Chương 22: Chuyện cũ

Những người có mặt ở đây đều bất ngờ trước những lời vừa rồi của Vân Hoàng Thiên. Vân Lan thẫn thờ nhìn hắn.

-Cha! Không thể nào! Ta …

-Câm miệng! Ngươi là con gái của tiện nhân kia với Nguyên Thiết Thanh, ngươi tên vốn không phải là Vân Lan mà là Nguyên Lan!

Nguyên Thần cảm thấy hình tượng về lão cha hắn, một người đàn ông hết lòng vì vợ con nay trở thành một tên mất nết đi vụng trộm với vợ người khác.

-Ta không tin rằng lão cha ta lại là người như vậy, nói cho tử tế vào!

Vừa dứt lời, Jedi trực tiếp bóp hộp sọ của Vân Hoàng Thiên, ép hắn kể lại hoàn toàn mọi chuyện mà không ảnh hưởng bởi giận dữ.

-Được rồi, tất cả những người không liên quan lui ra hết đi.

Khu tàn tích của đại môn phủ thành chủ lúc này chỉ còn lại đám cơ thể của Lâm Minh, Nguyên Lan ,Mặc gia người và Vân Hoàng Thiên.

Vân Hoàng Thiên lúc này như một người mất hồn, hắn bắt đầu mở miệng và kể lại mọi thứ như một cái máy.

Hơn hai mươi năm trước.

Nguyên gia gia tộc là một đại gia tộc ngụ tại Thiên Vân thành ,thủ đô của Thiên Vân vương quốc. Bên cạnh Nguyên gia còn có tam đại gia tộc khác thế lực hùng mạnh, dưới một người trên vạn người.

Các gia tộc này đều là lục đẳng quý tộc! Mỗi gia tộc đều có cao thủ Nguyên anh kỳ toạ trấn, khắp Thiên Vân vương quốc chỉ dưới duy nhất hoàng tộc.

Nguyên Thiết Thanh là một cái tuyệt thế thiên tài của Nguyên gia vào lúc đó. Năm tuổi đã bắt đầu vào con đường tu luyện, mười tuổi đạt luyện khí kỳ tầng mười đỉnh phong.

Thiên phú yêu nghiệt vạn năm có một, càng tu luyện tốc độ tu luyện càng nhanh. Đến năm mười tám tuổi, hắn tu vi đã đạt tới Kim đan kỳ!

Tuy yêu nghiệt như vậy nhưng hắn chỉ là một thành viên của phân gia Nguyên gia, không có tư cách trở thành gia chủ.

Từ nhỏ đến lớn ,tài năng của hắn bị người khác ganh ghét xa lánh và lúc nào cũng bị cô lập. Bên cạnh hắn ngoài phụ mẫu ra thì còn có hai người khác, một là Vân Hoàng Thiên một kẻ nô bộc tầm thường trong Nguyên gia. Và người còn lại là Tô Vũ Uyên, một cái nha hoàn nhan sắc hơn người cũng chính là tình đầu của hắn.

Ba người lúc nào cũng gần bên nhau ,tình cảm gắn bó. Nguyên Thiết Thanh không hề coi Vân Hoàng Thiên là nô bộc, đối xử với hắn như huynh đệ trong nhà.

Cả hai người cùng yêu một cô gái chính là Tô Vũ Uyên. Vân Hoàng Thiên dung mạo tầm thường, tu luyện lại kém cỏi nên hai mươi lăm tuổi mới luyện khí kỳ tam tầng. Tuy vậy Vân Hoàng Thiên luôn nỗ lực để chiếm lấy tình cảm của Tô Vũ Uyên.

Nhưng trong lòng Tô Vũ Uyên đã sớm yêu mến Nguyên Thiết Thanh. Cũng không có gì lạ, Nguyên Thiết Thanh không chỉ vẻ ngoài bất phàm ,khí thế hơn người mà còn là thiên tài siêu cấp, ở Thiên Vân trung ương hoàng thành có vô số nữ tử của các đại gia tộc ngày đêm mơ tưởng.

Tình cảm của Tô Vũ Uyên đã được Nguyên Thiết Thanh hồi đáp, hai người dần dần trở nên ngày càng thắm thiết hơn. Thậm chí cả hai còn thề non hẹn biển rằng sẽ cùng nhau rời khỏi Nguyên gia để lập gia đình.

Vân Hoàng Thiên dù đã cố gắng rất nhiều nhưng hắn thân phận giun dế không có gì đặc biệt thì làm sao có thể sánh với vị huynh đệ kia?

Càng ngày càng thất vọng và chán nản, hắn ngày càng ghen tị với thiếu chủ của mình. Và rồi hắn rắp tâm hãm hại vị thiếu chủ đã coi hắn như huynh đệ ruột thịt.

Hắn biết tình yêu của hai người kia nên đã tung tin đồn ra bên ngoài.

Một tuyệt thế yêu nghiệt thiên tài lại đem lòng yêu và muốn lấy một cái tầm thường nha hoàn làm vợ? Điều này lập tức gây nên sóng gió khắp trung ương hoàng thành, kẻ ngưỡng mộ, người chê bai.

