Chương 2: Thiên Long Bát Bộ

Tuấn Long không hề cố kỵ mà trực tiếp bay lên bầu trời, nhìn xuống phía dưới từng cái điểm đen nói:

“Reality Gem —— vương tọa hoàng kim xuất hiện”

Quang mang Infinity Gauntlet đá quý màu đá lóe lên, phía sau Tuấn Long bỗng dưng xuất hiện một cái vương tọa hoàng kim, cùng với suy nghĩ của hắn giống nhau như đúc, Tuấn Long trực tiếp liền ngồi lên, trôi lơ lững giữa không trung.

"Cái này thật sự được làm từ hoàng kim ah, Reality Gem lợi hại, trực tiếp mở miệng liền trở thành sự thật?"

Vương Điểm ngồi tại vương tọa âm thầm kinh hô:

“Năng lực này nếu như ở thế giới hiện thực xem ra không có ý nghĩa, dù sao ta chỉ là một cô nhi, đi thế giới khác chơi đùa a, Space Gem —— mở ra [ Thiên Long Bát Bộ ] cánh cửa thế giới”

Infinity Gauntlet lục sắc lóe lên quang mang, liền có một cánh cửa không gian to lớn xuất hiện trước mặt Tuấn Long, trôi nổi trên bầu trời, giống như một cái hố đen vậy, vương tọa bay thẳng hướng vào cánh cửa không gian, sau khi Tuấn Long đi vào thì cánh cửa thời không lập tức co rút lại, rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.

Tuấn Long ngồi trên vương tọa hoàng kim bay một mạch thẳng vào thế giới [ Thiên Long Bát Bộ ], tất nhiên đi tới thế giới [ Thiên Long Bát Bộ ] thế nào có thể không làm một hồi náo động.

Sau khi tiến vào thế giới này, Tuấn Long liền xuất hiên trên một con phố cổ, mặc áo xanh, bên hông cầm một thanh bảo kiếm, tay phải mang theo một cái găng tay kim loại, không ngừng lóe lên tám loại quang mang.

Tuấn Long hoàn toàn không có chú ý đến rằng mọi người xung quanh đang nhìn mình, với ánh mắt kì dị, dù sao lực lượng của hắn đã có thể nói là tồn tại siêu việt hết thải, với lại Tuấn Long chỉ là đơn thuần đến đây chơi thôi, giống như nhân vật ở trong game đã là max cấp 100, chạy tới chỗ tân thủ đánh quái vậy.

Bất quá người muốn chết cũng không ít, nhìn xem bộ dáng nhà giàu của Tuấn Long, ánh mắt mọi người đều lóe ra quang mang tham lam.

Còn Tuấn Long thì lầm bầm nói:

“Quá yếu, quá yếu, quả thực là quá yếu, lão tử đứng đây cho các ngươi đánh, cho dù một trăm năm cũng không thể phá được phòng ngự của lão tử”

Mấy tên ăn mặc lưu manh liền chặn ngang đứng trước mặt Tuấn Long, còn Tuấn Long không hề cố kỵ mà nhổ ra một ngụm nước miếng:

“Trật tự an ninh ở đây thật thật đúng là quá kém ah, đi ngoài đường cũng gặp cướp ah, nhanh lên thời gian của ta không có nhiều!”

Mấy cái lưu manh ngây ngẩn cả người, cái này là loại tình huống gì, lần thứ nhất gặp phải người cầu ăn cướp nhanh một chút, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn không có gì là sợ hãi, chẳng lẽ là cao thủ, thấy thế mấy tên lưu manh vội vàng lùi về sau một chút, thì đột nhiên Tuấn Long lóe lên một cái liền biến mất.

“Thật là, lãng phí thời gian ah! Ta còn muốn đi xem Kiều Phong như thế nào..!”

Mấy tên lưu manh thì một mặt trợn trắng ngây mồm, trong miệng thần hô quỷ, chuẩn bị quay người chạy, thì lại phát hiện toàn thân đều mất đi khống chế, ý thức tối sầm, trực tiếp ngã toàn bộ trên mặt đất, cứ như vậy toàn thân không tổn thương gì mà lặng lẽ chết đi, người ven đường cho rằng thân pháp của Tuấn Long vô cùng cao cường, đem mấy người này đánh ngất xỉu mà thôi, nhưng nào biết khi đem bọn hắn kéo đứng dậy mới phát hiện mấy người kia toàn thân lạnh buốt, đã chết từ lâu.

......

Còn Tuấn Long thì đã đi vào một quán rượu nào đó, gọi một chút thức ăn, vứt ra mấy miếng hoàng kim cho tiểu nhị, tiểu nhị liền lấy tốc độ cực nhanh hốt lấy, không ngừng gật đầu lia lịa.

Tuấn Long chậm rãi gắp thức ăn:

“Tươi ngon, xanh tốt không ô nhiễm, đáng tiếc gia vị không đủ, có chút ăn không quen ah! Quên đi...Mùi vị cũng không tệ lắm là được rồi!”

Tuấn Long một chậm rãi ăn uống, tay phải quơ quơ vào không trung, liền cầm ra một chai C2, trực tiếp xoay mở liền uống:

“Thoải mái!”

Lúc này một tên đại hán đi đến, nhìn bề ngoài lớn, cao chừng một mét tám, mặt chữ quốc, mang dáng vẻ uy nghiêm cùng phóng khoáng, lần đầu khi nhìn thấy liền khiến cho người khác lưu lại một cái ấn tượng tốt. Tuấn Long thì cười một tiếng, người này không phải Kiều Phong thì là ai?

Kiều Phong đi tới một cái bàn không ai ngồi cạnh đó, gọi tiểu nhị:

“Cho ta một dĩa thịt bò, ba bình rượu!”

Chờ thịt rượu dâng đủ, Kiều Phong một thân một mình liền bắt đầu ăn, lúc này trước cửa quán đi vào một người, mang dáng vẻ thư sinh nho nhã, người này ngoại hình tuấn tú, một bộ quý nhân chi khí, tiểu nhị liền vội vàng mang hắn đi tới một cái bàn còn trống, ngồi đối diện với Kiều Phong, vui vẻ cười nói:

“Khách quan cần cái gì ah!”

Tuấn Long một bên âm thầm đánh giá, một mặt chú ý nhìn xem hắn:

“Cái này nhất định là Đoàn Dự! Có trò hay để nhìn, Lục mạch thần kiếm, a ha ha ha”

Đoàn Dự điềm đạm nói:

“Cho ta vài món ăn ngon, với một bình rượu”

Tên tiểu nhị rất nhanh đem thịt rượu lên cho Đoàn Dự, Đoàn Dự cũng là cũng là một công tử ca a, xa hoa vô cùng, trực tiếp liền...Vun ra mấy khỏa bạc:

“Cho ngươi!”

Tiểu nhị lập tức hoan thiên hỉ lên, khom người xuống nhặt lên, Đoàn Dự thì bắt đầu vừa ăn vừa uống, Kiều Phong ngồi đối diện với hắn, hai người vừa vặn đều ăn uống, vừa vặn mặt đối mặt, Kiều Phong nhìn xem vị công tử này vừa ăn vừa thở dài, không khỏi mở miệng nói:

“Đại trượng phu, tùy ý mà sống, sao có thể than thở!”

....

Biên: Tại hạ lần đầu viết a, với lại có chút nghiện Mavel, nên mn thông cảm.