Kỳ thật Diệp Sảng có một ưu điểm rất nổi bật, đó là làm bất cứ chuyện gì hắn rất lề mề, ví dụ là chuyện đi làm. Ưu điểm này của hắn đã được nhiều người học tập nhưng trong Thế Giới Thứ Hai này, ưu điểm đó đã biến mất không còn tăm hơi. Vào lúc 8h40, hình ảnh của một thế hệ thần côn – bạn Diệp Sảng của chúng ta bắt đầu hình thành. “Bầu trời ran tiếng sấm, lão tử đã tới rồi!” Trải qua một đêm ngủ ngon mộng đẹp, bây giờ Diệp Sảng thần thanh khí sảng, tinh thần thoải mái vô cùng.
Bầu trời quả nhiên có sấm chớp, thời tiết hôm nay rất tệ, cả trời mây đen dày đặc, thế giới cũng âm u buồn bã, ánh sáng tối mờ.
- Ai da, A Ngưu, các ngươi còn tới sớm hơn ta nữa, đến lâu chưa? Có ăn sáng chưa?
Diệp Sảng bắt đầu chào hỏi.
- Buổi sáng tốt lành, A Ngân!
Tây Môn Xuy Ngưu đáp lại.
- Ồ, A Ngưu sao sắc mặt của ngươi xấu vậy? Tối qua ngủ không ngon hả? Hay lại đại chiến với lão bà 300 hiệp? Hay đêm khuya gác vắng nghe mưa xuân, ba đưa tám đẩy hai bốn lần?
Diệp Sảng cợt nhã trêu ghẹo.
- A Ngân, tên tiểu vương bát đản nhà ngươi giờ mới đến, ngươi nhìn xuống dưới mà xem!
Tinh Tinh ngồi xổm trên một tảng đá phủ tuyết, đang giương cái ống nhòm nhỏ màu hồng nhạt ngắm nghía xung quanh.
- Ta ngất, ống nhòm cơ à, đồ chơi tốt vậy sao ngươi không lấy ra sớm, mới mua hôm qua ở trung tâm thương mại hả?
Diệp Sảng tuy đùa giỡn nhưng trong lòng có chút kinh ngạc. Vốn Tinh Tinh đã có Ưng nhãn thuật mà bây giờ nàng lại còn dùng ống nhòm, chẳng lẽ ở dưới đó có thần khi trong truyền thuyết xuất hiện sao? Chỉ là ở lưng chừng núi này nhìn xuống chỉ thấy một mảnh sương mù trắng xóa che hết tầm mắt.
- Không nhìn thấy gì hết!
Diệp Sảng cảm thấy ban ngày hôm nay còn lạnh hơn cả buổi tối hôm qua, chuyện này không ổn à.
- Cái gì mà đã tới rồi, lát nữa lo mà chạy cho nhanh đi!
Tinh Tinh thở phì phì đưa ống nhòm cho Diệp Sảng.
Diệp Sảng cầm lấy nhìn xuống dưới, chỉ thấy ở mặt tuyết nơi đánh nhau tối qua xuất hiện bóng người, nhưng không phải một mà là rất nhiều người. Mà không riêng gì nơi đó có người, khắp chân núi đều có người, chen chúc nhau như đàn kiến đang bò.
- Lạ nhỉ?
Mặt Diệp Sảng nghệt ra
- Có nhiều người như vậy, hay là đi du lịch ngắm cảnh nhỉ?
Lão Đại gật gật đầu:
- Ừm.. không sai!
Tròng mắt Diệp Sảng xoay chuyển, đột nhiên phấn chấn reo lớn:
- Lão Đại, A Ngưu, Tinh Tinh, cơ hội đến với chúng ta rồi, lần này chắc chắn là chúng ta phát tài, các ngươi hãy tin ta.
Lêu lổng với Diệp Sảng mấy ngày nay, định lực của Tinh Tinh cũng được rèn luyện nhiều, nàng vô cùng bình tĩnh hỏi:
- Hay lắm, có gì tốt à?