Nguyên Thiết Thanh sau đó bị triệu tập tới một cuộc họp của các trưởng lão tại Nguyên gia. Đối với họ việc một thiên tài như hắn mà lại cưới một nha hoàn thì thật là một nỗi sỉ nhục!

Họ lập tức giao cho Nguyên Thiết Thanh phải tiến vào hoang địa để làm một nhiệm vụ nếu không sẽ giết Tô Vũ Uyên. Nguyên Thiết Thanh không thể từ chối và rời đi khoảng hai tháng.

Vân Hoàng Thiên không hề bỏ lỡ cơ hội, hắn liên tục thuyết phục Tô Vũ Uyên từ bỏ mối tình của mình. Bên cạnh đó Nguyên Thiết Thanh phụ mẫu cũng đồng tình và trợ giúp hắn.

Và cuối cùng, Vân Hoàng Thiên biết mình không thể nào thay đổi trái tim nàng nên đã lén hạ thuốc mê vào trong trà và cưỡng bức nàng ngay sau đó.

Vân Hoàng Thiên trong lúc hành sự cũng đã phát hiện ra nàng không còn là trinh nữ nhưng hắn vì dục vọng che mờ mắt nên không nghĩ ngợi gì.

Nguyên Thiết Thanh phụ mẫu ngay sáng hôm sau đã sai người xông vào phòng và bắt quả tang Vân Hoàng Thiên cùng Tô Vũ Uyên. Kế hoạch chia tách đôi uyên ương đã thành công.

Tô Vũ Uyên không nghĩ Vân Hoàng Thiên vô sỉ như vậy. Nhưng giờ nàng đâu có cách nào khác, đồng thời cũng nghĩ rằng thân phận của mình không thể với tới Nguyên Thiết Thanh nên cam chịu làm vợ Vân Hoàng Thiên.

Hai tháng sau, Nguyên Thiết Thanh trở về và phát hiện ra người mình yêu giờ đã trở thành vợ người khác. Hắn suy nghĩ lại và cũng đành bỏ đi mối nhân duyên này, dù sao người hắn yêu cũng đã lấy người hắn coi như huynh đệ nên hắn từ bỏ.

Không những vậy, nàng thậm chí cũng đã có thai nên hắn còn có thể làm gì chứ? Hắn chỉ đành rời đi và chúc hai người kia hạnh phúc.

Nhưng lúc đó không ai biết rằng cái thai trong bụng Tô Vũ Uyên chính là của Nguyên Thiết Thanh chứ không phải của Vân Hoàng Thiên.

Trước khi đi ,Nguyên Thiết Thanh và Tô Vũ Uyên đã làm chuyện đó từ trước, thời gian mà một người phụ nữ bình thường mang thai con của Nguyên gia sẽ kéo dài trong khoảng mười tháng, lâu hơn so với bình thường nên không ai biết.

Nguyên Thần nghe câu chuyện tới đây cảm thấy khó hiểu.

-Vậy tại sao ngươi lại biết Vân Lan tỉ không phải là con ngươi?

Câu hỏi này của Nguyên Thần dường như làm Vân Hoàng Thiên bừng tỉnh.

-Là do ta vô sinh! Được chưa?! Ta đã cố làm ả tiện nhân đó mang thai lần nữa nhưng dù cố gắng tới mấy cũng không thể! Hơn nữa Vân Lan càng lớn càng không giống ta mà giống với tên khốn kia hơn.

Vân Hoàng Thiên sau bao nhiêu năm vẫn đố kỵ với vị thành chủ đã coi hắn như huynh đệ.

-Vân Lan năm tuổi bắt đầu tu luyện nhưng thiên phú kinh người, không hề khác biệt so với Nguyên Thiết Thanh năm đó. Mới chỉ muời tuổi đã Luyện khí kỳ thập tầng, nếu như ta không ngăn cản con đường tu luyện thì lúc này Vân Lan cũng đã đạt tới Kim đan kỳ.

-Hahaha! Vân Hoàng Thiên, ngươi không những không cắm sừng được cha ta mà ngược lại còn là kẻ hốt vỏ! Đáng đời ngươi!

Nguyên Thần nghe vậy cười thẳng vào mặt Vân Hoàng Thiên.

Nghe tới đây Vân Lan chợt giật mình, quả thực ngay từ khi lên mười tuổi, "phụ thân" nàng đã ngăn cấm nàng luyện tập. Nhưng đồng thời vào năm đó cũng là năm mà mẫu thân nàng mất.

-Vậy mẫu thân ta biết chuyện này chứ?

Vân Lan ôm cánh tay bị thương của mình lên và tới gần hỏi.

-Ả tiện nhân đó không những nhận ra ngươi không phải là con của ta và ả, mà ả còn tức giận đòi giết ta vì ngăn ngươi luyện tập. Và kết quả thì ngươi chắc cũng nhận ra.

-Ngươi giết mẫu thân ta!

Vân Lan niềm tin lúc này với Vân Hoàng Thiên, trong ánh mắt nàng lúc này chỉ còn sự hận thù và nỗi đau buồn.