Chương 17: Mặc gia đoàn người

Khoảng một ngày trước.

Huyền Thiết thành lối vào, một hàng dài người nối đuôi nhau tiến lại gần bức tường hùng vĩ. Ai ai cũng choáng ngợp với kích thước của bức tường thành bằng kim loại.

-Đây là Huyền Thiết thành sao? Quả nhiên lợi hại!

-Huyền Thiết thành nhỏ bé mới thành lập không lâu ở cái vùng Đông Hoang này chưa tới hai mươi năm mà đã phát triển rực rỡ đến như vậy rồi sao?

-Quả nhiên là nhà giàu! Nếu không sao dám cho người loan tin chiêu nạp loạn dân cơ chứ! Phải biết rằng cái vùng Đông Hoang này loạn dân còn đông hơn cả một toà trung đẳng thành!

Đoàn người này lên tới hàng triệu người, ai cũng ăn mặc rách rưới bẩn thỉu như ăn mày đồng dạng. Đây là một đoàn loạn dân vì miếng ăn mà kéo tới.

-Thực là hôi thối quá đi mất!

Đi bên cạnh đoàn loạn dân lúc này là một đoàn xe khoảng năm trăm người, đủ già trẻ gái trai. Phần lớn trong số họ là những tu luyện giả tu vi luyện khí kỳ nhị tầng trở lên.

Đoàn người này không giống như loạn dân, bọn họ ai cũng ăn mặc đàng hoàng sáng sủa. Đây là đoàn người của ba gia tộc lớn nhất Huyền Thiết thành.

Đặc biệt là năm người đi đầu, họ đều là người của Mặc gia. Tu vi cao nhất trong số đó đạt tới trúc cơ kỳ đỉnh phong là Mặc tộc trưởng, Mặc Thiên Minh.

Ngồi bên cạnh hắn lúc này là Mặc Vương thiếu tộc trưởng của Mặc gia.

-Cha người nghĩ tình hình Huyền Thiết thành thế nào? Hài nhi cảm thấy rất không ổn.

Nhìn vào bộ mặt lo lắng của Mặc Vương, Mặc Thiên Minh thở dài.

-Ta cũng đã nghe ngóng qua bên phía năm toà thành trì kia, các vị thành chủ cho ta biết rằng liên quân ngũ thành vẫn chưa trở lại. Ta nghĩ Nguyên Thiết Thanh kia cũng không có bản lĩnh lớn đến như vậy, chỉ sợ rằng đã có một thế lực thứ ba nhúng tay vào.

Mặc Thiên Minh câu thông với ngũ thành đứng đầu là Long Sơn thành, hắn biết được thông tin mỏ linh thạch là nhờ hai tên gián điệp nằm vùng từ lâu trong Nguyên gia.

Mỏ linh thạch kia thực sự có sức hút quá lớn, hắn từng đề nghị với Nguyên Thần phụ thân về khai thác và chia sẻ lợi ích từ mỏ linh thạch nhưng bị khước từ. Nguyên Thiết Thanh cho rằng dưới mỏ linh thạch kia còn có nhiều điều bí ẩn.

Nhưng hắn lại cho rằng Nguyên gia muốn giữ độc quyền khai mỏ linh thạch nên đã cấu kết với ngoại nhân nhằm chiếm đoạt không chỉ tài nguyên mà còn cả một toà Huyền Thiết thành.

-Mấy ngày trước Huyền Thiết thành xuất hiện vô số thiên địa dị tượng, thậm chí là cả mưa rào thiên địa linh khí. Chắc chắn các thế lực bên ngoài đã bị thu hút bởi thiên tài địa bảo mà kéo tới đây.

Nghe vậy Mặc Vương lo lắng.

-Phụ thân ,vậy chẳng lẽ bao nhiêu công sức của Mặc gia đều đổ sông đổ bể sao?

-Hài nhi, con không cần lo lắng quá, dù sao Huyền Thiết thành cũng nằm trong lãnh thổ Thiên Vân vương quốc, ta không tin bọn chúng dám gây khó dễ chúng ta. Dù sao ta vẫn đang nắm trong tay công văn của Đông Hoang tri phủ điều ta làm thành chủ Huyền Thiết thành. Gặp chuyện gì cũng tùy cơ ứng biến vậy.

Đoàn xe nhanh chóng đi lấn hàng và tiếp cận cổng phụ của Huyền Thiết thành.

Cổng chính của thành vẫn chưa được mở ra, cổng chính thực sự rất lớn, đủ để cho năm ngàn người dàn hàng ngang đi qua cùng một lúc.

-Đám người đó là ai mà phách lối quá vậy!

-Một đám nhà giàu cậy quyền thế.

Đoàn xe đi đến cổng phụ, những loạn dân ở xung quanh bị gạt sang hai bên, kẻ nào cứng đầu thì lập tức bị đánh.

-Một đám loạn dân cũng dám ở đây chắn đường nhị tinh quý tộc.

Nghe tới cụm từ này, không một ai dám tiếp cận đoàn xe kia. Một đám loạn dân địa vị còn thấp hơn cả bình dân mà lại dám đối cứng nhị tinh quý tộc? Chắc chắn chết không có đất chôn.

Trước mặt đám người Mặc gia lúc này là cổng phụ của Huyền Thiết thành, kích thước của cánh cổng này cũng lớn gấp đôi so với thông thường.

-Phụ thân, chúng ta liệu tới đúng địa chỉ chứ?

Mặc Vương nuốt một ngụm khí lạnh, hắn càng ngày càng lo lắng ngay khi bước vào trong cổng.