Diệp Sảng hưng phấn nói:
- Mọi người nhìn đi, Tiên Tung lâm này cảnh sắc vô cùng đẹp, tuyết trắng một màu, nhất là ngọn núi cô độc cao và hiểm trở này. Có thơ rằng:
Phong cảnh đất Bắc
Ngàn dặm binh đao
Nơi nơi máu chảy
Đầy khắp núi non
Chó chạy gà bay
Tình cảnh thê lương
Gia súc chất đống
…
Nhìn xuống dưới kia, đám trai gái này chắc là thấy phong cảnh đẹp nên đến đế du ngoạn nhân tiện hưởng tuần trăng mật và đi picnic. Chúng ta có thể chuyển sang làm hướng dẫn viên du lịch, dẫn đại bọn họ đi vài chỗ, rồi thu phí 10 tiền một người. À, ta có hộp thuốc lá Hồng Tháp sơn, ta xé nó ra làm thẻ hướng dẫn viên du lịch. Tinh Tinh hình như hôm qua ngươi có mua bút kim tuyến đúng không? Tốt lắm, lấy ra viết đi, viết tên của ta này, rồi còn Túy Ngân hội – khu du lịch quốc gia cấp AAA Tiên Tung lâm, tên gọi tắt là Túy Tiên lâm..
Lão Đại gật đầu nói:
- Ừm, không tệ!
- A a a a a!
Tinh Tinh thét to:
- Nín! Nín ngay cho ta!
Diệp Sảng buồn bực nói:
- Sao? Ngươi không thích à? Được, vậy ngươi chỉ chỗ nào phát tài cho ta đi?
Tinh Tinh nghiến răng, nghiến lợi nói:
- Ngươi đúng là đầu heo, ngươi không thấy trên box Tịch Tĩnh khu của diễn đàn có cái gì sao?
Diệp Sảng đáp:
- Ta làm gì có máy tính!
Tinh Tinh tức giận đến xì khói:
- Bây giờ là thời đại nào mà máy tính ngươi cũng không có, nếu vậy sao ngươi không chết đi cho rồi?
Diệp Sảng ngần ngừ đáp:
- Có thì cũng có, nhưng mà nó hơi cũ, màn hình đen trắng 14inch, chuột bi 2 nút, CPU hiệu Trường Thành đời 286, quạt thì bị vỏ hạt dưa dính đầy…
Tinh Tinh nghe mà muốn khóc, ngươi ở với tên gia hỏa này không sớm thì muộn cũng bị điên:
- Ngân ca, ta sai rồi, ngươi đừng nói nữa, mà nghe ta nói đây!
Diệp Sảng đáp:
- Nghĩ đến chuyện phát tài, nhường ngươi đó!
