Diệp Thiên Mệnh đi về phía truyền tống trận xa xa, rất nhanh, hai người biến mất ở trong truyền tống trận.
Lúc này, một đứa bé trai đi tới: "Gia gia, cứ để Diệp Thiên Mệnh kia đi như vậy, chúng ta đã phá hỏng quy củ..."
Hoắc Ngôn xoa xoa cái đầu nhỏ của bé trai, cười nói: "Quy củ là có thể biến báo."
Nói xong, hắn nhìn về phía truyền tống trận xa xa, nhẹ giọng nói: "Chúng ta thả bọn họ đi, phía trên truy hỏi, chúng ta nói là bị vị Chiêu đại nhân này ép buộc, phía trên biết thân phận của nàng ta, cho nên, xác suất lớn sẽ không trách tội chúng ta. Nhưng nếu chúng ta không thả bọn họ đi, đó chính là đắc tội vị Chiêu đại nhân này đến chết, nàng ta là Tuần Sát Sứ, nàng ta tùy tiện đến điều tra chúng ta một chút... Chúng ta coi như xong."