Chương 3: Tìm gái

Chờ đến trời tối Phàm Thiên khoác lên mình một bộ hắc y dạ hành, phải che giấu thân phận vì còn dùng thân thể này để làm nhiều việc khác, không thể để chuyện đi tìm gái phá vỡ thanh danh. Dạo qua một vòng trên phố để chắc chắn không ai theo dõi, rồi ghé vào một kỹ viện nhỏ, Mặc dù trong mắt Phàm Thiên Đây là một kỹ viện nhỏ nhưng cũng là kỹ viện có tiếng ở Thành Tô Giang, từ bên trong âm thanh các cô gái Mời gọi khách cùng với một mùi son phấn tỏa ra làm ai không quen có thể khó chịu. Thấy có người bước vào đã có vài ba cô gái chạy lại, người ôm tay người khoác eo mời gọi Phàm Thiên, từ trong góc một mỹ phụ trung niên thấy Phàm Thiên là khách mới cũng lại gần hỏi chuyện đon đả.

" khách quan là người mới đến Nguyệt Phường đúng không ? Ngài muốn chọn cô nương như thế nào để ta giúp ngài ". Người vừa hỏi là Tú Bà của Nguyệt Phường tên Nguyệt Thanh Nhi. Phàm Thiên rút một sấp kim phiếu chừng 20 tờ rồi rút ra một tờ đưa cho tú bà giọng khàn khàn nói " ta muốn tìm một người gán thân ở Nguyệt Phường, điều kiện chắc chắn là trinh tiết phải còn ". Tú bà nhìn thấy Phàm Thiên vậy mà có nhiều tiền như vậy thì coi Hắn như là bố, bảo đi đông không dám đi Tây. Đối với Tú Bà người đến kỹ viện mua gái trinh cũng không ít, vì thế cũng có những cô gái chỉ gán thân bán trinh tiết chứ không làm kỹ nữ, kỹ viện lúc này sẽ tìm người muốn mua trinh tiết rồi giới thiệu nhận một khoản hoa hồng, đến khi cô gái bán trinh tiết kia cũng phải chia kỹ viện một khoản hoa hồng Đúng là mối làm ăn không cần vốn.

" tiêu nhi- xuân nhi- nguyệt nhi mau ra cho khách xem mặt ". Tú bà gọi với lên lầu trên, không lâu sau từ bên trên ba cô gái xinh đẹp bước xuống, nhìn cả ba người chắc chưa ai đến 16 tuổi nhưng ở thế giới này con gái 14 tuổi đã có thể lấy chồng. Ba cô gái bước xuống ai cũng có vẻ e thẹn cúi mặt, khi đến gần tú bà một cô lên tiếng chất giọng như thiên nga " khách...khách quan là người nào vậy ...ạ..." cô gái nói vẻ ấp úng như vừa ngại ngùng lại sợ sệt, cũng khá dễ hiểu Khi Đây là lần bán trinh tiết đầu tiên cũng như cuối cùng. Thấy tú bà chỉ vào một người mặt Hắc Bào thì cả ba đều có vẻ khá sợ sệt, đa phần những kẻ che giấu dung nhan đi mua trinh tiết không phải lão già thì cũng là kẻ dị hợm, nhìn qua thì cả ba người đều có vẻ không muốn bán cho người áo đen này.

" nếu ngài...chịu bỏ ra...một...mười lượng bạc mua ta thì...thì...ta sẽ bán cho ngài ". Một cô gái đứng giữa có vẻ thẹn thùng nhất lên tiếng, mọi người xung quanh thấy cô gái vậy mà lại muốn đòi tận mười lượng bạc thì khinh thường, đối với họ những cô gái này đa phần là bần nông mà lại muốn đòi giá mười lượng bạc là quá cao, đối với một gia đình Đôi phần khá giả một năm cũng chưa tiêu hết mười lượng bạc. Phàm Thiên thấy cô gái yêu cầu mình mười lượng bạc thì cũng không để ý, đối với Hắn thứ mười lượng bạc cũng chả thấm vào đâu, mọi người đều thấy Phạm Thiên rút từ tay áo một tờ Kim phiếu rồi đưa cô gái kia. Cả trường như lặng tờ.

" cô gái kia đã đòi giá cao mà tên hoàn khố lắm tiền này lại còn trả gấp mười lần ".

Lại một giọng nữ lên tiếng " vị công tử này cho ta một kim phiếu ta sẽ đồng ý ngủ với ngươi một năm". Đối với những người ở đây có khi tích góp cả một đời Cũng không dành dụm được một kim phiếu. Cô gái đòi mười lượng bạc thấy thế cũng quỳ xuống giọng như nước nở " cảm ơn...cảm ơn công tử rất..rất nhiều". Thấy cô gái cứ quỳ mãi Phàm Thiên lại gần đỡ dậy rồi dắt cô ả ra ngoài, trên đường đi Về Quán Trọ cô gái không nói một lời chỉ cúi đầu bước theo Phàm Thiên, trên đường hắn còn mua cho cô gái vài bộ y phục và một vài món trang sức. Dù kiếp trước hay Kiếp Này hắn vẫn làm việc theo nguyên tắc có thể làm việc tốt thì không làm việc xấu, hắn sắp cướp đi trinh tiết của cô gái này thì cũng nên bồi thường về thể chất và tinh thần vì đối với hắn tiền cũng chả là gì.

Trên đường đi về Phạm Thiên bị hai tên to cao chặn đường lại tay chỉ cô gái đằng sau quát " con tiện tì Như Nguyệt còn muốn trốn đi đâu, lão cha già bệnh tật của ngươi đã bị công tử gia nhà ta bắt rồi, còn không mau chịu trói ". Nói xong hai tên hùng hổ đi đến muốn bắt cô gái đi, Như Nguyệt thấy thế thì vô cùng sợ hãi đứng nép lại gần Phàm Thiên như muốn nhận sự che chở. Hai tên cao to thấy có người muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì cười lạnh. " hahaha.. Không ngờ còn có kẻ muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân....để hôm này lão tử biến ngươi thành cẩu hùng ". Một cú đấm như trời giáng định đấm thẳng vào đầu Phàm Thiên, với thể trạng to lớn của tên này thì nếu ăn một cú đấm rất có thể là ngất ngay.

" bụp..."

Chưa kịp đấm tới thì đầu hai tên to con đã bị nổ tung, Phàm Thiên cũng không biến sắc, với lực lượng linh hồn còn lại của một vị ma tôn thì hắn không coi vài tên ngu dân này ra gì rồi tiếp tục bước về Quán Trọ. Vẻ mặt Tiêu Như Nguyệt đi đằng sau đã trắng bệch, nàng nào đã thấy người chết thảm như vậy bao giờ, Mặc dù sợ hãi nhưng vẫn đi theo Phàm Thiên vào nhà trọ, vài tên hung hãn trong quán thấy nhan sắc của Như Nguyệt thì cũng động tâm, nhưng khi nhìn xác ba tên to con ở xa còn chưa lạnh thì cũng thu lại ý đồ, đâu ai muốn mình trở thành cái xác tiếp theo, đây vốn là thiên hạ của tu sĩ lên đâu ai dám nói gì. Vừa bước vào phòng Phàm Thiên đã bỏ mặc Như Nguyệt ngồi trên giường rồi đi tắm, vừa này có máu bắn lên người làm hắn rất ghét, Như Nguyệt ngồi trên giường chỉ thấy tim đập mạnh, hai chân hơi run, nàng sắp bị mất đi lần đầu tiên nên khá sợ hãi.