Chương 29: Ăn cơm

Hắn nhận dưa chuột, cắn một cái, trầm ngâm một lát, tiếp tục nói: "Ta cảm thấy, Quan Huyền Kiếm Chủ không nên tồn tại."

Nữ tử cười nói: "Lý do ngươi nói ở trên, hình như còn chưa đủ."

Diệp Thiên Mệnh nhìn về phía nữ tử: "Thế gian này không cần một vị cứu thế chủ còn sống, bất kỳ một vị cứu thế chủ còn sống nào cũng chỉ là một người, nhưng nhân lực là có hạn độ, không có bất kỳ vật gì có thể so sánh với tín niệm vĩnh hằng thật sự, bởi vậy, cứu thế chủ chỉ có thể là một lý niệm sống trong lòng người, mà không phải là một người sống sờ sờ... Chỉ có để cho càng nhiều người tín ngưỡng cái lý niệm này, hơn nữa đi theo lý niệm này, tương lai vũ trụ thế giới này mới có thể đạt tới thế giới lý tưởng của Quan Huyền Kiếm Chủ, nhưng nếu như Quan Huyền Kiếm Chủ xuất hiện ở thế gian này, vậy mọi người đều sẽ ký thác hi vọng vào trên người hắn, mà một người là tuyệt đối không thể nào làm được, cho nên, hắn hẳn nên là biến mất..."

"Được được!" Tiểu Tháp đột nhiên kích động nói: "Không hổ là do ta dạy dỗ."

Diệp Thiên Mệnh: "..."

Lúc này nụ cười trên mặt nữ tử đã biến mất, nàng cứ nhìn Diệp Thiên Mệnh như vậy.

Diệp Thiên Mệnh nói rất kích động, mà sau khi nói xong, hắn lại trở nên thấp thỏm không yên, bởi vì lời nói của mình, thật sự là có chút đại nghịch bất đạo, phải biết rằng, ở Quan Huyền vũ trụ, Quan Huyền Kiếm Chủ chính là Thần, ai cũng không thể chất vấn.

Vẫn là mình quá yếu.

Diệp Thiên Mệnh hít một hơi thật sâu, hắn thật sự không thích cảm giác vận mệnh nằm trong tay người khác.

Nữ tử đột nhiên nở nụ cười xinh đẹp: "Một vấn đề cuối cùng, ngươi cảm thấy, những lý niệm này của Quan Huyền Kiếm Chủ, có khả năng thực hiện không?"

Diệp Thiên Mệnh trầm mặc một lúc lâu, nói: "Tín ngưỡng có đôi khi là một loại lừa gạt, nhưng nếu như tín ngưỡng này là một loại lừa gạt tốt đẹp, như vậy, ta cảm thấy là có thể tiếp nhận. Chẳng qua, chúng ta nhất định phải luôn luôn duy trì tỉnh táo, bởi vì hiện thực rất tàn khốc, càng đừng để cho người khác dùng loại 'tín ngưỡng' này để nô dịch bản thân."

Nữ tử nở nụ cười: "Tiểu tử ngươi... Thật sự là khó được."

Nghe vậy, trong lòng Diệp Thiên Mệnh thở phào nhẹ nhõm, cửa ải này, hẳn là không có vấn đề.

Nữ tử đứng dậy: "Ta đi nấu cơm, ở lại ăn bữa cơm rồi đi."

Diệp Thiên Mệnh vội nói: "Tiền bối, ta còn có cửa ải tiếp theo."

Hắn thật sự là có chút chấn kinh, giữ mình lại ăn cơm? Vị tiền bối này nghĩ như thế nào?

Nữ tử nhìn hắn một cái, cười nói: "Cửa thứ ba vấn tâm, cũng để ta khảo vậy."

Diệp Thiên Mệnh ngạc nhiên: "Chuyện này... Có thể?"

Nữ tử gật đầu: "Có thể."

Thần sắc của Diệp Thiên Mệnh trở nên có chút cổ quái, mà nữ tử cũng đã bắt đầu đi nấu cơm.

Diệp Thiên Mệnh thật sự là không đoán được ý định của vị tiền bối này, hắn nhìn thoáng qua bốn phía, thế giới này là một thế giới chân thật, mà thế giới này có thể đã không phải ở Thanh Châu... Trong lòng hắn vẫn chấn động, trên đời lại có thủ đoạn khủng bố như thế, cưỡng ép truyền tống một người đến thế giới khác.

Xem ra, kiến thức của mình vẫn là quá ít.

Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Biết nàng vì sao giữ ngươi lại ăn cơm không?"

Diệp Thiên Mệnh hiếu kỳ nói: "Vì sao?"

Tiểu Tháp cười nói: "Đó còn không phải là vì mặt mũi của Tháp gia ta?"

Con mắt Diệp Thiên Mệnh lập tức trừng lớn.

Chỉ chốc lát, nữ tử đã làm xong đồ ăn, ba món ăn rất đơn giản một canh, bàn ăn vẫn là cái bàn vừa rồi.

Nữ tử múc cho Diệp Thiên Mệnh một chén cơm, cười nói: "Ngươi đừng nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần là đến giờ ăn cơm, cho nên mới ăn cơm, cũng không có ý nghĩa đặc thù gì khác."

Diệp Thiên Mệnh nhìn nàng một cái, gật đầu: "Được."

Nói xong, hắn bưng bát lên, trực tiếp ăn.

Hắn biết, ở trước mặt cường giả cấp bậc này, cái gì cũng đừng nghĩ, đối phương đã bảo ăn cơm vậy thì ăn cơm, dù sao hắn cũng vừa vặn đói bụng.

Từ Thanh Châu tới thư viện, dọc theo đường đi hắn ăn đều là bánh bao, một bữa cơm ra dáng cũng chưa từng ăn, mà bàn đồ ăn trước mắt này, hiển nhiên rất không tệ... Trước mặc kệ, cho dù chết, cũng phải làm quỷ no.

Nữ tử nhìn thấy bộ dáng ăn như hổ đói của Diệp Thiên Mệnh, nàng nở nụ cười, nàng cũng bắt đầu ăn.

Khi Diệp Thiên Mệnh ăn xong bát cơm đầu tiên, nữ tử cười nói: "Để ta xới cơm cho ngươi."

Diệp Thiên Mệnh vội lắc đầu: "Ta tự mình làm..."

Nhưng bát của hắn đã xuất hiện trong tay nữ tử, nữ tử cười nói: "Ngươi là khách nhân."

Nói xong, nàng cầm chén đứng dậy đi đến một bên xới đầy một chén.

Lúc Diệp Thiên Mệnh nhận lấy bát cơm, vội vàng nói: "Cảm ơn."

Nữ tử tùy ý nói: "Đối với chuyện tông môn thế gia san sát hiện giờ của Quan Huyền vũ trụ, ngươi thấy thế nào?"

Diệp Thiên Mệnh ăn xong bát thứ hai, nói: "Tiền bối, đây là khảo hạch cửa thứ ba sao?"