Khí tức của binh sĩ canh cổng cho thấy những người này ít nhất cũng đã đến luyện khí kỳ ngũ tầng! Huyền Thiết thành binh sĩ phần lớn là phàm nhân, số lượng tu luyện giả chưa tới quá nửa, nhưng ở đây thì sao, cả trăm người thấp nhất đều là luyện khí ngũ tầng!

Chưa kể, thoạt nhìn thì những bộ quân phục kia không có gì khác biệt so với quân phục thường của Huyền Thiết thành, nhưng nhìn kĩ thì phát hiện ra linh khí ẩn tàng bên trong. Từ đầu đến chân các binh sĩ, tất cả đều là linh giáp và linh binh!

Linh binh và linh giáp cực kỳ đắt đỏ, gấp cả trăm, ngàn lần binh khí thông thường. Trừ quân đội của các toà cao cấp thành thì quân đội của trung cấp thành trở xuống rất ít thậm chí không có ai sở hữu linh binh.

Mặc gia dựa vào quan hệ mới có thể kiếm được năm thanh phàm cấp linh binh, nhưng Huyền Thiết thành binh sĩ cả trăm người đều có linh binh trong tay.

Nếu như một luyện khí kỳ ngũ tầng được trang bị đầy đủ như vậy thì chắc chắn có thể đánh với trúc cơ kỳ nhất tầng một trận! Lực chiến của trăm người lúc này đều là trúc cơ nhất tầng, đây là bực nào đáng sợ quân đội?

"Huyền Thiết thành không thể nào có chiến lực mạnh như vậy, chắc chắn là có thế lực khác đã chiếm đoạt." Mặc Thiên Minh thầm nghĩ, mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra.

-Các vị, xin dừng bước.

Cả đoàn xe của tam gia tộc bị chặn lại bởi một thanh niên cực kỳ soái khí, tuổi tác chưa tới ba mươi nhưng khí tức cường đại làm người khác nhìn không thấu.

Hắn là cơ thể quyền sư của Lâm Minh.

Mặc Thiên Minh dù phách lối đến đâu nhưng hắn biết rằng mình hoàn toàn không phải là đối thủ của thanh niên kia.

-Đại hiệp, xin hỏi đại danh quý tính?

-Ta tên gọi là Viên Dương.

Quyền sư và một vài nhân vật khác đã được Lâm Minh đặt tên để họ huấn luyện binh sĩ Huyền Thiết thành.

Tên của các nhân vật còn lại thì Kim Thủ là tên của man nhân, Bạch Ngân là tên của hiệp sĩ, Mộc Uyên Linh là xạ thủ tiên tộc.

-Thì ra là Viên đại hiệp. Xin hỏi tại sao đại hiệp lại chặn đường chúng ta?

-Ta chỉ đơn giản muốn biết danh tính các vị.

-À, chúng ta là Mặc gia, Hàn gia và Lương gia đang trên đường trở về Huyền Thiết thành, xin hỏi đại hiệp rằng nơi đây có thực sự là Huyền Thiết thành như trên bảng hiệu không? Ta vừa được Đông Hoang tri phủ phong làm Huyền Thiết thành thành chủ, đang trên đường nhận chức.

Viên Dương cười mỉm.

-Thì ra là các vị, như vậy thì ta không ngăn cản các vị vào thành, dù sao thì thiếu chủ cũng đang chờ các vị.

-Vị thiếu chủ ngài nói là?

-Ngươi về thành sẽ tự biết, cáo từ.

Viên Dương bỏ đi về phía đống vật liệu xây dựng gồm gỗ và hàng đống gạch ngói đang chất cao như núi đặt gần cổng thành.

Đoàn người bắt đầu rời đi, Viên Dương lúc này quay lại và nói với hiệp sĩ Bạch Ngân.

-Bạch Ngân, ngươi là kẻ nhanh nhất trong số chúng ta, hãy mau trở về và báo cáo lại cho Nguyên Thần.

-Nhưng Nguyên Thần đâu có nói cho chúng ta biết hắn tu luyện ở địa điểm nào?

-Vậy thì tìm Thiên Thủy, cô ta là thiên đạo của thế giới này nên chắc chắn có thể tìm được.

Tuy tất cả đều là một nhưng chỉ Nguyên Thần có thể liên lạc với họ nhưng họ không thể liên lạc ngược lại với Nguyên Thần cũng như tự liên lạc với nhau.

Bach Ngân gật đầu, hắn bắt đầu huýt sáo để gọi thứ gì đó.

-Hí!

Một con ngựa được bọc bởi một bộ giáp trắng bạc tự dưng xuất hiện chở Bạch Ngân và biến mất ngay như nó vừa xuất hiện. Trong nháy mắt Bạch Ngân đã trở về phủ thành chủ...

Trở lại hiện tại.

-Vậy ra ngươi mất một ngày để tìm ra ta sao? Thiên đạo mà làm ăn chán nhỉ?

Thiên Thủy giận dỗi.

-Hức. Ngươi nghĩ ta thực sự muốn truyền tin cho ngươi sao? Ta cố ý để cho bọn chúng đến nơi rồi mới báo cho ngươi đó! Thì sao nào! Cho ngươi mất luôn cái chức thành chủ đó!

Nguyên Thần biết rằng Thiên Thủy tính cách trẻ con nên không chấp nhặt cô, nhưng hắn cảm thấy mình ngày càng thích trêu chọc nàng.

-Ta vốn định thưởng cho ngươi một viên thế giới nguyên châu nhưng với thái độ và cách làm việc của ngươi thì ta thôi vậy, chúc may mắn lần sau.

-Không! Nguyên Thần đại ca! Ta chỉ đùa thôi! Đừng như vậy mà, cho ta thế giới nguyên châu đi!