Tinh Tinh lấy lại bài post trên diễn đàn sáng nay nói sơ qua, người post là Bạch Độc Đại Năng: “Đêm qua khoảng 21h, đệ nhất cao thủ của khu Tịch Tĩnh solo với cao thủ xếp hạng 4 của khu Hoàng Kim Thập Bộ Sát Nhất Nhân, trận chiến này Kiếm Thập Tam nhờ vào pháp bảo cấp tinh anh, Lăng Phong kiếm, đã khiến Thập Bộ Sát Nhất Nhân gục ngã dưới kiếm. Kiếm Thập Tam tuyên bố ai có thể thắng hắn, hắn tình nguyện dâng tặng pháp bảo. Kiếm Thập Tam hoan nghênh cao thủ bản khu đến Tiên Tung lâm để khiêu chiến, ngoài ra đồng môn của Kiếm Thập Tam là nhóm bốn người Hà Kim Ngân cũng có pháp bảo cấp tinh anh level 20 cũng tình nguyện dâng tặng…”
Topic này quả thật vô cùng ác độc, đầu tiên là nó nửa thật nửa giả, tối hôm qua ở đây phát sinh đại chiến thì đúng, nhưng pháp bảo cấp tinh anh thì tào lao. Bởi vì nếu ngươi nói là thần khí gì gì đó, người ta biết ngay ngươi đang ba xạo, nhưng nếu là cấp tinh anh thì với thời điểm này, nó cũng chính là thần khí. Điều đó không hẵn là đúng nhưng nếu là Bạch Độc Đại Năng nói thì ngươi có thể tin được. Nên bây giờ có thể đoán được những người dưới chân núi đó đến đây để làm gì. Ai điên mà thèm solo với ngươi. Chắc chắn pháo dàn, thịt ngươi xong rồi cướp trang bị. Đúng vậy, cho dù Kiếm Thập Tam có lợi hại đến mấy cũng không có khả năng 1 đấu mấy trăm, mấy ngàn, thậm chí là mấy vạn. Vấn đề là vì sao Bạch Độc Đại Năng lại muốn phao tin đồn nhảm thế này. Đây chắc chắn là đám người Thập Bộ Sát Nhất Nhân độc ác trả thù chuyện tối qua, làm rối loạn lòng người trong loạn quân cũng có thể giết người. Đây quả là độc kế, hơn nữa Tô Kỳ Nhĩ là mối nghi ngờ lớn nhất.
Nghe Tinh Tinh nói xong, lão Đại ho khan mấy tiếng:
- A Ngân, chủ ý làm hướng dẫn viên du lịch của ngươi quả không tồi nhưng với tình hình trước mắt ta nghĩ để hôm khác làm thì tốt hơn. Hôm nay để làm việc quan trọng đi!
Tinh Tinh ngạc nhiên hỏi:
- Tìm bảo thạch hả?
Lão Đại nói:
- Ừm.. không sai!
Tinh Tinh nói:
- Cái đám quỷ đói truy sát chúng ta thì làm thế nào?
Diệp Sảng nói:
- Bọn hắn giết kệ bọn hắn, chúng ta chạy phần chúng ta. Cho dù bầu trời sấm không nổ, lão tử cũng lên núi!
Nói xong hắn vọt lên núi nhanh như chớp.
Lão Đại và Tây Môn Xuy Ngưu cũng xanh mặt chạy theo.
Tinh Tinh không kịp phản ứng, sững sờ một lúc:
- Không nghĩa khí, cả lũ chạy trối chết, bỏ mặc mình ta lại là sao?
Bây giờ quả thật không có đường nào để trốn, dãy núi Tiên Tung lâm mặc dù dài, nhưng ngọn núi trung tâm đã bị bao vây, dưới chân núi chí ít cũng vài ngàn người, chưa kể vô số game thủ đang đổ xô vào rừng tùng phía bên kia. Dù sao mỗi lần Bạch Độc Đai Năng post bài đều là mỗi lần diễn đàn oanh động, vì pháp bảo trong truyền thuyết mà khiến người chơi muốn phát điên chứ không phải đám Diệp Sảng, giết người cướp xác không chừng cũng có thể một bước thành cao thủ, nhưng nếu không thành tuyệt đỉnh cao thủ thì cũng có thể kiếm được một mớ tiền phi nghĩa.
Tốc độ của ba người Diệp Sảng rất nhanh, loáng một cái đã chui vào mây mù trên núi tuyết.
- Không được!
Tinh Tinh hổn hễn nói:
- Không thể chạy lên được nữa, hiện giờ độ cao đã trên 2000m, nghe nói nếu lên trên nữa sẽ gặp quái vật Băng tuyết thú 30lv. Với mấy người chúng ta thì không bị đánh chết thì cũng thiếu Oxy mà chết.
May mắn là lúc này lão Đại nhảy cẫng lên :
- Chính là tọa độ này, đúng rồi, đi về phía trái thêm chút nữa là có thể đào.
Diệp Sảng tập trung nhìn, hai mắt sáng rỡ.